Bạn đang đọc Lão đại là tổng tài – Chương 7
Chương 7:
Edit+ Beta: Tử Sa
“Cốc cốc.”
Tiếng gõ cửa vang lên, cánh cửa đang đóng chặt chậm rãi bị đẩy ra, gần đây nàng không ngừng dây dưa trốn mặt, giờ đây đã có thể xuất hiện trước mặt hắn.
Do dự bước vào, ánh mắt nghi ngờ trông chừng, còn có bộ dạng căng thẳng, nhưng ít nhất không có biểu tình chán ghét hay khinh thường.
“Bước vào, đóng cửa lại.” Hắn nhìn nàng ra lệnh, giọng nói hoàn toàn công sự hóa. (có nghĩa nói sao cho giống bthường về vấn đề công việc chẳng hạn…)
Sau khi nhận được lệnh gọi từ điện thoại của hắn, tim nàng loạn nhịp đập nhanh một cách điên cuồng cho đến khi Dịch Tiểu Liên có thể từ từ bình tĩnh lại.
Mặc dù nàng vẫn chưa hiểu rõ hắn là người thế nào, nhưng chớp mắt nàng đã vào Liên Chuẩn được nửa năm, cũng nghe không ít về tác phong của hắn, biết được hắn là người công tư phân minh.
Cho nên đột nhiên hắn gọi nàng lên đây tuyệt đối là vì công việc, không phải là về chuyện trong thang máy hôm trước, đúng không?
Trên đường lên đây, mặc dù nàng vẫn tự nhủ với chính mình như vậy, nhưng vẫn còn cảm thấy bất an, cho tới hiện tại chỉ có thể nhìn thấy ánh mắt lãnh khốc nghiêm trọng của hắn khi làm việc, nghe thấy giọng nói công sự hóa của hắn, nàng bấy giờ mới cảm thấy yên tâm.
“Vâng.” Đáp lại bằng một giọng cung kính, đóng cửa lại, nàng như một tiểu viên chức đối với đại tổng tài có chút cúi đầu bước tới trước bàn làm việc của hắn.
Chờ đại tổng tài phân phó, ra lệnh.
Trong phòng tổng tài yên lặng như tờ.
Dịch Tiểu Liên đợi và đợi, thủy chung không thể đợi tới lúc hắn mở miệng, rốt cuộc nhịn không được mà lén lút ngẩng đầu lên nhìn lén hắn, không ngờ lại vừa vặn cùng hắn bốn mắt nhìn nhau.
Ánh mắt hắn thâm thúy nóng bỏng, ánh mắt không hề lãnh khốc nghiêm trọng, mà là mang theo một cái nhìn suy tư, nàng không thể diễn tả được cái ánh mắt nóng bỏng dữ dội đang nhìn nàng, nhìn thật chăm chú làm cho nàng cả người cứng đờ ra, cảm thấy một nhiệt lượng lớn làm cả người nóng lên. (chỗ này hơi chém chút, thông cảm>’’<)
Hai chữ không ổn mới từ trong đầu nàng hiện lên, nàng liền thấy hắn chậm rãi mở miệng nói chuyện.
“Câu trả lời của ngươi là gì?” Hắn nhìn chằm chằm vào nàng, đi thẳng vào vấn đề, gọn gàng dứt khoát hỏi nàng, “Có muốn làm bạn gái của ta hay không?”
Nàng nhất thời toàn thân đờ ra, hóa đá tại chỗ.
Đây là phúc hay họa, là họa thì tránh không khỏi, tại sao Dịch Tiểu Liên cũng không nghĩ tới công tư phân minh, Hạ tổng tài đại nhân đại công vô tư có thể lợi dụng thời gian làm việc, dùng danh nghĩa BOSS mà kêu nàng đến phòng tổng tài, chỉ vì muốn nghe câu trả lời của nàng.
Hơn nữa điều nàng không nghĩ tới chính là hắn làm nàng không nói nên lời, khi chậm chạp không quyết định, hắn lại có thể mở miệng nói như là tự bán chính mình cho nàng… (@__@ ca ấy iu wa’ hết cứu dc ruj)
“Ta biết ngươi không có bạn trai, cho nên ngươi có thể nói cho ta biết rốt cuộc vì cái gì mà ngươi lại do dự?” Hắn nói.
Nàng do dự nhiều hơn, cảm thấy thân phận hai người bọn họ không thích hợp; cảm thấy điều kiện của hắn tốt như vậy như thế nào lại coi trọng nàng; cảm thấy nếu mẹ nàng mà biết được con cả nhà họ Hạ theo đuổi nàng nhất định sẽ phát điên- nàng vì sức khỏe của mẹ mà suy nghĩ. (ta nghi ngờ câu này của tỷ wa’ U_U!)
Nói ngắn gọn, nàng có rất nhiều lý do để do dự.
“Trước mắt ta còn độc thân, chưa lập gia đình, trong quá khứ cũng chưa từng có hôn sự gì, thân thể khỏe mạnh, điều này đầu năm công ty đã kiểm tra có thể làm chứng cho ta (uj chaj uj _ _!!).” Thấy nàng trầm mặc không nói gì, hắn tiếp tục nói.
“Ta không có sở thích xấu, sẽ không hút thuốc, không nhai trầu cũng sẽ không đánh bạc, thỉnh thoảng có thể vì công việc mà uống chút rượu, nhưng tuyệt đối sẽ không uống quá say, ngày thường rảnh rỗi thích nói chuyện cùng mọi người, thích phim ảnh cùng hội họa, bức họa thích nhất là ‘Khóa Trường Đảo Canh Tác’ cùng với ‘Hải Tặc Vương’.” (ca ấy đang quảng cáo mặt hàng… mời quý vị tiếp tục lắng nghe a )
“Công việc của ta chắc là không cần giới thiệu nhỉ? Về cơ bản đều là tại Đài Loan, nhưng mỗi năm ra nước ngoài kinh doanh hai ba lần, sớm thì một tuần, trễ thì mười ngày nửa tháng đều có thể.”
“Tiền lương mỗi năm chưa gồm tiền thưởng công ty, lợi nhuận cổ phiếu, cổ tức ước chừng khoảng một ngàn hai trăm vạn (12 triệu) (ca pỏ tỷ ấy theo muội nek T^T), đi làm tại công ty bằng chiếc Mercedes-Bens, tạm thời sống trong một căn hộ không gian lớn nhỏ khoảng bốn mươi bình. Thế, ngươi còn muốn biết cái gì nữa không? Ngươi cứ việc hỏi, ta đều sẽ thành thật trả lời.” Hắn nhìn nàng không dời mắt, ánh mắt chăm chú dị thường, ánh mắt- đó là đôi mắt mà nếu không đạt được mục đích thề không bỏ qua, một ánh mắt kiên định.
Dịch Tiểu Liên “囧囧hữu thần”* nhìn hắn, đầu óc rối loạn, hoàn toàn không biết phải nên hỏi những gì.
*囧囧hữu thần: đứng hình, kêu gào thảm thiết, bó chiếu…(cái này là ta xách dép đi hỏi đó nha >’’<)
“Không có chuyện gì khác muốn hỏi sao? Vậy…”
“Khoan, chờ một chút.” Sợ rằng hắn có thể nghĩ cái im lặng của nàng là cam chịu, nàng vội vàng mở miệng.
Hắn nhìn nàng, ánh mắt nóng rực như muốn thiêu đốt người khác.
“Ta, ta muốn hỏi tại sao?” Nàng mở miệng hỏi hắn.
“Cái gì tại sao?” Hắn nhìn nàng không chuyển mắt.
“Tại sao lại là ta?” Nàng nhẹ nhàng nhăn mày, liều hỏi hắn, “Tổng tài điều kiện rất tốt, hẳn là sẽ có rất nhiều lựa chọn tốt hơn mà phải không? Tại sao lại là ta?”
“Ngươi nghĩ tại sao?” Hắn không đáp hỏi lại.
“Ta chính là nghĩ không ra mới muốn hỏi ngươi”, đôi lông mày của nàng lại nhíu thêm một chút.
“Ngươi cảm thấy bản thân có điểm gì không xứng với ta sao?” Hắn đảo ngược câu chuyện hỏi lại nàng.
Dịch Tiểu Liên mím chặt môi, im lặng không nói nhìn hắn. Nghĩ rằng, đáp án này không phải là quá rõ ràng rồi sao? Hắn cần gì phải để chính miệng nàng thừa nhận chứ? Muốn bôi nhọ người khác cũng cần gì phải dùng cách này?
“Trong từ điển về tình yêu của ta không có hai từ không xứng, chỉ có chuyện, muốn hay không muốn, yêu hay không yêu, mà thôi.” Nhìn nàng im lặng không nói gì, hắn bỗng nhiên mở miệng.
Nàng chớp chớp mắt, không chắc chắn về ý tứ trong lời nói này của hắn.
“Từ sau chuyện trong thang máy, ngươi đã vô tình tiến vào tâm tư ta, làm cho ta không thể tự chủ được mà cứ nghĩ đến ngươi.” Hắn nhìn nàng nói.
“Mới đầu ta cũng không hiểu ý nghĩa của việc đó, cho đến khi lần thứ hai gặp ngươi, dĩ nhiên là vẻ mặt ngươi trông cứ như gặp quỷ vậy, vừa nhìn thấy ta liền xoay người bỏ chạy, lúc này mới làm cho ta hiểu rõ cái mình muốn là gì.” Bỗng chốc, đôi mắt sâu lắng của hắn nhìn nàng chăm chú nói: “Ta muốn ngươi.” (uj, sao ca hok nói là iu, chả lãng mạn tí nào huk’ _ _!!)
Ngôn từ cùng ánh mắt của hắn đã bộc lộ ra tất cả làm cho Dịch Tiểu Liên một chốc bị ngạt thở, không kìm được đỏ mặt, nhưng không có mất đi năng lực tự hỏi cùng lý trí.
“Ngươi là bởi vì thấy ta tránh xa ngươi như rắn rết bò cạp, lòng tự trọng bị tổn thương nên mới có thể nghĩ muốn dựa vào việc chinh phục ta để bù đắp mà thôi, cũng không phải là thật sự như lời ngươi nói, ngươi… ách, muốn ta.” Nàng hít một hơi thật sâu, phân tích lý do với hắn, nói đến chỗ rõ ràng vẫn không nhịn được mà nói lắp một chút.
Hạ Tử Giác nhìn nàng im lặng hồi lâu, lúc này mới chậm rãi lên tiếng hỏi nàng, “Trong mắt ngươi, ta thoạt nhìn là một con người nhàm chán như vậy sao?”
Lúc này nàng trở nên trầm mặc nhìn hắn.
“Thành thật mà nói, ta thật sự không biết.” Một lúc sau, nàng thành thật thừa nhận.
“Nếu thật không biết, sao không để cho bản thân ta và ngươi một cơ hội, để cho ta một cơ hội có thể chứng minh ta cũng không phải là một kẻ nhàm chán như vậy, chứng minh ta đối với ngươi là thật lòng?” Ánh mắt hắn rực cháy, tựa như có thể thiêu đốt người khác.
Dịch Tiểu Liên do dự không quyết bất an nhìn hắn, nghĩ tới nghĩ lui vẫn còn cảm thấy không biết hắn rốt cuộc có phải là thật lòng hay không.
“Ta vẫn còn không hiểu tại sao lại là ta?” Nàng lắc đầu nói. (mịt tỷ wa’ a, ca ấy nói rát lưỡi, quảng cáo, chào hàng hết lời …cuối cùng cũng không hiểu là sao = =!!)
“Động lòng là lý do duy nhất.”
“A?” Câu trả lời quá mức lãng mạn làm cho nàng nhất thời không thể phản ứng.
“Ta bị ngươi làm động lòng.” Ánh mắt hắn sáng lên, chậm rãi nói với nàng.”Đây là lý do tại sao lại là ngươi, bởi vì ta bị ngươi làm động lòng.” (10 điểm dành cho ca, good good!! >_O)
“Ta cần suy nghĩ một chút.”
Đó chính là câu trả lời ngày đó Dịch Tiểu Liên ban cho Hạ đại tổng tài, sau đó dường như liền chạy trối chết rời khỏi phòng tổng tài.
Thật đúng là chạy trối chết, bởi vì nàng cảm thấy nếu bản thân mình cứ tiếp tục đợi được đi xuống rất có thể sẽ gây hại đến thể xác và tinh thần đang khỏe mạnh.
Nàng thề, nếu ở đó mà huyết áp có thể đo được bằng lời, tim của nàng đập một trăm lần trên một phút, huyết áp lại còn tăng lên 200, thật sự là quá nguy hiểm.
Đúng là đáng sợ, nàng vào công ty thấm thoắt đã hơn nửa năm, bởi vì mặc dù quan hệ cá nhân, nàng cố gắng hết sức không đi hỏi thăm chuyện những chuyện có liên quan đến hắn, nhưng miệng người khác cũng không phải không thể do đó cái gì cũng nói, cho nên nàng bị buộc nghe không ít chuyện của hắn, nhưng tại sao cho tới bây giờ chưa từng nghe người ta nói tổng tài đại nhân là một người đàn ông tỏa ra ma lực quyến rũ nhỉ? Thật sự là quá cố tình gây ảnh hưởng về thể xác và tinh thần mà. (cho đáng a )
Bất quá trở lại chuyện chính, rốt cuộc theo lời hắn nói có bao nhiêu phần thành thật, bao nhiêu phần là giả dối vậy?
Hắn nói với nàng là chính nàng làm hắn động lòng, còn nói thỉnh thoảng nhớ đến nàng, nói hắn là thật lòng, nhưng nàng vẫn là làm bản thân không hiểu rằng nàng có điểm nào nổi bật hơn người chứ, điểm nào đáng để hắn vì nàng mà động lòng? (chắc là ngốc hơn người đó tỷ *hắc hắc*)
Quan trọng là, cho dù theo lời hắn nói là động lòng một cách chân thật, thì nó có thể kéo dài được bao lâu?
Đáng ghét, trước kia cuộc sống của nàng rất chi là vui vẻ thoải mái, cười cười nói nói, vô ưu vô tư, nhưng là từ sau khi tên hắn xuất hiện quanh nàng, hết thảy mọi thứ đều thay đổi.
Thật rất phiền, chẳng lẽ kiếp trước hắn và nàng có thù oán sao? Cho nên kiếp này mới có thể phá hỏng cuộc sống vui vẻ, vô ưu vô tư của nàng?
“Bịch.” Một âm thanh vang lên, Dịch Tiểu Liên lại dùng trán mà gõ xuống mặt bàn.
“Dịch Tiểu Liên, ngươi không khỏe sao?”
Giọng nói của giám đốc bỗng nhiên xuất hiện bên cạnh chỗ ngồi nàng, nàng sợ đến nỗi lập tức ngẩng đầu lên, ngồi thẳng người.
“Không có.” Nàng nhanh chóng đáp. “Xin hỏi giám đốc có chuyện gì sao?” Không có việc gì hẳn là sẽ không đặc biệt đến bên cạnh chỗ nàng ngồi.
“Hôm nay lệnh nhân sự hẳn là sẽ ban xuống, ta đến trước nói cho ngươi một tiếng.” Giám đốc nói với nàng không rõ đầu đuôi, hại nàng có nghe như không chả hiểu gì cả.
“Nói cái gì?” Nàng nhịn không được hỏi.
“Tạm thời ngươi có thể được điều đến phòng tổng tài.”
“Cái gì?” Nàng kìm chế không được lên tiếng kêu to, sắc mặt đại biến hỏi: “Tại sao?”
“Ngươi rất hưng phấn?”
Hưng phấn được chết liền! (cái này ta thêm chút mắm chút muốithực chất là chết người thì đúng hơn) Đồ ngốc cũng biết rằng tự nhiên nói bị điều đi là vì cái gì!
Rốt cuộc là ai nói tổng tài bọn họ công tư phân minh, còn không bao giờ có thể để việc tư ảnh hưởng đến việc công nữa nha? Đại lừa gạt.
“Tại sao muốn điều ta đến phòng tổng tài? Giám đốc, ta chỉ là một tiểu nhân viên của phòng thải cấu, hơn nửa mới vào công ty có hơn nửa năm mà thôi không phải sao? Tại sao lại là ta?” Nàng cố gắng phát ra tín hiệu cầu cứu, hy vọng giám đốc đại nhân có thể phát hiện ra chỗ không tốt của việc này.
“Bởi vì, tại sự kiện La Bảo lần trước ngươi đã biểu hiện rất tốt, trước mắt muốn mượn ngươi lâu dài phải trải qua một cuộc kiểm tra sức khỏe.” Giám đốc cứ như thế mà nói.
A a a, lấy một cái cớ danh chính ngôn luận tốt thật tốt a.
“Ta thật sự không có sở trường và chuyên môn gì, hơn nữa chuyện này hẳn là phải để giám đốc, phó lý (phó giám đốc- ta để zậy choa ngắn nhá) hay trưởng phòng phụ trách…” Nàng nhanh chóng nói, lời còn chưa dứt đã bị chặn lại.
“Ngươi không cần khiêm nhường, chúng ta đều có mắt, thấy vậy rất rõ ràng.” Giám đốc cười nói.
“Hơn nữa, ta không phải vừa mới nói sao? Bởi vì ngươi biểu hiện rất xuất sắc nên mới có thể tìm ngươi nha.”
Dịch Tiểu Liên bỗng có cảm giác như khóc không ra nước mắt, thật sự là hối hận không kịp.
“Giám đốc, ta không thể uyển cự (từ chối một cách tốt đẹp), tiếp tục ở lại đây sao?” Nàng nói như cố giãy dụa, nhíu mày, vẻ mặt không cam lòng.
“Chỉ điều đi một tháng thôi, sau đó ngươi lại trở về đây, đến lúc đó ngươi cũng đừng không muốn về là tốt rồi.” Giám đốc cười trêu chọc nàng.
Dịch Tiểu Liên thật sự là đau khổ, không thể nói tất cả cho giám đốc, nói là tổng tài đại nhân chí công vô tư của bọn họ căn bản là túy ông chi ý bất tại tửu ( người có động cơ thầm kín), giả công tác chi danh (lợi dụng tên tuổi để làm việc), tất cả chỉ là đuổi theo nàng được?
Huống hồ tất cả mọi thứ chỉ là suy đoán của nàng, còn không có một bằng chứng có thể chứng minh, nếu nàng đem những lời này nói ra, khẳng định sẽ làm cho người người cuời lớn nha, còn không sẽ bị mọi người dùng gậy đánh chết, dám nói xấu idol thiên thần của mọi người à.
Thật rất phiền nha, nhưng không đồng ý cũng chẳng được, bởi vì người ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu.
Lệnh nhân sự quả nhiên đã được đưa đến trước khi nàng tan ca.
Buổi sáng ngày tiếp theo, sau khi nàng chuyển giao xong công việc cho người khác, lại bị mọi người vừa hâm mộ vừa ghen ghét đưa mắt nhìn theo, tùy mệnh đi vào thang máy, hướng về tầng tổng tài mà báo.
Lần thứ hai vào thang máy này đi lên tầng trên cao kia, nàng hướng về thư ký báo danh, tiếp theo được dẫn đến chỗ làm việc một tháng tương lai, sau đó lại kinh ngạc phát hiện ngoại trừ nàng ra, còn có những nhân viên khác cùng ngành khác đến báo danh, nhưng lại lần lượt xuất hiện.
Tạm thời tạo thành một đội tám người, nàng chỉ là một trong số đó.
Làm nàng hiểu rõ chuyện này không phải là do tổng tài đại nhân, hắn không phải là người lấy việc tư xen lẫn việc công, nàng quả thật xấu hổ muốn chết.
Nguyên lai người túy ông chi ý bất tại tửu căn bản không phải là hắn, mà là chính nàng! Có trời mới biết bởi vì tối qua đầu óc nàng làm sao toàn nghĩ đến chuyện nếu cùng hắn một mình ở chung thì phải làm gì đây; lỡ như nếu hắn mượn cơ hội để tới gần nàng, nếu hắn cầm lấy tay nàng; nếu hắn ôm nàng; nếu hắn hôn nàng… chờ một chút, nàng nên làm cái gì bây giờ? (ax >’’< tỷ tự sướng hết biết, đầu óc tỷ ko tầm thường a… )
A a a, nàng thật sự là một kẻ đại ngu đần!
Công ty lớn và công ty nhỏ quả nhiên có rất nhiều điểm bất đồng, nếu công ty nhỏ gặp phải tình huống bất ngờ, chỉ cần bình an qua khỏi, bị BOSS mắng cho mấy câu là đủ, căn bản là không có cái gì gọi là kiểm điểm cùng cải tiến.
Nhưng công ty lớn lại không như vậy, thậm chí còn thành lập một nhóm dự án để xem xét kiểm tra tổng thể, ngăn chặn sự cố tương tự tái phát.
Dịch Tiểu Liên chính là bị điều đến làm việc cho tổ công tác đó.
Bởi vì nàng là nhân viên trẻ tuổi nhất cũng là ít kinh nghiệm nhất trong tổ, cho nên trừ việc phụ trách kiểm tra những thiếu sót về phương diện thải cấu, công việc tổng hợp, sửa sang lại văn kiện cũng thuộc về phạm vi công tác của nàng, bởi vậy, sau khi được điều đến tổ hạng mục, nàng quả thực bận rộn hết sức, căn bản là không có dư thừa tâm tư để phiền não này phiền não kia.
“Tiểu Liên, Email ta đã gửi cho ngươi, ngươi kiểm tra một chút đi, xem có nhận được hay không?”
“Được, Lý tỷ chờ ta một chút, ta xem xem.”
Dịch Tiểu Liên nhanh chóng mở mailbox kiểm tra mail.
“Có, ta nhận được rồi, Lý tỷ.”
“Là loạn mã* sao?”
*Loạn mã: bị mã hóa thành những ký tự vô nghĩa
Nàng vừa mới mở tập tin, nhanh chóng xem qua một lát, đáp: “Không phải.”
“Cuối cùng cũng giải quyết xong đã có thể về nhà rồi.” Lý tỷ bỗng nhiên đứng dậy, kiên quyết duỗi thẳng lưng lười biếng nói.
Dịch Tiểu Liên có chút hâm mộ, bởi nàng còn có một đống công việc cần làm, mặc dù công việc trên tay nàng cũng không cần phải gấp rút hoàn thành, nhưng là nếu mỗi ngày không cố gắng tích lũy một ít, nàng khẳng định sau này hẳn là sẽ rất bận rộn ngay cả thở dốc hay hét to cứu mạng thì thời gian cũng không có, nàng cũng không muốn rơi vào trường hợp bi thảm như vậy.
“Tiểu Liên, ta đi trước nha?” Lý tỷ thu dọn xong đồ đạc, cầm túi xách lên nói với nàng.
“Được, Lý tỷ tạm biệt.” Nàng vẫy vẫy tay với cô.
“Tạm biệt. Ngươi cũng đừng nên tan ca quá muộn, về nhà sớm một chút.”
“Được.” Nàng gật đầu đáp lại, sau đó nhìn cô mở cửa rời đi, trong văn phòng rộng lớn, nhất thời cũng chỉ còn lại một mình nàng.
Thật im ắng.
Nhưng cũng mới chỉ hơn bảy giờ mà thôi, nàng một chút cũng không sợ hãi.
Quan trọng là, lúc hơn năm giờ thuận lúc thư ký Lý đến thống kê giờ tăng ca, lơ đãng có nhắc tới đêm nay có rất nhiều người đề cập đến việc làm thêm giờ, khiến nàng biết hiện tại người tăng ca trong công ty không chỉ có mình nàng mà thôi, điều đó làm cho nàng phần nào cảm thấy yên tâm.
Công việc công việc công việc, xem thử trước khi tan ca lúc tám giờ có thể làm được bao nhiêu?
Nàng nhìn xuống đồng hồ đeo tay, chỉ còn có bốn mươi lăm phút nữa.
Mang theo lời hứa với bản thân, nàng bắt đầu chuyên tâm làm việc, mang bàn phím trên bàn đánh cho rung động cả lên, nhìn chăm chú vào hình ảnh trên màn hình đến không nháy mắt, toàn tâm tập trung vào đó.
Hạ Tử Giác đẩy cửa phòng hạng mục ra, nhìn thấy nàng đang chuyên tâm công tác, dáng vẻ rất tập trung.
Nàng tập trung đến nỗi ngay cả cửa văn phòng bị hắn đẩy ra cũng không hề biết.
“Cốc cốc.” Hắn gõ vào cửa hai cái, thu hút sự chú ý của nàng.
Âm thanh vang lên đột ngột làm cho Dịch Tiểu Liên ngẩng đầu lên, sau đó trong nháy mắt đã nhìn thấy người, nhất thời giương đôi mắt mở to nhìn một cách đầy kinh ngạc.
Tổng, tổng tài đại nhân…
Kể từ khi nàng bị điều công tác đến giờ, nghĩ là khoảng cách giữa họ sẽ gần hơn, nhưng thật ra lại ngược lại khoảng cách giữa họ dường như trở nên xa hơn. Bởi vì mỗi lần hắn xuất hiện, luôn luôn đứng trên bệ đài cách chỗ nàng xa nhất, không thì cũng bị một đám người đi theo vây quanh, làm nàng ý thức được khoảng cách giữa bọn họ thật sự rất xa, rất xa, tựa như ở hai thế giới vậy.
Hắn chậm rãi tiến về phía nàng, đứng ở bên cạnh bàn làm việc nàng, cúi đầu nhìn xuống nguyên nhân làm nàng lưu lại tăng ca.
“Còn không chuẩn bị tan ca sao?” Hắn hỏi nàng.
Tim nàng bắt đầu đập nhanh, cảm thấy dường như không còn giống mỗi lần cùng hắn ở một chỗ như trước đây nữa.
Tại sao? Bởi vì cuối cùng cũng ý thức được hắn là tổng tài chăng? Nhưng từ trước đến nay hắn vẫn là tổng tài nha.
“Nhìn lại đi.” Chớp chớp mắt, nàng nhanh chóng hoàn hồn nói. “Ta muốn tan ca sau khi hoàn thành công việc.” Một lát sau, nàng bổ sung thêm một câu xưng hô đã quên, “Tổng tài.”
“Được, ta đợi em.” Hắn gật đầu.
“A?!” Nàng cứng lưỡi, giương đôi mắt kinh ngạc nhìn hắn. Chờ nàng là có ý gì? “Tại, tại sao?” Nàng hơi dại ra, lắp bắp hỏi.
“Ta thuận đường đưa em về nhà.”
Thuận đường?
Theo nàng biết, hắn không phải là mỗi ngày đều về ở nhà cha mẹ tại núi Dương Minh, không phải sao?
“Không cần.” Nàng nhanh chóng lắc đầu, lại cảm thấy sợ bản thân mình hình như cự tuyệt quá nhanh, thế là vội vàng giải thích thêm, “Ta đi làm bằng xe (ở đây có thể là xe đạp hoặc xe máy nhưng ta nghĩ là xe máy), đợi chút nữa cũng có thể đi xe về nhà, cho nên không cần phiền tổng tài đưa ta về nhà đâu, cảm ơn.”
“Bên ngoài trời đang mưa.”
“Ta có áo mưa.”
“Mưa rất lớn.”
“Ta có thể chờ mưa nhỏ rồi về.”
“Nếu mưa vẫn không nhỏ đi thì sao? Em sẽ ở lại trong công ty luôn sao?” Trong giọng nói của hắn bỗng nhiên được tiêm vào một chút tức giận, làm cho nàng nhịn không được “A” một tiếng, ngơ ngác nhìn hắn
Hạ Tử Giác bỗng hít một hơi thật sâu, một lần nữa khống chế được cảm xúc của chính mình.
“Sao em không muốn để ta đưa về nhà?” Hắn nhìn nàng chăm chú hỏi.
Dịch Tiểu Liên nghiêm túc nghĩ về vấn đề này của hắn.
Sao lại không muốn?
Không, tại sao nàng lại không muốn chứ? Ngồi xe ô-tô dưới trời mưa, có người đưa đi, không phải chỉ có kẻ ngốc mới có thể chọn cách vượt mưa lớn cưỡi xe về nhà sao?
Chỉ là, nàng làm sao có thể để hắn đưa về? Thuận hay không thuận đường là chuyện để sau, hắn là tổng tài vĩ đại của công ty cũng không thèm nghĩ nữa, vấn đề là nếu không may mẹ nàng hay hàng xóm bắt gặp, lại nhận ra người đưa nàng về nhà bằng xe ô-tô chính là con cả nhà họ Hạ là tổng tài đại nhân, nàng sau này còn có thể có cuộc sống an bình nữa hay không? Nghĩ thế nào cũng cảm thấy hậu họa vô cùng.
“Ta phải đi xe về nhà, bằng không ngày mai không biết đi làm thế nào.” Nàng tìm một lý do hợp tình hợp lý nói với hắn.
“Nếu là em lo lắng về chuyện này, không cần bận tâm, ngày mai ta sẽ đến đón em.”
Đón nàng?
“Nhưng…”
“Không nhưng nhị gì cả, hiện tại toàn thế giới đang vận đông mọi người tiết kiệm năng lượng mà ngươi không biết sao? Ta thuận đường chở em, tiết kiệm năng lượng cho Trái Đất.” Hắn cắt lời nàng. (sợ ca luôn _ _!!)
“Không bằng ta đi phương tiện giao thông công cộng.” Nàng lẩm bẩm.
“Cái gì?” Hai mắt hắn nheo lại một chút.
“Không có gì, ta là đang nói cảm ơn tổng tài.” Nàng mỉm cười gượng gạo.
Trải qua vài lần tiếp xúc, nàng ước chừng đã cảm nhận được quyết tâm mạnh mẽ của hắn, nói cách khác, thay vì lãng phí thời gian day dưa với hắn mà không thể thay đổi được việc gì, chi bằng chấp nhận số phận sớm một chút để dành thời gian cho công việc.
Quả nhiên, khi nàng tiếp nhận hảo ý của hắn, hắn liền vừa lòng lưu lại một câu bàn giao “Khi nào xong hãy gọi ta”, xoay người ra khỏi cửa văn phòng, không muốn quấy rầy nàng làm việc.
Tập trung làm việc cho đến tám giờ, Dịch Tiểu Liên đứng dậy duỗi thẳng người, tắt màn hình, sau đó tắt đèn văn phòng, lúc này mới thở dài một tiếng, đành bước đến gõ cửa phòng tổng tài.
Nói thật, nàng rất muốn lén lút bỏ về, nhưng không có gan kia, quan trọng là “một đi không trở lại” (cái này ta chém chứ thật ra câu nguyên bản ta ko hỉu lắm- seach wai cũng ko thấy a), nàng không thể nghĩ đến cuộc sống tương lai sẽ như thế nào, mỗi ngày đều phải chờ đợi lo lắng.
Cùng tổng tài đại nhân từ thang máy xuống dưới bãi đỗ xe lấy xe, dọc đường đi nàng không ngừng cầu nguyện đừng chạm mặt bất cứ ai, bất kỳ người nào.
Quả thật lời cầu nguyện của nàng đã được chấp thuận, dọc đường đi bọn họ chưa từng gặp bất kì ai, làm lòng nàng không nhịn được hoan hô Lucky!
Ngoài trời mưa thật sự rất lớn, cảm giác tựa như đang đem một thau nước đổ úp xuống vậy, một vài chỗ tụ lại thành những vũng nước to, làm nàng không thể không lần nữa nghĩ rằng bản thân mình thật may mắn, may là đã đồng ý để hắn lái xe đưa nàng về nhà, nếu không mưa lớn như vậy, cho dù mặc áo mưa, gần như cũng sẽ biến thành gà nhúng nước a.
Mưa ngoài xe ào ào rơi xuống, hẳn là sẽ cảm thấy rất ồn ào, nhưng trong xe không biết vì sao lại có loại cảm giác an tĩnh dị thường, hơn nữa lại rất tự nhiên không có chút điểm xấu hổ, hảo quái*.
*Hảo quái: kỳ lạ nhưng theo chiều hướng tốt.
“Nghe nói em cùng Tử Dược là bạn cùng lớp thời tiểu học?” Hắn bỗng nhiên mở miệng cùng nàng buôn chuyện nhà.
Nàng hơi sửng sốt một chút, kinh ngạc quay đầu hỏi: “Tại sao ngươi lại biết?”
“Nghe nói.”
“Ác.” Có thể là nghe Hạ Tử Dược nói chăng? Bất quá cũng thật kỳ diệu là tên kia vẫn còn nhớ bọn họ từng là bạn cùng lớp là được. Nàng trong lòng tự hỏi.
“Em trai kia của ta lớn lên rất tuấn tú, từ nhỏ đã đa tài đa nghệ, bất kể ở đâu đều là nhân vật trung tâm, em cũng đã từng thích qua nó chứ?” Hắn lại hỏi cô.
“Lúc đó ta vẫn là một học sinh tiểu học rất khỏe mạnh!” Nàng nhịn không được trừng mắt về phía hắn. (chắc tỷ ấy nói là lúc đó tỷ không có điên *hắc hắc*)
“Học sinh tiểu học cũng sẽ có đối tượng yêu thích và sùng bái, nếu không lúc ấy trong trường học Tử Dược như thế nào lại trở thành nhân vật trung tâm?” Một lúc sau, hắn lại lần nữa hỏi nàng, “Em cũng sùng bái qua nó, yêu thích qua nó phải không?”
“Không có.” Nàng trả lời.
“Tại sao?”
“Hắn đã có đủ người yêu thích rồi, hẳn là thiếu đi một người như ta cũng chả sao.” Nàng nói.
Câu trả lời này của nàng rất tùy ý, cảm giác như cũng không chú tâm lắm vào giải đáp vấn đề của hắn, nhưng là không biết vì sao, Hạ Tử Giác lại cảm thấy tâm tình mình trở nên vui vẻ, khóe miệng có chút cong lên.
“Đợi lát nữa, tại đầu đường 7-11 ngươi để ta xuống là được.” Nàng nói với hắn.
“Mưa lớn như vậy, ta đưa em về đến tận cửa nhà.”
“Hẻm vào nhà ta rất nhỏ, lại là ngõ cụt, thật là rất rắc rối.” Nàng lắc đầu. “Vừa lúc ta muốn vào 7-11 lấy đồ, cho nên ngươi chỉ cần để ta xuống ven đường là được.”
“Em có mang dù không?”
“7-11 có bán, còn có cả áo mưa, chỉ có 20 tệ rất rẻ a.”
“Lần sau ta sẽ mang theo dù trên xe.” Hắn nói.
Nàng hơi giật mình, nhất thời không có cách nào xác định được cảm tưởng, là nên cảm ơn về sự quan tâm của hắn sao? Hay là nên bảo mẹ nàng, nàng tuyệt không nghĩ có lần sau được không?
Mưa lớn vẫn tiếp tục rơi xuống, rất ít người đi trên đường.
Nàng hy vọng đợi đến 7-11 khi nàng xuống xe, cũng có thể như vậy, người đi đường cũng ít thế này, tốt nhất là một người cũng không nên có, xin lão Thiên phù hộ.
“Bình thường mấy giờ em rời nhà đi làm?”
“Khoảng bảy rưỡi.” Nàng theo phản xạ trả lời, sau khi nói xong mới phát hiện ra hậu quả trong lòng thầm kêu lên một tiếng: Thảm rồi! Nàng vốn còn dự định sáng sớm ngày mai sẽ rời nhà sớm một chút đi làm bằng xe bus, sau đó mới gửi tin nhắn nói cho hắn, tiên trảm hậu tấu*. (*cười lớn* giấu đầu lòi đuôi tỷ ơi)
*Tiêntrảm hậu tấu: chỉ việc làm trước rồi báo cáo sau, một sự việc đã rồi không thể cứu vãn.
“Vậy bảy rưỡi ngày mai ta đến đón em.”
Nhìn nhìn nhìn, nàng chỉ có thể làm như vậy!
“Không cần đâu, ta tự đi xe bus là được.” Nàng nhanh chóng lắc đầu nói.
“Đều là cùng đến công ty làm việc, cần gì phải rắc rối thế?”
Cái gì mà rắc rối? Cái này phải gọi là giữ gìn khoảng cách, dùng kế sách an toàn có được không? Nàng chính là bị đe dọa tính mạng khi ngồi trên xe tổng tài đại nhân, hắn rốt cuộc có biết hay không a? (chắc là tỷ ấy sợ bị đánh ghen, tạt a-xít… ta còn thấy sợ huống chi là… >’’<)
“Nhưng là ngươi không cần phải đến sớm như vậy…” Nàng nghĩ đến một cái lý do thật chính đáng có thể từ chối ý tốt của hắn, nhưng là nói còn chưa dứt đã bị hắn nhìn thấu nàng đang cố kiếm cớ, bị hắn cắt đứt.
“Ta còn có một đống công văn chưa duyệt, nghĩ ngày mai đến công ty sớm một chút để duyệt công văn.”
Dịch Tiểu Liên quả thực vô ngôn dĩ đối*.
*Vô ngôn dĩ đối: không còn lời gì để đáp lại
“Bảy rưỡi, ta đợi em tại 7-11.” Hắn nói với nàng.
Trong lòng nàng bất đắc dĩ thở dài một tiếng, đành phó mặc cho số phận.
“Lái xe, bảy rưỡi rời nhà có thể bị kẹt xe a.” Nàng lịch sự nói với hắn. “Có thể là bảy giờ hai muơi không?” Nàng hỏi hắn.
“Được.” Hắn gật đầu không chút do dự. “Đúng bảy giờ hai mươi sáng mai ta đợi em tại 7-11”
“Vậy phiền ngươi rồi.” Nhưng thật ra nàng một chút muốn phiền hắn cũng không có nha.
Kết thúc đoạn đối thoại, trong xe lại rơi vào một mãnh yên lặng ngắn ngủi, Dịch Tiểu Liên cảm thấy rất lạ vì phát hiện bản thân đối với loại cảm giác này còn rất vui mừng.
Thật kỳ lạ nha, với hắn, nàng không phải vẫn đều có một loại cảm giác e sợ xa lánh sao? Cảm giác đó rốt cuộc là đã biến mất khi nào, thế nào lại biến mất? Thực kỳ.
“Em nghĩ xong chưa?” Trong chốc lát, hắn đột nhiên lại mở miệng.
“Nghĩ cái gì?” Được hỏi một câu hỏi khó hiểu như vậy, chớp chớp mắt, quay đầu nhìn hắn.
Hắn vừa mới hỏi nàng cái gì vậy?
“Chuyện làm bạn gái của ta.”
Khụ! Thiếu chút nữa Dịch Tiểu Liên bị dọa cho sặc khí.
“Còn chưa nghĩ!” Nàng lập tức trả lời, cảm giác e sợ xa lánh lại quay trở lại.
“Từ khi em nói muốn suy nghĩ đến nay đã hơn mười ngày.”
“Ta vừa bị điều công tác nên còn bộn bề nhiều việc, mỗi ngày đều suy nghĩ về chuyện công việc, chưa có nghĩ đến việc này, cho nên ta vẫn cần một khoảng thời gian nữa, ngươi không nên hối ta.” Nàng nhanh chóng giải thích.
“Một khoảng thời gian của em là bao lâu? Một tuần, mười ngày hay nửa tháng?”
“Ít nhất là một tháng!”
“Quá lâu.” Hắn lắc đầu. “Kiên nhẫn của ta đã dùng xong lâu rồi.”
“Chuyện đó không liên quan tới ta nha.” Nàng nhịn không được hạ giọng lẩm bẩm.
“Em là muốn ta bá vương ngạch thượng cung* sao?” Hắn liếc nhìn nàng, ném ra một câu kinh người.
*Bá vương ngạnh thượng cung: ngang ngược cưỡng bức người khác- cái này ở văn án ta có giải thích rồi
“Cái gì?!” Nàng tròn mắt nhìn hắn.
“Nếu em cứ không chịu cho ta một câu trả lời thuyết phục, ta sẽ công khai theo đuổi em, tốt nhất em nên chuẩn bị tâm lý đi.” Hắn hạ tối hậu thư cho nàng. (làm nhanh đi ca, muội ủng hộ 4 chi luôn này *giơ lên cười toe toét*)
Cái gì? Cái gì a cái gì… Hắn là đang uy hiếp sao? Như thế nào lại có người như vậy chứ?
Phạm quy a, quá đáng ghét mà!