Lão Đại Phu Nhân Đuổi Tới Rồi

Chương 12: Lục Đồng Quân Quản Giáo Tô Lan Ninh


Đọc truyện Lão Đại Phu Nhân Đuổi Tới Rồi – Chương 12: Lục Đồng Quân Quản Giáo Tô Lan Ninh


“Thấy sắp giám định, Lưu Toàn vội vàng nói: “Ngọc Yến, hay là thôi đi.

Có lẽ Tô Lan Huyên cũng không cố ý đâu, khỏi gọi cảnh sát, làm vậy sẽ ảnh hưởng hình tượng công ty, sa thải cô ta là được, dù sao cũng tìm lại dây xích tay được rồi.”
Nghe Lưu Toàn nói như đang biện hộ giúp mình, nhưng Tô Lan Huyên lại nhận ra có ý khác.

Lưu Toàn đang sợ hãi, cũng đanh tránh nặng tìm nhẹ.

Nhưng anh ta sợ cái gì?
Trịnh Ngọc Yến hừ lạnh: “Kiểm tra đi.

Để tôi xem thử con đàn bà này muốn ngụy biện kiểu gì.”
Thấy thật sự sắp nghiệm chứng, Lưu Toàn khẩn trương đổ mồ hôi lạnh.

Andy nhìn sợi dây xích tay thật kỹ, Tô Lan Ninh vội vã hỏi: “Andy, sao rồi?”
Trịnh Ngọc Yến cũng nói: “Trên dây xích tay có khắc chữ cái viết tắt tên tôi với Lưu Toàn, ngay ở bên trong.”
Andy day mày: “Không thấy có khắc chữ cái, mà dây xích tay này thực sự…”
“Cô Trịnh, đã tìm thấy dây xích tay của cô rồi.”
Đúng lúc này, Phương Dung của phòng thư ký cầm một sợi dây xích tay giống hệt đi tới: “Tôi tìm thấy trong nhà vệ sinh, bị rơi ngay dưới bồn rửa tay.

Cô Trịnh, cô nhìn xem có phải là nó không?”
Trịnh Ngọc Yến cầm sợi dây xích tay đó xem thử, bên trong sợi dây đúng là có khắc chữ cái: “Đây chính là dây xích tay của tôi.”
Điều này cũng đã chứng minh Tô Lan Huyên không lấy dây xích tay của Trịnh Ngọc Yến.
“Cô Andy, có thể trả lại dây xích tay cho tôi không?” Tô Lan Huyên nói chuyện coi như khách sáo.
Thấy không thể chứng minh Tô Lan Huyên là ăn trộm, Tô Lan Ninh không cam lòng, tiếp tục trào phúng: “Tô Lan Huyên, không có tiền thì kêu bạn trai cô đừng giả vờ đại gia, mua một sợi dây xích tay giả làm ra vẻ, đúng là nực cười.”
Trịnh Ngọc Yến cũng khinh thường nói: “Nếu không phải hôm nay cô hư vinh, mua hàng giả thì không đến mức làm to chuyện tới mức này, đúng là cười chết người.

Tô Lan Huyên, bạn trai cô cũng chẳng ra gì đâu nhỉ.”
Vừa dứt lời, Tô Lan Huyên chưa nói gì thì Andy chợt lên tiếng: “Dây xích tay của cô Tô mới là hàng thật.”

Lời nói của Andy khiến sắc mặt của Tô Lan Ninh và Trịnh Ngọc Yến đều thay đổi, không khí bỗng yên lặng.

Tô Lan Huyên cũng rất bất ngờ, hàng phỏng chế chỉ trị giá mấy trăm ngàn mà sao lại là hàng thật?
Các đồng nghiệp trợn mắt há hốc mồm, nhất là nữ đồng nghiệp.

Tô Lan Huyên có bạn trai thần tiên gì mà lại hào phóng quá vậy? Mọi người đều rất hâm mộ ghen tỵ.
“Sao có thể?!” Tô Lan Ninh hoàn hồn, không khống chế được cảm xúc mà hét ầm lên: “Andy, cô nhìn kỹ lại đi, sao Tô Lan Huyên lại có hàng thật?”
Trịnh Ngọc Yến cũng nói: “Cả thế giới chỉ có một sợi dây Trái Tim Thần Nữ, là quà sinh nhật Lưu Toàn tặng cho tôi, sao Tô Lan Huyên có thể mua được?”
Andy cau mày: “Tôi là trợ lý của ngài Feder, dây xích tay là thật hay giả, tôi chỉ cần nhìn thoáng qua là biết, hơn nữa Trái Tim Thần Nữ không thể khắc chữ.”
Trịnh Ngọc Yến lập tức nhìn về phía Lưu Toàn.

Lưu Toàn chột dạ đổ mồ hôi lạnh: “Ngọc Yến, anh… anh cũng không biết, anh nhờ người ta mua hộ, chắc chắn anh bị lừa rồi.”
Lưu Toàn nào biết chỉ tùy tiện mua một sợi dây xích tay mà lại gặp phải hàng thật.
Trịnh Ngọc Yến thẹn quá thành giận, ném vòng tay lên mặt Lưu Toàn: “Mất mặt quá!” những lời vừa châm chọc Tô Lan Huyên bây giờ chẳng phải vả mặt mình hay sao? Trịnh Ngọc Yến chỉ hận không thể tìm cái lỗ chui xuống, không còn mặt mũi nào tiếp tục ở lại đây được nữa, nổi giận đùng đùng rời đi.
“Ngọc Yến, Ngọc Yến.” Lưu Toàn đuổi theo.
Tô Lan Ninh vẫn không muốn tin tưởng sợi dây xích tay của Tô Lan Huyên là hàng thật.

Đó chính là Trái Tim Thần Nữ trị giá 2 tỷ 400 triệu, cô ta vẫn rất thèm thuồng, nhờ cậy không ít mối quan hệ mà vẫn không mua được, sao có thể rơi vào tay Tô Lan Huyên?
Andy trả vòng tay cho Tô Lan Huyên: “Cô Tô, xin hãy bảo quản thật kỹ, sợi dây Trái Tim Thần Nữ này có ngụ ý là tình yêu vĩnh hằng, xem ra bạn trai cô rất yêu cô đấy.

Chúc hai người hạnh phúc.”
“Cảm ơn.” Tô Lan Huyên hoàn toàn không tin đây là hàng thật, có lẽ chỉ nhầm lẫn mà thôi.
Tô Lan Ninh ghen tỵ nghiến răng nghiến lợi: “Tô Lan Huyên, thằng bạn trai nghèo mạt rệp của chị sao có thể mua được sợi dây xích tay này? Rốt cuộc là ai tặng cho chị? Lại làm tình nhân cho đại gia nào hả?” Ngụ ý là Tô Lan Huyên bán đứng thân thể, không từ thủ đoạn mới có sợi dây xích tay này.
“Đừng có để mắt lên đỉnh đầu kiểu đó.” Tô Lan Huyên chẳng muốn vô nghĩa với Tô Lan Ninh nữa: “Bài học tối qua còn chưa đủ hả?”
Vừa nghĩ tới chuyện tối qua, Tô Lan Ninh càng giận dữ, đó là lần cô ta mất mặt nhất từ khi chào đời tới nay.
Tô Lan Huyên thu dọn đồ đạc rời đi.

Tô Lan Ninh tức giận giậm chân: “Andy, cô có phải là bạn tôi không vậy? Sao cô lại nói giúp người khác?”
Thấy Tô Lan Ninh lại nổi máu tiểu thư, Andy nói: “Tôi chỉ ăn ngay nói thật thôi.”

Nhìn theo hướng Tô Lan Huyên rời đi, ánh mắt Tô Lan Ninh tràn đầy ghen ghét, cô ta sẽ không để Tô Lan Huyên thoải mái.
Tô Lan Huyên không vội vàng về nhà mà ra cửa hàng quà tặng, chuẩn bị mua một món quà đáp trả Lục Đồng Quân.

Lúc đi ra từ cửa hàng quà tặng, cô lại gặp Vạn Hoài Bắc.

Vạn Hoài Bắc đang trò chuyện với một người đàn ông bên lề đường, thoáng nhìn thấy Tô Lan Huyên, anh ta cười đi tới: “Cô Tô, thật trùng hợp.”
Tô Lan Huyên cười khẽ: “Đúng vậy, thật trùng hợp, lại gặp mặt.”
Vạn Hoài Bắc nhìn món quà trong tay Tô Lan Huyên: “Tặng cho lão đại à?”
“Hồi sáng anh ấy tặng tôi một sợi dây xích tay, tôi phải đáp lại.” Tô Lan Huyên vừa dứt lời thì thấy một người quen, sắc mặt lập tức trở nên khó coi.
Đó là một người đàn ông chừng năm mươi tuổi dẫn theo bốn vệ sĩ đi tới.

Người này chính là chú Tường, quản gia của nhà họ Tô.
“Cô chủ, ông chủ kêu cô về nhà một chuyến.” Giọng chú Tường không có chút nào kính trọng Tô Lan Huyên.
Tô Lan Huyên lạnh mặt: “Tôi không về.”
“Ông chủ nghe nói cô chủ kết giao với những người bạn không đứng đắn nên rất giận dữ, tốt nhất cô nên về nhà đi, bằng không ông chủ giận dữ ngừng thuốc của cậu Trần, cô chủ biết rõ sẽ có hậu quả gì rồi đấy.”
Suy nghĩ bằng đầu ngón chân, Tô Lan Huyên cũng biết chắc chắn là Tô Lan Ninh đã châm ngòi thổi gió cho Tô Khánh Thành.
“Ông ta dám!”
Không ngờ cha cô lại lấy Tô Hạo Trần ra đe dọa cô! Sau khi mẹ qua đời, trong căn nhà đó cô chỉ còn mỗi Tô Hạo Trần là người thân mà thôi.
Chú Tường hừ lạnh: “Cô chủ, đừng để chúng tôi khó xử, người nhà họ Phó đều đang chờ đấy.”
“Ý ông là sao?”
“Ông chủ đã hứa hôn cô chủ cho cậu hai nhà họ Phó.”
Cậu hai nhà họ Phó?
“Đó chẳng phải là kẻ ngốc sao?” Người lên tiếng là Vạn Hoài Bắc, anh ta kích động nói: “Tô Khánh Thành suy nghĩ kiểu gì vậy? Đẩy cô Tô vào hố lửa.

Hôm nay tôi ở đây, để tôi xem ai dám bắt cô Tô đi.”
Tô Lan Huyên cũng không ngờ Tô Khánh Thành lại chọn hôn sự này cho mình.

Lúc trước muốn gả cô cho người què, bây giờ lại giao cho một tên ngốc.


Tô Lan Huyên vừa tức giận vừa chạnh lòng: “Tôi không gả, ai thích thì gả đi, tôi cũng sẽ không về nhà.”
“Vậy thì đừng trách tôi.” Chú Tường cười lạnh: “Bắt cô chủ về nhà.”
Vạn Hoài Bắc che chở Tô Lan Huyên: “Tôi xem ai dám!”
Chú Tường không biết Vạn Hoài Bắc, trực tiếp kêu người kéo Tô Lan Huyên lên xe.

Chú Tường biết Tô Lan Huyên biết chút võ thuật nên mới cố ý dẫn bốn vệ sĩ đi cùng, Tô Lan Huyên giãy dụa cũng chỉ phí công.

Vạn Hoài Bắc càng không địch lại bốn người, thấy Tô Lan Huyên bị bắt lên xe, anh ta mau chóng gọi điện thoại: “Lão đại, xảy ra chuyện rồi! Tô Khánh Thành muốn gả cô Tô cho thằng ngốc nhà họ Phó! Kêu người bắt cô Tô về nhà.”
Nhà họ Tô, Tô Lan Huyên vừa vào phòng thì thấy không ít người ngồi trong phòng khách, Tô Lan Ninh cũng có mặt.
Tần Huệ Mẫn cười tủm tỉm trò chuyện với một người phụ nữ ăn mặc lộng lẫy.

Thấy cô đã về, bà ta nhiệt tình kéo tay cô giới thiệu với mọi người: “Đây là con gái lớn của tôi, Tô Lan Huyên, tôi nói không sai đúng không? Nó rất xinh đẹp.”
“Đúng là không tồi.” Phu nhân kia hài lòng gật đầu.
Tô Lan Ninh nói: “Chị, chúc mừng chị nhé, cha đã chọn một việc hôn nhân rất tốt cho chị, chị với cậu hai nhà họ Phó xứng đôi lắm.”
Tô Lan Huyên lạnh lùng đáp trả: “Cô thấy tốt thì cô tự đi mà gả.”
Lúc này Tô Khánh Thành đi xuống lầu, bên cạnh ông ta còn có một người đàn ông trung niên, chính là Phó Thăng.

Hai người vừa nói vừa cười.

Tô Khánh Thành cười nói: “Vậy thì quyết định thế nhé, hôn kỳ nhà họ Phó các anh quyết định, chúng tôi đều không có ý kiến.”
“Ừ, vậy thì tôi về nhà sẽ kêu người xem ngày…”
“Tôi có ý kiến, tôi không gả.” Tô Lan Huyên tức giận nói: “Ai bảo tôi phải gả chồng?” Ông cha bất công của cô kêu cô về chính là để tiếp tục đẩy cô xuống hố lửa! Hoàn toàn không hỏi ý kiến của cô mà cứ thế quyết định hôn nhân cho cô.
Tô Khánh Thành liếc Tô Lan Huyên: “Cha mẹ đặt đâu con ngồi đấy, mày không đồng ý cũng không được.”
“Từ khi mẹ con qua đời, cha chưa từng quan tâm con, bây giờ cha cũng không có tư cách quản con! Hôn sự của con cha đừng hòng làm chủ, gả cho ai con sẽ tự quyết định!”
Tô Khánh Thành nổi trận lôi đình: “Tô Lan Huyên, mày cứng cáp rồi nên làm phản hả? Ăn nói với tao kiểu gì đấy? Tao là cha mày, sao lại không có tư cách quản mày?”
“Rốt cuộc con có phải là con ruột của cha không?” Tô Lan Huyên vừa giận vừa tức: “Con thật sự muốn đi xét nghiệm ADN một lần để xem con có phải là con của cha hay không.

Hổ dữ còn không ăn thịt con, khắp thiên hạ này làm gì có người cha nào như ông! Chỉ biết đẩy người ta xuống hố lửa…”
“Câm mồm!” Tô Khánh Thành nổi giận giơ tay đánh: “Mày không gả cũng phải gả!”
Cái tát rất vang dội, mặt Tô Lan Huyên đều sưng đỏ.

Mẹ con Tần Huệ Mẫn và Tô Lan Ninh vô cùng đắc ý, trong lòng tràn đầy sung sướng.


Đúng lúc này, chú Tường hoảng hốt chạy vào: “Ông chủ, bà chủ, cậu Lục tới!”
Người trong phòng khách đều sửng sốt, Tô Khánh Thành và Phó Thăng đưa mắt nhìn nhau.

Nhà họ Lục đã từ hôn, bây giờ lại tới làm gì? Hơn nữa còn là cậu Lục đích thân tới, càng khiến đám người Tô Khánh Thành khó hiểu.
Trong lời đồn, kể từ khi cậu Lục bị hủy dung, què chân thì rất ít khi xuất hiện trước mặt người khác.

Nhưng cho dù người cầm quyền nhà họ Lục bị đồn đãi là không còn sống được mấy năm thì cũng chẳng mấy ai dám đối nghịch.
Tô Lan Huyên cũng rất kinh ngạc, không biết cậu Lục tới đây làm gì.

Tô Khánh Thành lạnh lùng nhìn Tô Lan Huyên: “Mày lên lầu trước đi.”
Tô Khánh Thành sợ cậu Lục tới đây vì Tô Lan Huyên, ông ta vừa quyết định hôn sự với nhà họ Phó, không thể xảy ra sơ suất, không thì chuỗi tài chính của công ty đứt đoạn, mọi thứ đều xong.

Ông ta không thể đắc tội nhà họ Phó, càng không thể đắc tội nhà họ Lục.
Một dãy xe trùng trùng điệp điệp đỗ trước cửa nhà họ Tô.

Mấy chục vệ sĩ động tác đều nhịp bước xuống xe, cung kính đứng một bên, trận thế rất lớn.
“Hôm nay nhà họ Tô náo nhiệt quá nhỉ.” Giọng nói lạnh nhạt lại tràn ngập sát khí.

Còn chưa thấy người đâu, Tô Lan Huyên đã cảm nhận được khí thế lẫm liệt, nhiệt độ không khí chợt giảm xuống.
Tô Khánh Thành nhanh chóng nghênh đón: “Cậu Lục.”
Lục Đồng Quân ngồi trên xe lăn, đeo mặt nạ vết sẹo.

Đây là mặt nạ đặc biệt, mỏng như cánh ve, dán lên mặt thoạt nhìn sẽ hoàn toàn biến dạng, vô cùng dữ tợn đáng sợ, không thể nhận ra gương mặt thật.
Hạ Đình đẩy xe lăn của Lục Đồng Quân.

Hôm nay Hạ Đình cũng đeo mặt nạ, Tô Lan Huyên đương nhiên không thể nghĩ tới người của tổ chức Bóng Đêm.
“Á!” Thấy gương mặt của Lục Đồng Quân, Tô Lan Ninh hoảng sợ hét lên, trốn sau lưng Tần Huệ Mẫn không dám nhìn: “Thật đáng sợ.”
Khí tức lạnh lẽo chết chóc lan tràn khắp phòng khách.
“Hửm?” Lục Đồng Quân lạnh lùng nhìn về phía Tô Lan Ninh.
Tô Khánh Thành hoảng sợ, hai chân run rẩy: “Cậu Lục, con gái tôi vô tri, xin cậu hãy tha thứ, đều tại tôi không biết quản giáo.” Đây chính là người cầm quyền của nhà họ Lục! Chán sống hay sao mà dám nói đáng sợ?
Lục Đồng Quân lạnh giọng nói: “Đúng là tổng giám đốc Tô không biết quản giáo, vậy thì để người của tôi quản giáo thay ông.””.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.