Lão Đại Tôi Yêu Thầm Cũng Trọng Sinh

Chương 2: Đốt Cháy 2 Lâm Nhiên


Bạn đang đọc Lão Đại Tôi Yêu Thầm Cũng Trọng Sinh – Chương 2: Đốt Cháy 2 Lâm Nhiên


~~~
Hành lang chia bầu trời thành một đường mây dài.
Gió nghiêng nghiêng đem làn mưa phùn thổi vào trong hành lang, cơn mưa mát lạnh cuốn theo cánh hoa từ trong đất trời bao la cùng đến.
Lâm Nhiên biểu tình nhàn nhạt đi lướt qua Thịnh Thanh Khê, làn gió thổi bay mái tóc đen nhánh của cô, hương thơm nhẹ nhàng lan tỏa như thấm vào không khí ẩm ướt.
Lúc hai người lướt qua nhau, ánh mắt của Thịnh Thanh Khê bỗng ngưng trọng.
Thiếu niên lạnh nhạt không hề chú ý tới bước chân chợt chậm lại của thiếu nữ bên cạnh.
Nhưng cách đó không xa Tạ Chân cùng Hạ Mặc vẫn luôn chú ý động tĩnh bên này lại thấy được, họ thấy vị tiên nữ kia dừng bước, sau đó chậm rãi xoay người lại trầm mặc nhìn bóng lưng của Lâm Nhiên.
Biểu tình thoạt nhìn rất khổ sở.
Đôi mắt hạnh xinh đẹp rủ xuống, khóe mắt ửng đỏ, nhưng không được bao lâu thì cô đã rũ mi thu hồi tầm mắt, bước từng bước một đi về phía cuối hành lang.
Hai người ngược hướng.
Hà Mặc cùng Tạ Chân hoảng sợ nhìn nhau một cái, bọn họ đều cùng nghĩ đến câu nói trong phòng giáo vụ kia của cô.
Cho nên…!Người mà tiên nữ thích là Nhiên ca của bọn họ?
Lúc sau Lâm Nhiên đến gần cửa lớp 11.1, liếc mắt đã nhìn thấy hai bóng dáng không đứng đắn tựa người trên lan can, liền hướng bên phải đi vào lớp, Hà Mặc thấy thế vội hô to: “Nhiên ca!”
Cậu không dám chạm đến Lâm Nhiên vào sáng sớm, thật không dễ dàng gì, nên chỉ có thể dùng tiếng hét thay thế.
Bước chân Lâm Nhiên dừng lại, nghiêng đầu nhìn cậu, đôi mắt hẹp dài lạnh lùng nhìn đến, ý tứ thật rõ ràng: Chuyện gì nói nhanh.
Hà Mặc dứt khoát đẩy Tạ Chân ở bên cạnh ra nói: “Nhiên ca, A Chân nó có chuyện muốn hỏi anh.”
Tạ Chân: “……”
Đây mẹ nó còn là anh em sao?
Thịt trên mặt Tạ Chân hơi hơi run rẩy một chút, đấu tranh tâm lý một hồi, cuối cùng vẫn quyết định hỏi ra: “Nhiên ca, anh có quen biết học sinh chuyển trường kia sao? Vừa rồi con gái nhà người ta nhìn anh với bộ dáng như muốn khóc tới nơi, anh có phải hay không…?”
Có phải hay không lại cự tuyệt tấm chân tình của người ta.
Lâm Nhiên nhíu mày, môi mím chặt lại, vẻ mặt không chút kiên nhẫn.
Hà Mặc và Tạ Chân đồng loạt lui về sau một bước.
“Không quen biết, không phải.”
Ném xuống mấy chữ lạnh nhạt, Lâm Nhiên không quay đầu lại đi thẳng vào lớp học.
Ở phía bên này hành lang, Thịnh Thanh Khê không nhịn được mà siết chặt lấy đồng phục và tài liệu trong tay, tiếng ni lông bọc bên ngoài đồng phục bị bóp phát ra âm thanh lạo xạo khó chịu, cô cụp mắt tiếp tục đi về phía trước.
Bước chân đi nhanh tới lớp học, chờ khi tới nơi cô hít thở không thông, nặng nề thở ra một tiếng, khoảnh khắc đó khi nhìn thấy Lâm Nhiên cô đã quên mất cả việc hô hấp, trái tim trong lồng ngực đột nhiên nhảy mạnh lên một chút.
Đây là Thịnh Thanh Khê, sau mười năm, cô lại một lần nữa gặp lại Lâm Nhiên.
Lâm Nhiên còn sống.

Hôm nay là ngày đầu tiên của học kỳ hai lớp 11, các lớp học đều rất sôi nổi, vì hôm nay họ không phải tự học buổi sáng.


Học sinh lớp 11.6 cũng vậy, họ náo nhiệt nói về những nơi mà họ đã đi trong kỳ nghỉ, và không rõ họ có tăng cân hay không.
Trước một giây Thịnh Thanh Khê chuẩn bị bước vào phòng học, Tưởng Minh Viễn bỗng gọi cô lại: “Thịnh Thanh Khê, thầy dẫn em đi vào, sau đó em sẽ tự giới thiệu bản thân với các bạn trong lớp, có thể chứ?”
Tưởng Minh Viễn khác với những thầy dạy Toán trước đây mà Thịnh Thanh Khê đã gặp.

Thoạt nhìn ông tính tình thật ôn hòa với mái tóc dày và đôi mắt kính, bộ dáng chừng 40 tuổi.
Thịnh Thanh Khê gật gật đầu.
Sau khi vào lớp, Tưởng Minh Viễn cầm cái thước tam giác lớn gõ ba cái lên bảng đen, ý bảo cả lớp trật tự.
Thịnh Thanh Khê đi phía sau ông ấy an tĩnh mà đứng trước bục giảng.
Lực chú ý của mọi người trong lớp đều tập trung trên người Thịnh Thanh Khê.
Lúc này Thịnh Thanh Khê còn chưa thay đồng phục, vẫn mặc chiếc áo len trắng thuần đó, cằm nhỏ tinh tế hoàn toàn giấu trong cổ áo, làm nổi bật lên khuôn mặt thanh tú động lòng người, tuyệt thế mỹ nhân.

Đôi chân phía dưới vừa thẳng vừa nhỏ, trên chân đi đôi giày chơi bóng màu trắng sạch sẽ, như chủ nhân của mình vậy.
Thoạt nhìn cô đơn bạc mảnh khảnh, nhưng lại hấp dẫn ánh mắt của đa số người.
Trong lớp học yên tĩnh có chút quỷ dị, vài giây sau ở hàng phía sau vang lên âm thanh rùm beng, như là tiếng lật ghế, nhưng ngay sau đó lại khôi phục yên lặng.
Tưởng Minh Viễn hắng giọng nói: “Đây là bạn học mới chuyển đến lớp chúng ta, sau này các em hãy giúp đỡ bạn nhiều, dù cho là học tập hay sinh hoạt, để bạn ấy thấy được lớp sáu chúng ta là một đại gia đình ấm áp!”
Sau khi nói xong, Tưởng Minh Viễn nhìn học sinh phía dưới đầy mong đợi, nhưng không có nổi một người hưởng ứng, bọn họ đều mở to mắt nhìn chằm chằm vào Thịnh Thanh Khê.
Thầy Tưởng: “…”
Ông không muốn thừa nhận cái đám học trò này là do mình dạy ra!
Lúc ông còn đang lúng túng ngượng ngùng, ánh mắt Thịnh Thanh Khê đã đảo qua từng gương mặt xa lạ, nhẹ giọng nói: “Mọi người khỏe, tôi là Thịnh Thanh Khê.

Tương lai xin được giúp đỡ nhiều hơn.”
Giọng cô đều đều không quá lớn, nhưng trong lớp học yên tĩnh mọi người đều có thể nghe thấy.
Hiện giờ Cố Minh Tễ thần sắc phức tạp ngồi ở bên dưới mà đánh giá Thịnh Thanh Khê, so với khi còn nhỏ hình như cô đã thay đổi rất nhiều, đã bao lâu hai người chưa gặp nhau?
Kể từ khi cậu được nhận nuôi, đã là mười một năm, chưa từng gặp lại Thịnh Thanh Khê.
Cố Minh Tễ nhớ rõ buổi sáng hôm cậu rời đi, những bạn nhỏ trong viện phúc lợi đều tới tiễn, lúc đó cậu đã thay quần áo mới tinh.
Bọn họ tặng rất nhiều quà cho cậu, rất nhiều đồ chơi, rất nhiều tranh còn có thư từ.
Chỉ có Thịnh Thanh Khê là không giống vậy, cô đưa cho cậu năm viên kẹo đường.
Những thứ mà cô càng thích thì càng không dám động đến, năm viên kẹo này cô đã tích trữ rất lâu, vì luyến tiếc mà chưa từng ăn qua, không nghĩ tới vậy mà lại cho cậu hết trong một lần.
Cô gái nhỏ ngốc nghếch còn không biết những viên kẹo đó đều đã chảy ra.
Thịnh Thanh Khê nhỏ hơn cậu mấy tháng, khi còn nhỏ vẫn luôn chạy theo đuôi gọi Minh Tễ ca ca.

Những bạn nhỏ trong viện phúc lợi đều theo họ của mẹ viện trưởng, khi đó bọn họ đều họ Thịnh.
Mà hiện giờ Thịnh Thanh Khê cũng không sửa họ, chẳng lẽ cô ấy vẫn luôn ngốc ở viện phúc lợi sao?
Tâm tình Cố Minh Tễ nhất thời trở nên phức tạp.

Thời gian một ngày chớp mắt đã qua, tiết học cuối cùng của buổi chiều chỉ còn nửa tiếng là tan học.

Mà ở dãy cuối cùng của lớp học, bóng dáng Lâm Nhiên đã sớm không thấy đâu.
Hà Mặc nhìn thoáng qua vị trí của Lâm Nhiên, nhịn không được mà hỏi: “Nhiên ca lại đi đón Yên Yên tan học à, trước kia không phải tiểu nha đầu kia luôn ở lại lớp làm bài tập chờ chúng ta tới đón sao?”
Cậu có chút khó hiểu: “Nhiên ca có phải quá không thích hợp rồi không?”
Biểu tình Tạ Chân ngưng đọng trong thoáng chốc, nhớ lại: “Đúng là như vậy.

Cậu nói xem liệu có phải Yên Yên xảy ra chuyện gì mà Nhiên ca không nói cho chúng ta biết không?”
Hà Mặc nhất thời lặng im.
Với tính cách của Lâm Nhiên, mặc kệ có chuyện gì xảy ra anh cũng chỉ muốn một mình gánh vác.

Quán Quyền anh, sân tư nhân tầng ba.
Từng tiếng đánh nặng nề không ngừng truyền đến.
Thiếu niên ở trần thân trên mang găng tay quyền anh, so với dáng người gầy gầy khi mặc đồng phục có bất đồng rất lớn, phía sau lớp quần áo là từng đường nét rõ ràng, đường cong cơ bắp rắn chắc tinh xảo, cần cổ và cơ ngực cùng với cơ bụng săn chắc vô cùng trêu người.
Trong ánh sáng, từng giọt mồ hôi không chút kiêng nể mà chảy dọc theo đường cong cơ bắp xuống phía dưới.
Tiếng hít thở nặng nề khuấy động màng nhĩ của Lâm Nhiên, anh gắt gao nhìn chằm chằm quỹ đạo ra đòn của đối thủ, một quyền sắc bén xé gió lướt qua không khí bay đến trước mặt anh.
Lâm Nhiên nhanh nhẹn lách người sang một bên tránh thoát, cằm căng chặt.
Anh bước một bước lên phía trước, phần eo phát lực, vai phải hơi trùng xuống, một quyền nhắm thẳng đầu đối thủ mà đánh tới.
Lúc này Lâm Nhiên không thể nhìn thấy ánh mắt của chính mình, nhưng đối thủ lại có thể nhìn tới.
Ánh mắt thiếu niên u ám tàn nhẫn như con báo nhìn chằm chằm con mồi của mình, tối tăm mà nguy hiểm.

Ngày thường anh luôn cố gắng thu liễm lệ khí trên gương mặt, chỉ có lúc này là không thể giấu diếm.
Người đàn ông bị một quyền này đánh đến choáng váng đầu óc, khóc không ra nước mắt, khó trách những người khác vừa nghe đến tên Lâm Nhiên đã không muốn đánh.
Nhưng Lâm Nhiên là bạn của sếp bọn họ, không thể không tiếp, vì thế anh ta liền xui xẻo trở thành người chắn đạn.
Cách đài quyền anh không xa, Lâm Yên Yên ngoan ngoãn ghé lên trên bàn mà làm bài tập, cô bé đã quen với trường hợp như vậy.


Bắt đầu từ ngày đó trạng thái của Lâm Nhiên đã là như vậy.
Mặc kệ là anh trai đi đến đâu, đều sẽ dắt theo cô bé đến đó.
Lâm Yên Yên ngẩng đầu nhìn thoáng qua anh trai mình.
Cô bé biết, gần đây tâm trạng Lâm Nhiên rất kém.
Lâm Yên Yên nhỏ giọng mà thở dài một hơi, ngay sau đó liền thu hồi tầm mắt tiếp tục nhìn bài tập trước mặt.
Hai năm trước, Lâm Nhiên mang theo cô bé rời khỏi Lâm gia.
Lúc Lâm Nhiên mới lên bảy, mẹ họ đã qua đời, cha lại cưới vợ hai.

Từ đó tính cách Lâm Nhiên liền thay đổi, anh càng lớn mâu thuẫn trong gia đình càng nhiều.

Hai năm trước đã phát sinh một sự việc, đẩy mâu thuẫn lên đến đỉnh điểm.
Vì thế Lâm Nhiên dắt theo cô bé đến ngôi nhà mà mẹ để lại.

Kể từ đó, Lâm Nhiên luôn là người chăm sóc cô bé, Lâm Nhiên lớn hơn Yên Yên ba tuổi, mọi việc lớn nhỏ trong nhà đều do anh xử lí.
Lúc này Lâm Yên Yên nghĩ, nếu mình có thể nhanh lớn một chút thì tốt rồi.
Nhanh nhanh trưởng thành thì anh trai sẽ không phải vất vả như vậy.
Khi kim đồng hồ chỉ đến sáu giờ, tiếng chuông quán nghỉ vang lên.
Lâm Nhiên nằm trên mặt đất thở dốc, sau khi phát tiết một hồi, ngọn lửa trong lòng không những chưa tan, ngược lại, càng thêm nghiêm trọng.
Cả người anh nóng bừng.
Lâm Nhiên chợt mở to mắt, đôi mắt đen thâm thúy tối sầm.
Phía trên đầu là ánh đèn lóa mắt, xung quanh vô cùng yên tĩnh, thỉnh thoảng có người qua lại, tiếng bước chân vang lên không nhanh không chậm.
Bên người anh không hề có chút lửa nóng, nhưng dường như có một ngọn lửa muốn thiêu rụi và nuốt chửng lấy anh.
Không biết nghĩ tới cái gì, đồng tử Lâm Nhiên đột nhiên co rút.
Anh lập tức đứng lên nhìn về phía Lâm Yên Yên, chờ đến khi nhìn thấy tiểu nha đầu vẫn ngoan ngoãn ngồi làm bài tập ở chỗ đó mới thở phào nhẹ nhõm.
Lâm Yên Yên còn sống, vẫn sống rất tốt trước mặt anh.
Lâm Nhiên nhảy xuống khỏi sàn đấu, cởi găng tay ra đi về phía Lâm Yên Yên, anh cử động ngón tay vài cái, đứng ở bên cạnh Lâm Yên Yên nhìn cô bé làm bài tập một chút mới nói: “Anh trai đi tắm rửa một lát, tắm xong dẫn em đi ăn cơm.”
Nói xong anh lại như uy hiếp mà bổ sung: “Thành thật chút, ngồi yên chỗ này chờ anh.

Chạy lung tung liền tịch thu truyện tranh trong nhà.”
Lâm Yên Yên ngoan ngoãn gật đầu.
Chờ Lâm Nhiên đi rồi Lâm Yên Yên mới buồn rầu, khuôn mặt nhỏ nhăn lại, hai tháng này anh trai nói nhiều nhất với cô bé hai câu chính là “Không được chạy loạn” và “Ở chỗ này chờ anh”
Rốt cuộc anh trai bị làm sao vậy?
– —
9 giờ 50 phút tối, tiếng chuông tan tiết tự học tối vang lên.
Thịnh Thanh Khê đeo balo lên một mình đi về phía cầu thang.

Tầng 3 có hai lối cầu thang, một cái dẫn đến gần phòng giáo vụ, còn một cái tới gần lớp một, nằm ở góc hành lang hai bên.
Nơi học tập ở cạnh chân núi, dưới tầng là cả một mảnh đất trống rộng lớn, qua sườn dốc nhỏ cạnh khoảng đất trống chính là nơi để xe của học sinh.
Sau khi xuống tầng 1 có những người đến đó lấy xe đạp về nhà, cũng có người nhanh nhẹn chạy đến bên cạnh những chiếc xe tư nhân đỗ ở sườn dốc.

Đây là phương tiện về nhà của đa số học sinh ngoại trú.
Nhưng cũng sẽ có người như Thịnh Thanh Khê, bắt xe bus về nhà.
Sau khi Thịnh Thanh Khê đi xuống sườn dốc, cô không đi vào đường lớn mà đi đến đường tắt, đường tắt nằm ở phía sau sân vận động, không chỉ vắng vẻ mà còn không có đèn đường.

Không có lợi thế nào khác ngoài việc gần bên ngoài hơn so với đường lớn.
Khi vừa bước vào bóng tối, Thịnh Thanh Khê đã biết có người đi sau lưng mình, cách cô một khoảng không quá xa.

Tựa hồ chính hắn còn đang do dự có nên tiến lên bắt chuyện với cô hay không.
Nhưng cuối cùng hắn vẫn chậm rãi dừng bước chân, kéo xa khoảng cách với cô.
Thịnh Thanh Khê rũ mắt đi thẳng về phía trước, không hề dừng lại.
Màn đêm đen kịt, đèn đường hai bên lờ mờ sáng lên, bóng cây hắt dưới mặt đất chậm rì rì đung đưa qua lại.
Bên tai cô là tiếng gió khẽ đưa, tiếng nói cười vui đùa của các nữ sinh hay tiếng xe đạp lách cách vui tai.
Tuyến bus 113 về Viện phúc lợi chạy muộn nhất đến 12 giờ khuya, chờ lúc Thịnh Thanh Khê xuống điểm đến đã là 11 giờ.

Cô vừa xuống xe đã thấy Thịnh Lan đang chờ mình.
Bờ môi Thịnh Thanh Khê hơi cong lên, khuôn mặt khó có khi xuất hiện những hoạt bát mà tuổi này nên có.

Cô chạy chậm đến trước mặt Thịnh Lan, ngay sau đó nhảy nhót mà gọi một tiếng: “Mẹ Thịnh!”
Hai mắt Thịnh Lan cẩn thận nhìn cô kỹ càng rồi mới dắt tay cô, miệng còn không ngừng nhắc mãi: “Một hai cứ phải chuyển trường, hiện tại mỗi ngày đều đi xa nhà như vậy.

Trường học mới thế nào? Đồ ăn có ngon không? Ở chung với bạn học có tốt không?”
Thịnh Thanh Khê ngoan ngoãn mà trả lời từng vấn đề của Thịnh Lan.
Đèn đường mờ nhạt u ám đem bóng của hai người trải dài trên con đường.
11 giờ rưỡi, Thịnh Thanh Khê tắm xong nằm trên chiếc giường nhỏ.
Trong phòng ngủ đã tắt đèn, căn phòng là một mảnh tối tăm.
Thịnh Thanh Khê mở to mắt nhìn trời đêm u ám hồi lâu mới chậm rãi nhắm mắt lại.
Cô chỉ vừa mới chợp mắt, đã nhìn thấy ánh lửa rực trời.
_____
Tác giả có lời muốn nói: Xuất hiện đêm khuya!!!
~Hết đốt cháy 2~.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.