Đọc truyện Lão Đại Phu Nhân Đuổi Tới Rồi – Chương 34: Có Giỏi Thì Cắn Tôi Đi
“Ôi chao!” Tô Lan Huyên bỗng kinh hô.
“Gì vậy?” Tô Lan Ninh hoảng sợ.
Tô Lan Huyên nhìn chằm chằm vào mặt Tô Lan Ninh: “Dài quá… nếp nhăn này, quầng thâm mắt mày, bọng mắt này, chậc chậc, sao trên mũi còn nổi tàn nhang vậy?”
“Hả? Chỗ nào? Chỗ nào?” nghe vậy, Tô Lan Ninh nóng nảy, vội vàng lấy gương từ trong túi xách, không phát hiện quầng thâm mắt với tàn nhang mà Tô Lan Huyên nói.
Ý thức được mình bị chơi xỏ, Tô Lan Ninh nổi giận: “Tô Lan Huyên, chị đùa giỡn tôi!”
“Đúng, tôi đùa giỡn cô đấy.” Tô Lan Huyên cười lạnh: “Đừng làm mấy trò mèo nữa, không muốn đánh hoặc bị kích thích thì cách tôi xa một chút.
Mặt mới lành lặn, đừng để bị sưng vù lên nữa.”
Tô Lan Ninh bị kích thích nổi giận, nhưng nghĩ tới mục đích lần này, cô ta đành phải kìm nén cơn giận, nói: “Chị, trước kia đều là hiểu lầm, dù gì đi nữa chúng ta cũng là con gái của nhà họ Tô, hai chị em thì làm gì có thù dai hận nặng?”
“Tôi với Tô Khánh Thành đã cắt đứt quan hệ, không còn dính líu tới nhà họ Tô nữa, có phải là chị em với cô đâu?” Tô Lan Huyên cười lạnh: “Còn chuyện cô có quan hệ với nhà họ Tô hay không thì tôi càng không biết.”
“Tô Lan Huyên, chị có ý gì?” Tô Lan Ninh hoảng sợ.
Chẳng lẽ Tô Lan Huyên đã biết mình là con riêng của Chu Đức Độ? Không thể nào! Tô Lan Huyên không có khả năng biết chuyện này! Tô Lan Ninh bình tĩnh lại, không dám đối diện với ánh mắt của Tô Lan Huyên: “Thực ra hôm nay cha kêu tôi tới.
Nhà họ Lý thật sự muốn nhận chị làm con gái nuôi hả?”
Thì ra là muốn tìm hiểu chuyện này.
“Sao? Cô ghen tỵ hả?”
Mỗi câu nói của Tô Lan Huyên đều như nhát dao đâm vào ngực Tô Lan Ninh.
Tô Lan Ninh thực sự ghen tỵ đến nổi điên, cả đêm không chợp mắt được.
Dựa vào đâu mà chuyện tốt nào cũng vào tay Tô Lan Huyên?
“Nhà họ Lý dựa vào đâu mà nhận chị làm con gái nuôi? Theo tôi thấy, Lý Kính Hòa chẳng qua chỉ thuận miệng nói mà thôi, tôi tới đây để khuyên chị đừng nghiêm túc quá, không thì hy vọng càng lớn, thất vọng sẽ càng nhiều, để người ta chê cười.”
“Vậy à?” Tô Lan Huyên cười nói: “Đúng là sẽ khiến cho… ai đó thất vọng mất rồi.
Lý Kính Hòa thật sự muốn nhận tôi làm con gái nuôi đấy.
Đến ngày tổ chức tiệc nhận nuôi, cô nhất định phải tới dự đấy nhé.
Tôi sẽ gửi thiệp mời đến tận tay cô.”
Tô Lan Ninh cắn răng: “Lý Kính Hòa bị điên rồi hay sao mà lại nhận chị làm con gái nuôi?”
“Cô ghen tỵ hả?” Tô Lan Huyên cười nói: “Cô ghen tỵ cũng vô ích.
Lý Kính Hòa chỉ chọn tôi chứ không phải là cô.”
Tô Lan Ninh tức giận tới mức gương mặt vặn vẹo, siết chặt nắm tay, móng tay đâm vào da, ngọn lửa ghen tỵ trong mắt như muốn đốt cháy cả người cô ta.
“Tô Lan Huyên, chị đừng vui mừng quá sớm! Trên đời này không có bữa cơm nào miễn phí đâu! Còn chưa biết Lý Kính Hòa có mục đích khác hay không đâu!” Cập nhật chương mới nhất tại TгцуeлАРР.cом
“Tôi hiểu mà, có những kẻ không ăn được nho thì sẽ chê nho chua.” Tô Lan Huyên mỉm cười: “So với việc lo lắng cho tôi, chi bằng hãy tự lo lắng cho chính cô đi.
Vị trí mợ Sở cô đã ngồi vững vàng chưa?”
Không nhắc tới thì thôi, mà nhắc tới chuyện này, Tô Lan Ninh càng phẫn uất.
Cô ta gả cho Sở Lâm Minh bao lâu nay, trừ đêm tân hôn hai người từng lên giường, đến sau này chưa từng ngủ chung giường một lần nào.
“Có phải chị còn nhớ thương Lâm Minh không hả? Đừng cho là tôi không biết tối qua anh ấy đi gặp chị! Hai người đã làm gì hả?” Tô Lan Ninh kéo cánh tay Tô Lan Huyên: “Chị ném anh ấy xuống biển đúng không? Sao chị nhẫn tâm vậy hả? Anh ấy suýt nữa chết chìm dưới biển, ngâm mình dưới nước một đêm!”
Ngâm một đêm? Bằng kỹ năng bơi lội của Sở Lâm Minh, anh ta không có khả năng ngâm mình dưới nước một đêm.
“Vậy thì thật xứng đáng, xem ra ngay cả ông trời cũng không chịu được.” Tô Lan Huyên không còn kiên nhẫn: “Tôi còn có việc, cô muốn càn quấy thì về nhà tìm Sở Lâm Minh của cô đi.”
Thời gian nghỉ trưa chỉ có hai tiếng, cô không muốn lãng phí thời gian cho Tô Lan Ninh.
Một chiếc taxi chạy tới, Tô Lan Huyên vẫy tay, mở cửa xe ngồi vào: “Bác tài, đến bệnh viện nhân dân.”
“Tô Lan Huyên! Chị đừng đi! Chị chột dạ chứ gì? Đồ vô liêm sỉ, quyến rũ em rể của mình…”
Chiếc xe khởi động, Tô Lan Huyên coi những lời nói của Tô Lan Ninh như chó sủa bậy.
Mười mấy phút sau, chiếc xe đỗ trước cổng bệnh viện.
Tô Lan Huyên thấy một chiếc xe quen thuộc ở cổng bệnh viện, chính là chiếc xe tối qua cô đã ngồi đi tới khu biệt thự Nam Sơn.
Chẳng lẽ cậu Lục cũng ở bệnh viện? Tô Lan Huyên cầu nguyện hai người đừng chạm mặt mới tốt, nhưng càng sợ thứ gì thì càng gặp phải thứ đó.
Tô Lan Huyên đi thang máy lên khu nằm viện trên tầng tám, lúc đi ngang qua một phòng bệnh thì vừa lúc nghe thấy một thanh âm quen thuộc.
“Chú hai yên tâm dưỡng thương đi, đừng nổi nóng nữa, bảo trọng thân thể.”
Giọng nói này chẳng phải là của cậu Lục hay sao? Tô Lan Huyên theo bản năng dừng chân lại, nhìn vào trong phòng, liền thấy Lục Đồng Quân mặt đầy sẹo, chống gậy ngồi trên sofa bên giường bệnh, Hạ Đình và Hạ Vân đứng bên cạnh anh.
Người nằm trên giường bệnh là Lục Tử Việt.
Ông ta quấn băng gạc trên trán, chân băng bó thạch cao, đeo mặt nạ dưỡng khí, xem ra thương thế rất nặng.
Lục Đồng Quân mồm nói quan tâm, nhưng ai mà chẳng hiểu được anh đang cảnh cáo ông ta.
Đây là được của hời còn khoe mã, cố ý tới đây chọc giận người ta.
Lục Tử Việt tức giận trợn tròn mắt, kích động nhìn Lục Đồng Quân, lại không nói được một lời.
Đối diện Lục Đồng Quân là một ông lão mái tóc bạc phơ, phong thái uy nghiêm, đó chính là ông nội của Lục Đồng Quân, Lục Quang Tông.
Lục Quang Tông cau mày bất mãn nhìn Lục Tử Việt: “Thằng hai, Đồng Quân nói đúng lắm, bây giờ con lo tĩnh dưỡng đi, chuyện công ty tạm thời đừng đụng vào, cứ giao cho Đồng Quân xử lý.” Ủng hộ team chúng mình bằng cách theo dõi truyện tại ТгuуeлАРР.cом
Người cầm quyền của tập đoàn Đại Lục là Lê Duyệt Tư, nhưng cũng bị chi thứ chia cắt không ít quyền lực.
Nghe thấy ông cụ Lục cướp quyền của mình, Lục Tử Việt càng kích động, gỡ mặt nạ dưỡng khí xuống: “Cha, vết thương của con không đáng lo ngại, mấy ngày nữa sẽ có thể xuất viện, Đồng Quân đi đứng không tiện, còn hay bị bệnh, đừng để cháu trai làm lụng vất vả quá.”
Ông cụ Lục đứng dậy: “Cứ quyết định vậy đi, con ở bệnh viện dưỡng thương đi.
Đồng Quân, cháu về nhà với ông.”
“Vâng, thưa ông.” Lục Đồng Quân chống gậy đứng dậy.
Ông cụ Lục còn chưa hồ đồ, chuyện tối qua, trong lòng ông cũng biết được đại khái.
Con cháu nhà họ Lục tranh quyền đoạt lợi không phải mới một sớm một chiều.
Thấy nhóm người Lục Đồng Quân sắp đi ra, Tô Lan Huyên vội vé tránh.
Lục Đồng Quân đi theo ông cụ Lục ra ngoài, thản nhiên nhìn theo hướng Tô Lan Huyên rời đi.
Vừa rồi khi Tô Lan Huyên vừa xuất hiện, anh đã chú ý tới cô.
Lục Đồng Quân đi theo ông cụ Lục ra bệnh viện.
Thấy Lục Đồng Quân bước đi khập khiễng, ông cụ Lục vô cùng áy náy.
Đây là cháu trai, người nối nghiệp do ông một tay bồi dưỡng, khiến ông hài lòng nhất, cũng là người xuất sắc nhất.
“Đồng Quân, ông đã già rồi, sinh thời không muốn người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh.”
Ý của ông là cam chịu trận tranh đấu giữa Lục Đồng Quân và Lục Tử Việt, nhưng không thể giết người.
Lục Đồng Quân lạnh nhạt đáp: “Vâng, thưa ông.” Nếu không phải nể mặt ông nội thì Lục Tử Việt đã chết từ lâu rồi.
Ông cụ Lục thở dài, nói: “Đồng Quân à, cháu cũng không còn nhỏ tuổi nữa, ông sẽ tìm một hôn sự khác cho cháu, cũng để ông sớm ngày được bế chắt trai.”
Lục Đồng Quân lạnh lùng nhếch môi: “Ông nội, phàm là cô gái nào gả cho cháu đều chết không rõ lý do, vẫn là đừng làm hại người khác.
Hơn nữa e rằng nhà họ Lục chẳng mấy ai muốn cháu sinh con đâu.”
Nghe vậy, ông cụ Lục lạnh mặt nói: “Lần này đứa nào còn dám sinh sự, ông sẽ không tha nhẹ cho nó.”
Lục Đồng Quân không nói lời nào.
Ông cụ Lục cũng cảm thấy mình nói vậy chẳng có tác dụng gì.
Con nào cũng là con, không phải con trai thì là cháu trai.
Ông có chín người con trai năm người con gái, mấy chục đứa cháu trai cháu gái, nếu thật sự đấu tranh đến mức người chết ta sống thì ông cũng không ngăn cản nổi.
Sắc mặt ông cụ Lục dịu đi, cười nói: “Đồng Quân, hay là thế này đi, cháu tìm một người phụ nữ ở bên ngoài sinh chắt trai cho ông trước, sau này lại đưa cháu dâu chắt trai cùng về nhà, để ông xem ai còn dám sinh sự nữa.
Cháu yên tâm ông sẽ giữ bí mật tuyệt đối cho cháu.”.