Đọc truyện Lão Đại Phu Nhân Đuổi Tới Rồi – Chương 492
Vạn Hoài Bắc đã quá quen thuộc với giọng nói này, anh ta ngồi xổm xuống, nhìn kỹ hơn.
Lâu Yến Vy dùng tay gạt tóc sang để lộ ra khuôn mặt, cô ta trừng mắt nhìn Vạn Hoài Bắc, nói: “Anh mới là quỷ nước ấy, cả nhà anh đều là quỷ nước.”
“Lâu, Lâu Yến Vy”
Vạn Hoài Bắc rất kinh ngạc nhìn Lâu Yến Vy, cô ta vô cùng nhếch nhác, toàn thân ướt sũng, bộ quần áo mỏng dính sát lên người càng khiến cho thân hình hoàn hảo của cô ta được “phô bày” ra một cách sống động.
Dáng người lồi lõm, vòng eo nhỏ nhắn chỉ một vòng tay đã có thể ôm trọn đó…
Vạn Hoài Bắc nuốt nước bọt, thầm niệm một câu: “Sắc tức thị không, không tức thị sắc”
Lâu Yến Vy ngồi dậy, khoanh chân ngồi xếp bằng, vắt quần áo ra được rất nhiều nước.
Cô ta thực sự mệt mỏi đến hoảng sợ, thở hổn hển, lồng ngực nhấp nhô lên xuống.
Vạn Hoài Bắc đứng đó, từ góc độ của anh ta mà nhìn xuống thì anh ta đang vô cùng có phúc.
Lỗ tai Vạn Hoài Bắc đỏ bừng, anh ta sáp lại gần rồi ngồi xuống, trêu chọc: “Sao cô lại bò lên từ dưới nước vậy? Cô lướt sóng từ Lục Ngạn rồi lướt đến đây à?”
“Anh ngứa đòn phải không?” Lâu Yến Vy vung tay lên, làm một động tác vờ đánh người, sau đó lại tiếp tục vắt nước trên quần áo, nói: “Chị tôi bảo tôi tới đây, gửi cho tôi định vị đị điểm mơ hồ, hệ thống định vị trên thuyền bị hỏng rồi nên tôi bơi qua đây”
“Bơi? Bơi qua á?” Vạn Hoài Bắc kinh ngạc đến mức thực sự không tìm được từ nào để hình dung, dở khóc dở cười nói: “Chị gái, từ chiếc thuyền mất phương hướng đến đây ít nhất cũng cách hai mươi cây số đây, cô bơi qua ư?”
Nếu không thì tại sao cô ta lại mệt đến vậy, sắp mệt thành chó rồi.
Lâu Yến Vy trừng mắt nhìn Vạn Hoài Bắc, nói: “Sao anh biết là hai mươi cây số? Hệ thống định vị bị hỏng có phải là do anh động tay động chân vào không?”
“Đây là căn cứ huấn luyện của Bóng Đêm đó, cô thật sự nghĩ có thể tìm được nơi này dễ dàng như vậy sao? Tất cả các tàu khi đến cách đảo hai mươi kilomet, hệ thống dẫn đường đều không thể thăm dò được mà sẽ tự động lệch khỏi quỹ đạo đường biển, hướng còn tàu đi sang bèn khác, đi vòng qua đảo”
Lâu Yến Vy: “Chẳng trách, tôi đã vòng qua mấy vòng rồi, cảm thấy có gì đó không đúng”
Vạn Hoài Bắc bật cười: “Vì thế cô đã bơi tới đây ư? Sao cô không gọi điện cho chị cô, bảo cô ấy phái người đến đón cô?”
Lâu Yến Vy chắc chắn sẽ không thừa nhận là mình đã quên mất chuyện này, lạnh mặt đáp: “Tôi thích làm những chuyện có tính thử thách, tôi còn tưởng Bóng Đêm các anh lợi hại thế nào, không phải bổn tiểu thư vẫn lên được bờ rồi sao, nhìn thấy chưa? Lần này coi như bổn tiểu thư lên lớp miễn phí cho các người một lần, kiểm tra thấy hệ thống phòng thủ của các người còn hoạt động không tốt, cần phải cải tiến”
Lâu Yến Vy nói với giọng điệu không cần cảm ơn tôi đâu.
Cô ta đứng dậy, phủi cát trên người mình, đi lên phía trước.
Vạn Hoài Bắc nhắc nhở: “Cẩn thận…”
Vừa dứt lời, Lâu Yến Vy đã giãm trúng một cơ quan, cô ta còn chưa kịp phản ứng lại, dưới chân đã mất đi trọng lực.
Một tấm lưới đã “tóm” lấy cô ta, sau đó là vô số tia sáng đỏ chiếu tới.
Đây là tia gamma có thể băm nhỏ người thành mảnh vụn..