Bạn đang đọc Lão Đại Tôi Yêu Thầm Cũng Trọng Sinh – Chương 25: Đốt Cháy 25 Nó Vừa Chạm Vào Chỗ Nào
~~~
“Thịnh Thanh Khê ——”
Thịnh Thanh Khê ngẩng mặt lên đối diện với Lâm Nhiên.
Anh rũ mắt nhìn cô, mắt đen tối lại, cảm xúc u ám nơi đáy mắt không rõ.
Một lát sau, Lâm Nhiên dời mắt nhìn về phía Cố Minh Tễ, nhàn nhạt nói: “Tôi không thích có người đứng sau tôi, cậu đứng lên phía trước tôi đi.
Còn Thịnh Thanh Khê, cậu cứ đứng im đấy.”
Cố Minh Tễ: “……”
Trước kia cậu không hề biết Lâm Nhiên lại có tính cách cổ quái đến vậy.
Rõ ràng muốn đến gần Thịnh Thanh Khê, nhưng lại không dám quang minh chính đại mà đến, tựa như chính Lâm Nhiên cũng không ý thức được bản thân rốt cuộc muốn cái gì.
Cố Minh Tễ phối hợp đi lên phía trước Lâm Nhiên, cũng không nhắc lại việc đổi balo nữa.
Cậu thở dài trong lòng, ít ra Lâm Nhiên còn dũng cảm hơn cậu, bởi ngay cả tới gần cậu cũng không dám.
Cảm xúc của Cố Minh Tễ đối với Thịnh Thanh Khê vô cùng phức tạp, ấn tượng trong cậu về cô vẫn luôn dừng lại khi họ còn nhỏ, theo bản năng cậu luôn coi cô là em gái mà chăm sóc.
Nhưng Thịnh Thanh Khê của hiện tại lại hoàn toàn trái ngược với trước kia.
Cô trở nên thông minh xinh đẹp, vô cùng tỏa sáng.
Khiến cậu không tự chủ được mà bị hấp dẫn.
Cố Minh Tễ cười khổ, không chỉ có Lâm Nhiên không biết mình muốn gì, mà ngay cả bản thân cậu cũng không biết.
Thịnh Thanh Khê bị Lâm Nhiên cưỡng chế ra lệnh đứng yên không được nhúc nhích, vì thế cô đành ngoan ngoãn mà đứng im.
Lâm Nhiên cất bước đi tới đứng sau cô, cô có thể cảm giác được tầm mắt của anh vẫn luôn dừng trên người cô.
Sau khi lớp trưởng lớp một kiểm tra sĩ số xong, họ liền bắt đầu xuất phát.
Lúc này đã hơn 10 giờ sáng, để đến nơi tập trung bọn họ phải đi bộ mất 50 phút.
Vì vậy để khích lệ bọn họ, lão Khuất nói ở nơi tập trung đã chuẩn bị sẵn hết nguyên liệu và dụng cụ nướng BBQ, chỉ còn chờ họ đến đó.
Vừa nghe Lão Khuất nói vậy, ý chí của cả đoàn đã tăng vọt.
Đoàn người hăng hái tiến lên phía trước.
Thịnh Thanh Khê mới đi được một bước đã phải dừng lại, balo của cô bị người khác kéo từ sau lưng.
Sức lực phía sau không nặng không nhẹ, là Lâm Nhiên nắm lấy dây đeo balo không cho cô đi.
Cô quay đầu nhìn.
Lâm Nhiên hất cằm: “Đưa balo cho tôi, còn cậu đi trước đi.”
Thịnh Thanh Khê trầm mặc hai giây, nhẹ nhàng nói: “Lâm Nhiên, không cần làm vậy.”
Sau cái đêm nói chuyện kia, anh không nên tiếp tục đối xử với cô như trước.
Dù Thịnh Thanh Khê có ngốc nghếch trong chuyện tình cảm, thì cô cũng biết được phương thức ở chung hiện giờ giữa họ là không đúng.
Không cần làm vậy.
Bốn chữ đơn giản như thế, giống như một chiếc lông chim mềm mại chạm vào tim anh, không đau không ngứa, nhưng lại khiến anh không thể đáp lại dù chỉ một chữ.
Lâm Nhiên im lặng nhìn cô, chậm rãi thả lỏng bàn tay đang nắm dây đeo.
Đúng vậy, Lâm Nhiên.
Ban đầu, rõ ràng là mày muốn giữ khoảng cách với cô ấy, vì vậy mày không nên đến trêu chọc cô ấy lần nữa.
Thấy Lâm Nhiên đã buông tay, Thịnh Thanh Khê nhanh chóng xoay người đuổi kịp đoàn người, một hồi tiếng bước chân ở phía sau cũng vang lên.
Thời tiết hôm nay rất đẹp, là một ngày nắng hiếm có gần đây, tia nắng xán lạn không chút cố kỵ mà chiếu lên người bọn họ.
Đồng phục xanh trắng của Nhất Trung trông vô cùng đẹp mắt dưới ánh nắng.
Trong núi rất im ắng, tiếng suối trong trẻo xuyên qua rừng cây xanh tốt truyền tới tai bọn họ.
Cách đó không xa, những chú chim xinh đẹp với bộ lông óng ả đang chuyền cành trên từng tán cây xanh mượt, từng ngọn gió lành lạnh xuyên qua núi rừng bát ngát mà đến, thổi tan đi toàn bộ chút hơi nóng khô khan.
Lão Khuất phất cờ đi đầu, màu đỏ tươi đẹp bay phất phơ trong gió.
Nửa đoạn đường vừa rồi cũng không khó đi, nhưng đường có hơi dốc nên nhiều bạn nữ thể lực yếu không thể theo kịp.
Các nam sinh lớp một thấy vậy, thì đều chủ động cầm balo giúp các nữ sinh.
Thịnh Thanh Khê giơ tay lau đi tầng mồ hôi mỏng giữa trán, bọn họ lên núi đã được hơn nửa giờ, nhưng cô vẫn duy trì được tốc độ như lúc mới đi, từ hơi thở đến bước chân không chút rối loạn.
So với ba tháng trước, thể lực của cô đã tốt lên không ít.
Thịnh Thanh Khê thở nhẹ một hơi, đã lâu rồi cô không được thảnh thơi leo núi như vậy.
Trước đó, khi có nhiệm vụ trên núi, cô đều phải tranh thủ thời gian mà chạy, mặc kệ gió tát mưa dầm, mặc kệ ban ngày hay là đêm đen.
Cuộc sống hiện tại đối với cô mà nói, giống như một giấc mơ vậy.
Bất luận là mỗi ngày ở Nhất Trung hay là Lâm Nhiên.
–
Lão Khuất đi đầu nhìn lướt qua đồng hồ, dựa theo tốc độ này của họ thì có thể đến nơi trước 11 giờ.
Ông dừng chân mạnh tay phất cờ, hét lớn: “Nghỉ ngơi tại chỗ mười phút, các em có thể uống nước và chụp ảnh, 10 giờ 40 chúng ta sẽ đi tiếp.”
Lão Khuất vừa cất lời, hàng ngũ vốn chỉnh tề liền rời rạc tan tác.
Những nữ sinh thể lực yếu đỡ nhau đi tới bóng cây tránh ánh nắng mặt trời, còn các nam sinh ham chơi thì nhặt những nhánh cây chạy vào rừng đùa nghịch ầm ĩ.
Chẳng mấy chốc, cả một đoàn người chỉ còn sót lại mấy người Lâm Nhiên.
Tạ Chân và Hà Mặc đang đợi Lâm Nhiên phản ứng.
Cố Minh Tễ bị kẹp giữa bọn họ cũng có chút khó xử, cậu đẩy đẩy kính, ho khan hỏi: “Tiểu Khê, chúng ta qua bên kia nghỉ ngơi ăn chút gì đi.”
Thịnh Thanh Khê gật đầu.
Vì thế, hai người rời khỏi đó đi đến một khoảng đất trống có bóng cây.
Hà Mặc nhìn Lâm Nhiên đang đứng trầm mặc tại chỗ, cậu thở dài: “Nhiên ca.”
Nghe thấy tiếng gọi của Hà Mặc, tinh thần Lâm Nhiên mới khôi phục lại, anh thu liễm cảm xúc rồi cất bước đi đến chỗ bọn họ.
Ba người tìm một chỗ để nghỉ ngơi, Tạ Chân vừa ngồi xuống đã mở balo lấy đồ ăn vặt ra, Hà Mặc ném cho Lâm Nhiên một chai nước.
Lâm Nhiên dễ dàng bắt lấy, anh vặn nắp chai uống một hớp xong thì đột nhiên bất động.
Cách đó không xa, Cố Minh Tễ săn sóc lấy thảm ra trải xuống mặt đất rồi mới để Thịnh Thanh Khê ngồi xuống.
Cố Minh Tễ và Thịnh Thanh Khê sóng vai ngồi cạnh nhau, cùng nhìn khung cảnh núi non bao lao hùng vĩ, một vùng trời xanh ngọc lục nơi đây thoáng như sánh với một vùng biển xanh ngọc bích mênh mông, theo từng cơn gió núi thổi qua tạo nên từng làn sóng màu xanh.
Cố Minh Tễ nhìn cảnh sắc non bộ trước mắt, khẽ cười một tiếng, ngữ khí mang theo một chút hoài niệm: “Tiểu Khê, cậu còn nhớ không, khi còn nhỏ mẹ Thịnh cũng từng đưa chúng ta đi du xuân, kết quả lần đó trời lại mưa to.
Trên đường đi cậu bị mưa xối ướt cả người, cuối cùng thì khóc không ngừng.”
Thịnh Thanh Khê thoáng ngẩn người, khẽ chớp mắt nhớ ra chuyện này từ sâu trong ký ức xa xăm, tiếp đó khi họ trở về nhà, Cố Minh Tễ đã mang hết kẹo mà cậu có cho cô, không nhiều không ít cũng vừa đúng năm viên.
Cố Minh Tễ nói tới đây bỗng nhiên dừng lại, cậu nghiêng đầu nhìn Thịnh Thanh Khê, thanh âm nhẹ như đang tự nhủ với chính mình: “Cho nên khi mình rời khỏi đó, cậu cũng cho mình đúng năm viên.”
Thời khắc này cậu mới hiểu được, từ trước tới nay Thịnh Thanh Khê chưa từng thay đổi.
Tính cách cô vẫn luôn như vậy, vẫn có thói quen duy trì khoảng cách với người khác, thái độ xa cách của cô với cậu khi mới vào học cũng không phải do thời gian mà có.
Bên cạnh cô, chỉ có Lâm Nhiên là ngoài ý muốn.
Cố Minh Tễ chua xót trong lòng, có vài lời dường như cũng không cần nói ra.
Thịnh Thanh Khê nhẹ giọng nói: “Cảm ơn vì kẹo lúc đó, anh Minh Tễ.”
Một tiếng anh Minh Tễ vang lên, gió núi cũng theo đó mà lớn dần.
Tảng đá đè nặng trong tim Cố Minh Tễ cũng rơi xuống, cậu nhẹ nhõm nghĩ, đây mới đúng là trạng thái mà giữa họ nên có.
Họ vẫn như trước đây, là bạn từ thuở thơ ấu, cũng chỉ là bạn bình thường.
Cậu cười cười xoa đầu Thịnh Thanh Khê: “Tiểu Khê, về sau cậu muốn gọi mình thế nào cũng được, cũng chỉ là một cái tên mà thôi.
Mình sẽ luôn luôn chăm sóc cậu như khi còn bé.”
Cố Minh Tễ minh bạch, Thịnh Thanh Khê cũng vậy, và họ sẽ luôn giúp đỡ lẫn nhau.
“Pực ——”
Nắp chai nước khoáng bật tung.
Hà Mặc và Tạ Chân sửng sốt, hai người đồng thời nhìn về phía Lâm Nhiên.
Lâm Nhiên thần sắc tối tăm không rõ nhìn Cố Minh Tễ cùng Thịnh Thanh Khê ở cách đó không xa, từ góc độ của anh, chỉ có thể nhìn thấy Cố Minh Tễ thân mật đưa tay xoa đầu Thịnh Thanh Khê, và cô cũng không tránh đi.
Chai nước khoáng trên tay vốn còn nguyên vẹn bị một lực mạnh bóp nát, nắp chai không biết đã văng đi đâu, nước tràn ra đầy đất.
Khớp ngón tay anh trắng bệch, những đầu ngón tay vẫn gắt gao nắm chặt cái vỏ chai nước rỗng chỉ có ít nước còn sót lại.
Lúc này Hà Mặc cũng không dám tiếp tục giả chết, cậu đi tới kéo cánh tay của Lâm Nhiên, khẽ nhắc nhở: “Nhiên ca, ở đây nhiều người như vậy.
Có chuyện gì chúng ta nói sau đi.”
Lâm Nhiên khép mắt lại.
Vốn dĩ là một ngày nắng xuân trong trẻo và ấm áp, nhưng anh lại như đang đứng dưới cái nắng gay gắt của mùa hạ, bị cái nóng thiêu đốt đến cháy bùng.
Ngọn lửa nóng bỏng bắt đầu tràn ra từ trong máu anh, lan tràn đến từng đầu dây thần kinh, thiêu đốt toàn thân anh.
Trong giây phút này, Lâm Nhiên không thể phân biệt được là ngọn lửa lớn kia thiêu anh đau hơn, hay là hiện tại đau hơn.
Suy nghĩ của anh hỏng bét, hiện giờ anh chỉ muốn đi tới tóm Thịnh Thanh Khê lại đây, để cô ngoan ngoãn ngốc ở bên cạnh anh không đi đâu cả.
Nhưng trong tiềm thức nói cho anh biết, anh không thể làm như vậy.
Cô ấy sẽ rất khổ sở.
Lâm Nhiên không biết mình đang bị làm sao, cảm xúc trong anh quá dễ dàng thay đổi thất thường vì Thịnh Thanh Khê.
Lâm Nhiên nâng chân muốn đi đến chỗ Thịnh Thanh Khê, nhưng Hà Mặc đã giữ chặt anh lại.
Lâm Nhiên có thể không biết, nhưng Hà Mặc và Tạ Chân chắc chắn nhìn thấy, hai mắt anh đều đã có chút phiếm hồng.
Khi bọn họ còn đang giằng co, lão Khuất đã thổi một tiếng còi: “Tập hợp! Chỉ còn hai mươi phút nữa là chúng ta có thể ăn cơm rồi.”
Thần kinh căng chặt của Lâm Nhiên cũng bị cắt đứt theo tiếng còi.
Hà Mặc vẫn không thể giữ được Lâm Nhiên.
Cố Minh Tễ đang thu dọn vừa lúc đối diện với Lâm Nhiên, còn Thịnh Thanh Khê quay lưng về phía anh.
Hiển nhiên Cố Minh Tễ đã thấy được cảm xúc phập phồng ở lồng ngực của Lâm Nhiên, ánh mắt anh rất sâu, sắc mặt mơ hồ có chút giận dữ.
Cố Minh Tễ theo bản năng muốn kéo Thịnh Thanh Khê đến che chắn ở sau lưng, nhưng vẫn chậm một bước.
Thời điểm Thịnh Thanh Khê chuẩn bị xoay người, cổ tay bỗng nhiên bị một bàn tay mạnh mẽ siết chặt, xúc cảm nóng bỏng đột nhiên chạm vào làn da lành lạnh của cô, cô vô thức giãy dụa một chút.
Động tác nhỏ này lại khiến Lâm Nhiên không tự chủ được mà càng siết chặt tay cô.
Thịnh Thanh Khê nghiêng đầu nhìn qua, đối diện với đôi mắt u ám của Lâm Nhiên.
Cô sửng sốt một chút, thấp giọng gọi: “Lâm Nhiên.”
Lâm Nhiên không quan tâm hiện tại có phải là lúc tập hợp hay không, anh kéo tay Thịnh Thanh Khê đi vào lối mòn nhỏ bên cạnh.
Hàng ngũ dài đã che khuất tầm nhìn của lão Khuất, khi lớp trưởng điểm danh tới, Hà Mặc cũng chỉ ra ám hiệu là đã đủ người.
Nên đoàn người tiếp tục xuất phát, mà không ai chú ý tới hai người cuối hàng đã biến mất.
Cố Minh Tễ còn muốn đuổi theo sau, nhưng đã bị Hà Mặc và Tạ Chân ngăn lại.
Hà Mặc chân thành khuyên bảo Cố Minh Tễ: “Nhiên ca mà tức giận lên thì đến bọn tôi cũng không thể cản lại, nhưng khẳng định anh ấy sẽ không trút giận lên người tiên nữ đâu.
Nếu bây giờ cậu qua đó, sẽ chỉ khiến mọi chuyện càng thêm rắc rối thôi.”
Cố Minh Tễ lo lắng nhìn vào trong rừng, nhưng cuối cùng cũng không chạy theo vào.
Đi qua lối mòn là cả rừng cây lá rộng rộng lớn, ánh sáng nhỏ vụn xuyên qua tán cây chiếu xuống mặt đất một mảnh lung linh nhỏ xinh, những ngọn cỏ dại hai bên bị giật mình bởi những bước chân vội vã, thoáng lung lay rồi cụp xuống.
Thịnh Thanh Khê bị Lâm Nhiên vây giữa thân cây, tiến không được lùi cũng không xong.
Thiếu niên cúi mình dán sát vào người cô, hơi thở nóng bỏng phả vào vành tai cô, hơi thở cùng với giọng nói khàn truyền vào tai cô: “Thịnh Thanh Khê, nó vừa chạm vào chỗ nào của cậu?”
_____
Tác giả có lời muốn nói: Tiểu Hỏa: Đó là đầu mà chỉ tôi mới được sờ!
Tiểu Hỏa trên đường tự bế:)
~Hết đốt cháy 25~.