Lão đại là tổng tài

Chương 14


Bạn đang đọc Lão đại là tổng tài – Chương 14

Chương 15:
Edit+Beta: Tử Sa
Chậm trễ rồi ^^!! Srr các nàng nhiều nhé *ôm hun*
Lời cầu hôn bất ngờ làm cho hô hấp Dịch Tiểu Liên bỗng lập tức ngưng lại một chút, trái tim trong nháy mắt lại đập thật nhanh. Nàng chưa bao giờ nghĩ rằng giờ khắc này sẽ đến nhanh như vậy.
Nàng ngồi dậy, kéo chiếc chăn đơn lên che đi thân thể trần trụi của chính mình. Mặc dù vừa mới cùng hắn tố ái* thân mật, nhưng muốn nàng lỏa thân mình ngồi ở trước mặt hắn, nàng vẫn là còn cảm thấy xấu hổ ngượng ngùng.
*Tố ái: làm tình, quan hệ tình dục
Hắn cũng ngồi dậy theo, nhưng không chút nào che đậy (wa’ đáng mà *che mắt đỏ mặt… he hé nhìn*). Nàng chỉ có thể khuyên chính mình tận lực không nhìn xuống dưới, miễn cho chịu kích thích quá mức. (ý hay  )
“Chúng ta mới gặp gỡ không lâu.” Nàng nhìn chăm chú vào đôi mắt hắn, nhắc nhở hắn.
“Nhưng cũng đã đủ để anh biết em chính là người anh muốn cùng chung sống cả đời.” Hạ Tử Giác dùng ánh mắt kiên định nhìn lại nàng, vẻ mặt ôn nhu nói với nàng.
“Anh xác định?” Tim của nàng tiếp tục đập loạn.
“Anh xác định.” Hạ Tử Giác không chút do dự gật đầu.
Trong ba mươi bốn năm qua, hắn chưa bao giờ gặp qua bất kì một người phụ nữ nào có thể giống như nàng, làm hắn đứng ngồi không yên, công tư bất phân, ngẩn người suy nghĩ, hỉ nộ vô thường (khỏi giải thích ha ta để vậy cho hay, nghĩ rằng ai ai cug~ hỉu), cũng chỉ có nàng có thể làm cho hắn nếm qua mùi vị ghen tuông là gì, làm cho hắn khẩn cấp muốn dán trên người nàng cái mác chỉ thuộc về hắn, làm tất cả đàn ông dám cả gan mơ ước nàng cút xa ra một chút.
Hắn không phải chưa nói qua chuyện tình yêu, nhưng cảm giác cùng nàng ở một chỗ chính là bất đồng.
Nếu hết thảy những cảm giác đó vẫn làm cho hắn không thể xác định được tình cảm của mình đối với nàng, thế thì hắn đã sống uổng phí ba mươi bốn năm qua.
“Nhưng là…” Dịch Tiểu Liên im lặng một hồi, liếm liếm cánh môi (hình như ngoài thói quen gõ đầu vào bàn tỷ còn có thói quen liếm liếm môi a… thấy liếm wài à), thử dò xét hắn nói: “Nếu em không chắc chắn thì sao?”
“Không, em đã xác định, chỉ là bản thân em còn chưa rõ mà thôi.” Hắn nhìn nàng.
“Nếu em không rõ, anh thế nào lại biết?” Ngữ khí chém đinh chặt sắt* của hắn làm nàng có chút không phục.
*Chém đinh chặt sắt: hán việt là trảm đinh tiệt thiết ý biểu hiện sự chắc chắn, kiên quyết, không do dự.
“Bởi vì em đã đem chính mình trao cho anh.” Hắn ôn nhu nói.
Mặt Dịch Tiểu Liên không tự chủ được ửng đỏ lên.
“Đó, đó chỉ là nam hoan nữ ái bình thường, lại, lại không thể hiện cái gì.” Nàng nói lắp cãi chày cãi cối.
“Em không phải là loại phụ nữ tham hoan (khỏi giải thích nhé ta nghĩ ai ai cug~ hỉu, dù ko mún hỉu cug~ phải hỉu *hắc hắc*).” Hắn nhẹ nhàng lắc đầu nói, trong mắt tràn đầy ánh nhu hòa.
“Anh lại biết?”

“28 tuổi vẫn là cô gái trong trắng thì sẽ không vì dục vọng nhất thời liền cùng đàn ông lên giường.” Hắn ôn nhu nói: “Trừ phi nàng thật sự rất thích, rất yêu người đàn ông kia, anh nói đúng không?”
“Anh, anh thật là tự dát vàng lên mặt mình.” Mặt nàng lại càng đỏ hơn một chút.
Hắn đưa tay đem nàng kéo vào lòng, hai tay ôm lấy nàng, hôn lên tóc nàng, một lần nữa hướng nàng cầu hôn, “Gả cho ta.”
Dịch Tiểu Liên cảm thấy trái tim mình ngày càng nóng lên, có loại kích động nói không nên lời đang dâng lên trong lòng, tràn đầy cả trái tim, cả người nàng.
Gả cho hắn.
Nguyên lai cái cảm giác được chính người mình yêu cầu hôn là đây, cảm giác hạnh phúc ngọt ngào tựa mật ngọt.
“Trước khi em trả lời anh, anh hãy nói cho em, tại sao muốn giả say gạt em?” Nàng quay đầu liếc nhìn hỏi hắn.
“Đó là trừng phạt.” Hắn nói thẳng.
“Trừng phạt?” Nàng nhường cao mày. “Em đã làm sai chuyện gì mà phải chịu phạt?” Nàng hỏi hắn.
“Giao lưu.”
“Cái gì? Nào có chuyện này?” Nàng kìm không được mở to hai mắt, oa oa kêu loạn.
“Em cũng đã giải thích qua cũng đã xin lỗi qua rồi, thế nhưng anh còn chỉnh em như vậy? Anh có biết chính mình nặng bao nhiêu không, vì giúp đem anh về nhà, tay chân em thiếu chút nữa tàn phế!”
“Nhưng là vừa rồi tay chân em còn sử dụng để ôm nhanh lấy anh được đấy thôi.” Hắn áp vào bên tai nàng khẽ nói, làm nàng khuôn mặt mới ửng đỏ đôi chút trong nháy mắt đã chuyển sang màu đỏ đậm, nhịn không được tặng cho hắn một cái nhéo.
“Úc, em mưu sát ông xã nha.” Hắn trang mô tác dạng* xoa vào chỗ vừa trúng chiêu, vẻ mặt thống khổ khóc thét.
*Trang mô tác dạng: biệu hiện không thật, không tự nhiên
Nàng vừa bực mình vừa buồn cười, không nghĩ tới hắn cũng có vẻ mặt nghịch ngợm khôi hài như vậy. (uj ta cug~ thick a, cug~ iu a thật very lovely *trái tim trái tim*)
“Em còn chưa có gả cho anh, ông xã cái gì?” Nàng hừ nói.
“Để cái danh kia là thật, mau mau nói “Được, em nguyện ý” đi.” Hắn dụ gian nàng. (ta chịu ko dc nữa ruj, ta mún Giác ca aaaaaaaaaaaaa… ko thick Liên tỷ nữa hừ *quay mặt đi*)
Nàng tự tiếu phi tiêu* nhìn hắn, cảm thấy đế tiếu giai phi**.
*Tự tiếu phi tiêu: cười như không cười
**Đế tiếu giai phi: không biết nên cười hay nên khóc
“Nhanh một chút nói em nguyện ý đi, nếu em không nói, thì vĩnh viễn đừng nghĩ rời khỏi giường này.” (bá đạo a, nhưng ta iu) Dẫn dụ bất thành, hắn chuyển sang hiếp bức, liền xoay người một cái đem cả người nàng đặt ở dưới thân, nhe răng trợn mắt hướng nàng uy hiếp.
“Nào có người bức hôn như vậy chứ?” Nàng bật cười.

“Nào lại không có, chính là anh đây.” Hắn không biết xấu hổ đáp lại.
Khuôn mặt tuấn soái, thể cách* hoàng mỹ, tập hợp vạn điều kiện ưu tú, trông hắn tựa đại long (hơi chém chút) nhưng lại đối với nàng tình hữu độc chung**, thật sự dường như một giấc mộng.
*Thể cách: sức khỏe, cơ thể, vóc dáng (ta định ko giải thích ruj nhưng cứ sợ các nàng ko hỉu rõ  )
**Tình hữu độc chung: có cảm giác, có tình yêu, đam mê…
Nhưng nàng đang nằm trong khuỷu tay hắn, trên thân thể còn lưu lại dấu vết cùng ấn ký bị hắn yêu qua, hết thảy mọi thứ này như thế nào là một giấc mộng được?
Nàng đưa tay nhẹ vuốt trên khuôn mặt tuấn tú của hắn, dừng ở đôi mắt tràn đầy nhu tình của hắn, nhẹ giọng mở miệng: “Cho em một lý do để lấy anh.”
“Bởi vì trái tim của em, người em đều thuộc về anh.” Hắn nói.
Nàng nhíu nhíu đôi mi thanh tú, mỉm cười lắc đầu, không hài lòng với đáp án này.
“Bởi vì trải qua đêm nay, trong bụng em có thể đã có đứa nhỏ của anh.” Một chút sau, hắn bổ sung thêm: “Vừa nãy chúng ta không có tránh thai.” (Phụt… ặc ặc… Giác ca kia mún hại chết ta sao… ặc ặc… đang uống nước… ta mà chết thì ai làm tiếp cho mấy người hả *lườm lườm*…)
Nàng ngây người, căn bản không nghĩ tới vấn đề này.
Đứa nhỏ? Có thể sao? Nàng hẳn là không “may mắn” như vậy chứ? Nếu thật sự có, dù sao hắn đều đã cầu hôn nàng, quan trọng là hiện tại điều nàng muốn nghe hắn nói không phải cái này.
“Trượt.” Nàng nói cho hắn.
“Anh biết ngay mà.” Hắn bất đắc dĩ thở dài.
Nàng nhướng cao mày.
“Không có một lý do nào để em không gả cho anh đúng không?” (hỏi lại hay thiệt *hắc hắc*) Hắn nhìn nàng, bắt chước nàng nhướng cao mày.
Nàng ngừng mỉm cười hắn.
Hắn lại cấp cho nàng một cái mỉm cười, sau đó cúi đầu xuống ôn nhu hôn nàng một chút, lúc này mới ngẩng đầu lên, nói với nàng đầy yêu thương: “Bởi vì anh yêu em.”
Trái tim đập dữ dội trong lồng ngực nàng, đôi mắt nàng ánh lệ quang.
Nàng một lần nữa đưa tay vuốt nhẹ khuôn mặt hắn, sau đó lại một lần nữa mỉm cười với hắn, mới mở miệng trả lời câu mà hắn muốn nghe…
“Được, em nguyện ý.”
Hạ Tử Giác tuyệt không phải như là người đàn ông dễ dàng mở miệng nói yêu, bởi vậy khi hắn nói yêu nàng thì Dịch Tiểu Liên nhất thời cảm động đến nhất tháp hồ đồ*, hốc mắt liền đỏ tại chỗ, đồng thời cũng đáp ứng lời cầu hôn của hắn.

*Nhất tháp hồ đồ: rối tinh rối mù, hoảng loạn hồ đồ, rối loạn và hoàn toàn sụp đổ… 

Nhưng, sau đó nàng lại muốn suy nghĩ lại, lúc này mới phát hiện kết hôn với nàng mà nói dường như không chỉ việc gật đầu nói “Được, em nguyện ý” đơn giản như vậy.
Lý do đầu tiên, vì cá tính mẹ nàng, nếu để bà biết được nàng thật sự cùng lão đại tổng tài ở cùng một chỗ, không chỉ lập tức kết hôn, mẹ nàng không đi nói tứ xứ, truyền thanh đến cho tất cả mọi người tại núi Dương Minh này đều biết mới là lạ, nàng chỉ cần tưởng tượng thôi liền cảm thấy sợ hãi.
Lý do thứ hai, lấy thân phận tổng tài kim quang lấp lánh như hắn so với một nhân viên mới mới vào công ty nửa năm, bộ dạng trông cũng không phải xinh đẹp cho lắm như nàng, nàng có thể tưởng tượng ra loại chấn động không thể tin này, cùng với tương lai tại công ty của nàng khi phải đối mặt với sự mỉa mai nhạo báng như trời long đất lỡ* kia, điều đó cũng rất đáng sợ.
*Trời long đất lở: gốc là bài sơn đào hải- lật núi lật biển, nghĩa cũng tương tự thuj ta để vậy nha ^^!!
Chỉ cần hai lý do trên đã khiến cho nàng đau đầu không thôi muốn nghĩ đến hối hônrồi.
“… Chủ Nhật có thể chứ?” Giọng hắn đột nhiên vang vào tai nàng, làm cho Dịch Tiểu Liên đang đắm chìm trong phiền não của chính mình bỗng nhiên phục hồi lại tinh thần.
“Cái gì?” Vẻ mặt nàng mờ mịt quay đầu nhìn hắn.
“Lời anh vừa nói, em không nghe sao?” Hắn bất đắc dĩ nói.
“Xin lỗi, em đang suy nghĩ.” Nàng vẻ mặt áy náy nói, “Vừa rồi anh nói cái gì?”
“Em vừa rồi đang suy nghĩ cái gì?” Hắn hỏi nàng trước.
“Nghĩ…” Nàng thoáng chần chừ một chút, mới đem ý nghĩ suy tư nhiều ngày nói cho hắn. “Em đang nghĩ chúng ta có nên đính hôn trước hay không, đợi hai năm nữa hãy kết hôn.”
Hắn không lên tiếng, đột nhiên không gian cứ im lặng như vậy, làm nàng lập tức cảm nhận được tâm tình hắn đang cảm thấy khó chịu.
“Anh trước hết hãy nghe em nói đã, đừng vội tức giận có được không?” Nàng vội vã trấn an hắn.
“Được, em nói đi.” Hắn im lặng một chút mới mở miệng nói, cũng gián tiếp chứng minh hắn vừa rồi thật sự tức giận.
Nhìn mặt hắn không chút thay đổi có vẻ có thêm chút lạnh lùng, lại đối hướng với ánh đèn chiếu xuống cứ như ẩn như hiện, Dịch Tiểu Liên đột nhiên lại cảm giác có chút khó mở miệng.
Nghiêm túc suy nghĩ một lát, kỳ thật chuyện nàng phiền não đều là vấn đề của nàng, cũng không phải là của hắn, nếu bởi vậy mà nàng muốn hắn phối hợp với hy vọng của nàng, có phải là quá ích kỷ không? (*gật gật* đúng đúng, wa’ wa’ ích kỷ… cưới nhanh cho ta xong chuyện koi >’’<)
Hơn nữa có một điểm nàng luôn luôn quên, tổng tài đại nhân năm nay đã 34 rồi, mặc dù nói theo sự tăng lên của tuổi tác chỉ biết giá trị con người càng lúc càng cao (ủa có dzụ này sao cà, sao ta ko bik *ngơ ngác* các nàng có ai bik hum???), nhưng hắn cũng không tỏ vẻ không thèm để ý việc đợi hai năm nữa kết hôn, dù sao cũng không ai hy vọng khi hắn 60 tuổi, thì đứa nhỏ còn đang học đại học nha.
Nếu thật sự đợi hai năm nữa kết hôn, còn có mười tháng nàng mang thai, hắn nhanh nhất cũng phải đợi đến 37 tuổi mới có thể làm ba ba, hơn nữa còn phải cam đoan nàng sau khi kết hôn liền lập tức mang thai mới được. Nga, cảm thấy áp lực thật lớn!
“Tại sao không nói, em không phải có lời muốn nói sao?” Sự im lặng không nói gì của nàng làm hắn nhịn không được mở miệng nói.
“Hạ Tử Giác…”
“Em vừa mang cả tên họ ra gọi anh.” Hắn bất mãn nói.
“Ông xã.” Nàng liền biết nghe lời lập tức sửa miệng. (tỷ thật bik thời thế _ _!!)
Kiểu xưng hô này là hắn thích nhất, cũng là hắn cho nàng gọi hắn từ Hạ tiên sinh, Tử Giác, tổng tài đại nhân, honey v.v.. Từ một đống danh hiệu trúng tuyển ra, chỉ định nàng sau này dùng để xưng hô riêng với hắn.
Tổng tài đại nhân hắn có đôi khi rất đáng yêu.

“Em cũng không phải không muốn cùng anh kết hôn, chỉ là có chút vấn đề thật sự làm em rất phiền não, nên mới có ý nghĩ đợi vài năm nữa hãy kết hôn.” Nàng bất đắc dĩ thở dài.
“Vấn đề gì? Kết hôn là chuyện của hai chúng ta, có vấn đề hẳn em phải nói cho anh sớm một chút, chúng ta có thể cùng nhau nghĩ biện pháp giải quyết.” Hắn trầm ổn nói với nàng, ngữ khí lúc trước đã dịu đi một ít.
“Kỳ thật kia là vấn đề của em.”
“Sau khi em đồng ý lời cầu hôn của anh, cũng không thể phân biệt em và anh rồi, là chúng ta.” Hắn nhấn mạnh.
Nàng bỗng cảm thấy một trận cảm động, tim đâp dữ dội, đầu mũi cảm thấy cay cay.
Nàng thích cách hắn dùng từ chúng ta, rất thích.
“Vấn đề gì vậy?” Hắn lại hỏi nàng.
“Em nói ra anh đừng cười em nghĩ quá nhiều, nói em thật nhàm chán nha.” Nàng sợ hãi liếc hắn một cái, trước khi nói bắt hắn cam đoan.
Sự lo lắng của nàng trong mắt người khác có lẽ xem ra thật cật bão thái nhàn*, nhưng nàng chính là rất phiền não, nàng cũng không còn cách nào nha! Nàng không quan tâm người khác cảm thấy nàng nhàm chán, nhưng nàng hy vọng hắn có thể hiểu rõ và thông cảm cho ưu phiền của nàng.
*Cật bão thái nhàn: ăn no qua nhàn rỗi nên nghĩ ngợi lung tung
“Được.” Hắn gật đầu, đem xe tiến vào bãi đỗ xe dưới căn hộ.
Tuy rằng công ty cách nhà không xa đều là ở Đài Bắc, nhưng bởi vì không thích kẹt xe, cho nên phần lớn thời gian hắn đều là ở tại căn hộ công ty cấp cho, chỉ có cuối tuần mới về lại núi Dương Minh.
Bất quá hai tuần gần đây hắn đều chưa về nhà, bởi vì muốn cùng vị hôn thê nói chuyện tình yêu, còn muốn cùng nàng trải đêm xuân. (*đỏ mặt* chắc ai ai cug~ hỉu)
“Nhớ em đã từng nói với anh, mẹ em hy vọng bao nhiêu để em có thể câu được rể vàng là anh chứ?” Nàng hỏi.
“Nhớ. Bà hiện tại nhất định mừng rỡ như điên nhỉ?” Khóe miệng hắn khẻ nhếch.
“Bà còn chưa biết, em chưa nói cho bà.”
Hạ Tử Giác nhíu mày, nghe nàng nói tiếp.
“Nếu bây giờ em nói cho bà chúng ta đang gặp gỡ, hơn nữa anh cũng đã nói lời cầu hôn với em, bà nhất định sẽ truyền thanh tứ xứ, khiến cho ai ai cũng biết chuyện này, làm cho em trở thành kỳ quan động vật, chỉ cần nghĩ đến chuyện đó, em liền đau đầu.” Nàng đưa tay xoa xoa huyệt thái dương.
Thấy nàng dường như có vẻ thật sự rất phiền não, Hạ Tử Giác đem câu “Việc này sớm muộn gì cũng phải đối diện” đã ra đến mép miệng nuốt trở lại trong bụng, sửa miệng nói: “Nếu cùng mẹ em hảo hảo nói chuyện, vấn đề này hẳn là có thể giải quyết, không phải sao?”
“Không dễ dàng vậy.” Dịch Tiểu Liên lắc đầu, “Anh không biết mẹ em, nhưng em đã cùng bà sinh sống 28 năm, em hiểu bà rất rõ, muốn bà khóa chặt miệng không rêu rao tứ xứ việc em sẽ cùng anh kết hôn, điều đó là lấy mất mạng sống của bà.” (pà mẹ ji lúm chiện zậy >’’<!!)
“Bà thật sự đến bây giờ cũng còn chưa biết chuyện chúng ta ở cùng một chỗ sao?” Hạ Tử Giác đối với điểm ấy cảm thấy tò mò, chiếu theo cách nàng nói, cá tính mẹ nàng như vậy phải sớm nhận ra chứ, cũng đã phải rao rêu tứ xứ rồi mới đúng, nhưng hắn lại chưa bao giờ nghe về lời đồn hai người bọn họ đang gặp gỡ, huống hồ gần đây Tiểu Liên còn thường bị hắn lôi kéo, cùng hắn qua đêm bên ngoài không về nhà ngủ, làm sao mẹ nàng có thể bất tri bất giác*, bất văn bất vấn** chứ?
*Bất tri bất giác: chưa biết chưa phát giác.
**Bất văn bất vấn: không nghe không hỏi, chẳng quan tâm.
“Không biết.” Dịch Tiểu Liên lắc đầu, nhìn vẻ mặt không thể tin được của hắn giải thích thêm: “Hai tháng nay bà đều bận rộn chuyện xuất ngoại chơi, lực chú ý không ở trên người em.”
“Ý là bà đang chuẩn bị xuất ngoại du lịch?”
“Bà hiện nay đang ở nước ngoài, cùng với ba em hai người đang ở Jiuzhaigou* tiêu dao**.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.