Đọc truyện Lão Đại Là Tổng Giám Đốc – Chương 11
Sau khi cùng Hạ Tử Giác chính thức gặp gỡ, Dịch Tiểu Liên mới phát hiện hắn thật sự là một người công tư phân minh như lời mọi người nói, tại thời gian làm việc trong công ty thái độ đối với nàng hoàn toàn không giả dối, khi nàng làm sai việc gì hay không đạt yêu cầu của tổng tài đại nhân thì hắn mắng thẳng, vứt văn kiện nàng khổ cực làm ra một cách không thương tiếc, không chút nào bởi vì bọn họ đang gặp gỡ, nàng là bạn gái hắn mà lưu tình. (ta thích đức tính ấy *gật gù*)
Thành thật mà nói, đối mặt khi hắn thiết diện vô tư* như vậy, có đôi lúc nàng cảm thấy rất bị tổn thương, tâm tình từ miệng rơi xuống đáy cốc.
*Thiết diện vô tư: trung thực liêm khiết.
Nhưng nàng cũng biết rằng hắn không sai, dù sao phải chỉ huy một lượng người lớn như vậy, hắn không uy nghiêm, không thưởng phạt phân minh không được.
Quan trọng là khi tan ca chỉ có riêng hai người thì hắn luôn nói tiếng xin lỗi với nàng, hơn nữa lại kiên nhẫn lần lượt chỉ ra sai lầm của nàng là ở đâu, so với tổng tài cao cao tại thượng lúc làm việc khiến nàng nghĩ phải chăng đó là hai người riêng biệt.
Mà cũng chính vì điều này làm nàng tuy rằng cảm thấy bị tổn thương, nhưng lại không có cách nào thực sự sinh ra tức giận hay nguyên nhân chán ghét hắn.
Bất quá quay lại chủ đề, hai người bọn họ chỉ mới chính thức gặp gỡ được nửa tháng mà thôi, tương lai thế nào, không ai có thể nói trước.
Thời gian nghỉ trưa, nàng đáng thương bị bạn trai tổng tài cùng các nhân viên cao cấp nhốt tại trong phòng hội nghị để tham dự một cuộc họp, tổng vụ* tiểu thư vừa mới đem cơm hộp đưa vào, nàng thật sự hoài nghi mọi người trong này vừa họp vừa ăn cơm liệu có tiêu hóa được hay không?
*Tổng vụ: người phụ trách tổng thể, các vấn đề chung.
Đây có thể chính là nơi có chức vị cùng mức lương cao. (ta thật sự ko hỉu tác giả nhét câu này vô làm ji` _’’_)
Uống trà sữa trân châu mới vừa được mua ở ngoài đem tới, nàng đi tới phòng đọc sách xem tạp chí để giết thời gian, di động treo phía trước đột ngột reo vang.
Trong phòng đọc sách không có ai cả, nàng ngồi tại chỗ, nhấn phím trả lời.
“Uy?”
“Tiểu Liên, là ta, Mạn Ny. Ngươi không quên là tối nay có buổi giao lưu chứ?” Giọng nói của Mạn Ny từ đầu dây bên kia truyền đến.
Dịch Tiểu Liên cả người cứng đờ.
Chết chắc rồi, nàng thật sự quên mất.
Về việc giao lưu, bởi vì là do chính nàng đề nghị, hơn nữa mục đích vẫn là vì thoát khỏi những buồn bực cùng ác mộng mà tổng tài lão Đại kia gây cho nàng, mới có thể vội vàng cầu xin Mạn Ny giúp đỡ, cho nên nàng không dám thẳng thắng nói ra chuyện hiện tài nàng đã cùng tổng tài lão Đại kia gặp gỡ.
Bởi vì không thể nói nên lời, nàng chỉ còn cách đồng ý tham dự, nhưng rồi lại quên ngay nó đi.
Chết chắc rồi chết chắc rồi, giao lưu thật sự là ngày hôm nay sao?
Nàng cũng chưa đề cập qua chuyện này với Hạ Tử Giác nha, thế này nên làm gì bây giờ?
“Tất nhiên là không quên.” Tuy rằng trong lòng đang loạn một mớ, nàng vẫn là mở thật to mắt đáp lại một cách giả dối.
“Không quên là tốt rồi. Hôm nay ngươi chẳng phải nên ăn mặc đặc biệt một chút? Đừng để ta thấy ngươi mặc chế phục* đến tham dự đó.” Mạn Ny nhắc nhở nàng.
*Chế phục: ở đây là trang phục làm việc, đồng phục
Dịch Tiểu Liên nhíu mày một chút, “Điều đó ngươi hẳn là phải nói sớm một chút, ta căn bản là không có mang theo một bộ quần áo nào cả, OK?”
“Ta xin ngươi, việc này còn muốn người khác dạy sao? Có ai mặc chế phục đi làm tại công ty đến tham gia giao lưu không, rốt cuộc ngươi có đầu óc hay không hả?” Trong giọng nói của Mạn Ny tràn ngập sự khó tin.
“Ai quy định giao lưu không thể mặc chế phục làm việc tại công ty, có luật nào quy định vậy sao?” Nàng bất mãn trả lời.
“Đó là lễ nghi cơ bản cùng thành ý.” Mạn Ny tại đầu kia điên thoại lớn tiếng nói. “Ta hỏi ngươi, nếu đối phương mặc trang phục đã công tác một ngày trời, quần áo làm việc vừa dơ bẩn vừa hôi hám tới tham gia giao lưu, nếu là ngươi ngươi nghĩ sao?”
“Nhưng hôm nay ta không có đổ mồ hôi, chế phục cũng rất sạch sẽ nha.”
“A.” Đột nhiên Mạn Ny tại đầu kia điện thoại hét một tiếng chói tai, như thể là bị nàng bức đến phát điên vậy.
“Điều đó không quan trọng nữa, OK?” Cô lớn tiếng nói. “Tóm lại, cho dù ngươi không mang theo quần áo, cũng phải mua một bộ mặc rồi đến cho ta, không cho phép mặc chế phục đến, hơn nữa, trên mặt cũng phải trang điểm một chút cho ta, nghe rõ chưa?” Trực tiếp ra lệnh.
“Tại sao lại phải phiền toái như vậy chứ?” Dịch Tiểu Liên nhịn không được nhỏ giọng càu nhàu.
“Dịch Tiểu Liên tiểu thư, đây là ta vì ai mà khổ cực vì ai mà bận rộn nha?” Mạn Ny rốt cuộc cũng nổi bão quát, “Chỉ là bảo ngươi trang điểm xinh đẹp một chút, ngươi liền ngại phiền toái, ngươi có bao giờ nghĩ tới để tổ chức buổi giao lưu này, ta đã mất biết bao nhiêu công sức, biết bao nhiêu tâm tư không? Hả?”
Cô quát ầm lên làm cho Dịch Tiểu Liên phải lấy tay cầm điện thoại đem cách lỗ tai xa ra một chút, cho đến khi tiếng quát đầu kia điện thoại ngừng lại, mới để lại vị trí cũ.
“Ta biết rồi mà, ngươi đừng lớn tiếng như vậy, lỗ tai ta bị ngươi làm cho gần điếc.”
“Tức chết ta mà, ta không nói với ngươi nữa, tự ngươi lo liệu, ngươi muốn tới hay không tới tùy, lần sau gặp!” Mạn Ny tức giận kết thúc cuộc nói chuyện, trực tiếp ngắt điện thoại.
Oa, hình như thật sự tức giận rồi. Dịch Tiểu Liên đang tâm lý OS*, nhưng từ tận đáy lòng vẫn còn cảm thấy rất phiền toái, xảy ra bất ngờ như vậy, muốn nàng đi đâu để đào ra một bộ quần áo bây giờ? Giờ là thời gian nghỉ trưa chỉ còn lại chưa tới mười phút, căn bản giờ không có cách nào tranh thủ đi mua, thật sự là đủ phiền phức.
*Tâm lý OS: tự nói với chính mình, có thể hiểu là độc thoại nội tâm, chìm trong suy nghĩ của chính mình. (Ta tìm hết nửa tiếng trên baidu T^T)
Thời gian hẹn gặp là bảy giờ, nếu nàng tan ca vào đúng năm giờ rưỡi, nói không chừng còn có thời gian để đi mua quần áo.
Vấn đề là, nàng làm sao phải lo lắng như vậy vì căn bản không nghĩ đi tham gia giao lưu nha? (Câu này hơi rối nên có gì thiếu sót xin chỉ giáo thêm)
Hơn thế nữa chính là, đến bây giờ nàng cũng còn chưa có nói rõ cho tổng tài đại nhân biết qua chuyện tổ chức giao lưu này, chuyện này nên làm thế nào thì tốt đây? Thật là rất phiền, rất phiền nha.
“Bịch” một tiếng, cái trán của nàng nhịn không được lại gõ lên mặt bàn.
Phiền não cả một buổi chiều, cuối cùng Dịch Tiểu Liên vẫn là chỉ có thể gửi một tin nhắn cho tổng tài đại nhân…
“Tối nay em cùng bạn hữu ăn tối, hôm nay không thể cùng anh tan ra rồi, xin lỗi. Buổi tối sau khi về đến nhà sẽ gọi lại cho anh. Nhớ anh.” (truj` uj chỉ đổi xưng hô thuj mà sao ta lại nghe ra mùi mẫn thế này ~^O^~)
Thực ra nàng vốn là định gọi điện thoại chính miệng nói với hắn hết thảy sự thật, bất đắc dĩ hôm nay tổng tài đại nhân tựa hồ bận tối mày tối mặt.
Cuộc họp giữa trưa kéo dài đến ba tiếng mới kết thúc, sau đó lại có một nhân viên khác đi theo hắn cùng nhau tiến vào phòng tổng tài, bên trong lại bắt đầu tổ chức một cuộc họp nhỏ, cho đến khi tan ca vẫn chưa kết thúc.
Không thể tránh được, thời gian gấp gáp nàng chỉ có thể gửi tin nhắn cho hắn, sau đó liền vội vã chạy đi mua quần áo mặc vào, trước khi chạy đến điểm hẹn.
Bởi vì thời điểm tan tầm xe thật sự rất nhiều, nàng thiếu chút nữa đến trễ.
Nói rằng nàng muốn tới hay không tùy nhưng Mạn Ny vẫn đứng trước cửa nhà hàng đã hẹn nghển cổ nhìn ra xa, vừa nhìn thấy nàng xuất hiện, lập tức thở dài một hơi nhẹ nhõm, hướng nàng bước đến.
“Ngươi chẳng phải không thích phiền toái sao? Tại sao còn đặc biệt thay quần áo?” Mạn Ny nhướn mày hơi chế giễu nói với nàng, hoàn toàn chính là một bộ biểu tình “được tiện nghi còn khoe mã”.
Dịch Tiểu Liên trừng mắt nhìn cô.
“Ngươi đứng ở cửa đợi ai? Đối phương còn chưa tới sao?” Nàng hỏi, trong lòng đồng thời khẩn cầu như vậy là tốt nhất, như vậy nàng có thể dùng lý do không thích đàn ông đến trễ trực tiếp đem bọn họ đánh bay*, nhất lao vĩnh dật**.
*Đánh bay: nguyên văn là tam chấn- dường như là một quy tắc trong bóng chày thì phải… ta không rành lắm nhưng đoán nghĩa là vậy >’’
**Nhất lao vĩnh dật: làm một việc gì đó chỉ một lần nhưng để lại lợi ích mãi về sau
Mạn Ny trừng mắt nói: “Đợi ngươi, chứ đợi ai? Đối phương đều sớm đến cả rồi!”
Dịch Tiểu Liên rất mực thất vọng. (tỷ nàyăn dưa bở *há há*)
“Mới tan ca mà có thể đến đúng giờ như vậy chứng tỏ bọn họ trong công ty căn bản là không quan trọng, không cần thiết.” Nàng lẩm bẩm nói, đồng thời nghĩ tới bạn trai có thể rất đang bận rộn của nàng.
“Nói cái gì vậy, ta là mất biết bao mồ hôi công sức mới hẹn được bọn họ, cam đoan tất cả đều là tinh anh!” Mạn Ny trừng mắt một lần nữa với nàng.
“So với anh em nhà họ Hạ ai hơn? Căn bản không thể so sánh được?” Nàng không tự chủ được bĩu môi. (tỷ này bữa nay tự hào zìa Giác ca wa’ ruj` _’’_)
Mạn Ny nghe vậy ngước bản mặt tức giận lên. “Ngươi là cố ý tìm ta cãi nhau có phải không? Ta khổ cực như vậy, bỏ ra nhiều tâm tư như vậy là để giúp ai, thế nhưng ngươi…”
“Được rồi, xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi, là ta nói sai, ngài đại nhân có đại lượng nên tha thứ cho kẻ tiểu nhân vừa rồi không biết tốt xấu có được hay không?” Nàng lập tức ôm lấy cánh tay cô, làm nũng giải thích.
“Đi thôi, mọi người đều tới cả rồi, chỉ đợi mỗi mình ngươi, thế mà ngươi còn ở nơi này chần chần chừ chừ à.” Mạn Ny trừng mắt một cái với nàng, không còn tức giận nữa xoay người nói.
Cảm thấy cơn giận dữ của cô đã hoàn toàn tiêu tan, Dịch Tiểu Liên hơi lè lưỡi ra, sau đó đi theo phía sau cô, tiến vào trong nhà hàng, dọc đường đi cũng không dám nói thêm cái gì nữa, tránh càng nói càng sai.
Giao lưu hôm nay tổng cộng có tám người tham gia, bốn nam bốn nữ.
Bên phía nữ trừ Dịch Tiểu Liên cùng Mạn Ny ra, còn có hai người hiện tại là đồng sự làm chung công ty với Mạn Ny, tuổi tác bốn người cũng xấp xỉ nhau, đều khoảng 28, 29 tuổi.
Những người khác bên phía nam đều là đồng sự khoa kỹ thuật cùng công ty, đều có chức vụ cao, tuổi khoảng từ 30-35 không hơn, chiều cao khoảng từ 1m75 trở lên, không mập, bộ dạng tất cả đều không tồi.
Xoay quanh buổi giao lưu mà nói, hình thức bốn người này thật có thể xem là Tinh Anh Đoàn, chất lượng cao, nhưng so với anh em họ hạ của Tinh Anh Môn, còn kém xa.
Dịch Tiểu Liên bỗng dưng cảm thấy lúc trước muốn tìm một người bạn trai đẳng cấp không thua anh em nhà họ Hạ thì chính mình thật sự là quá ngây thơ rồi, về cơ bản là một ý nghĩ ngu ngốc, còn nói mẹ nàng là đang mơ mộng viễn vông, là đang mơ giữa ban ngày, theo đó dường như cô cũng chẳng tốt hơn là bao, quả nhiên là kỳ mẫu tất có kỳ nữ nha. (ý nghĩa tương tự như câu hổ phụ sinh hổ tử)
Nàng không nhịn được thở dài một tiếng.
“Sao lại thở dài, chẳng lẻ thật sự không có người nào vừa ý hay sao?”
Không biết Mạn Ny lúc nào lại bước vào WC này, Dịch Tiểu Liên bị cô đột nhiên nói đến từ phía sau không khỏi giật mình, nhíu mày quay đầu trừng mắt với cô.
“Tại sao ngươi cũng vào đây?” Nàng hỏi. (>’’
“Cũng giống ngươi đến WC nha. Ngươi còn chưa trả lời câu hỏi của ta.” Mạn Ny vừa rửa tay vừa nói.
“Câu hỏi gì?”
“Chính là bốn soái ca bên ngoài đó ngươi thật sự không thích ai hết sao?”
“Không có ai.” Dịch Tiểu Liên nói một cách gọn gàng dứt khoát.
“Trời ạ.” Mạn Ny trợn mắt nhìn nàng không dời một lúc, rốt cuộc nhịn không được vỗ trán kêu lên. “Mặc dù ta sớm biết rằng tiêu chuẩn của ngươi rất cao, nhưng cũng không nghĩ là cao quá mức thế? Khó tránh mẹ ngươi phải giúp ngươi tìm tổng tài lão Đại kia, bởi vì ai rõ con gái bằng mẹ, bà sớm biết rằng con gái mình tiêu chuẩn rất cao cao đến tận trời, chỉ có tổng tài con gái mới nhìn vào mắt.”
“Ngươi bớt nói hưu nói vượn đi!” Dịch Tiểu Liên dở khóc dở cười đưa tay đánh cô một cái.
“Ta nói hưu nói vượn chỗ nào đâu?” Mạn Ny vẻ mặt nghiêm chỉnh nhìn nàng nói, “Ngươi không thấy được hai người đồng sự kia của ta, cả buổi tối đều cười run hết cả người, vui vẻ vô cùng sao? Đối tượng giao lưu lần này đều làm cho bọn họ hài lòng chết đi được, cũng chỉ có một mình ngươi không hài lòng, như vậy ngươi còn dám nói tiêu chuẩn của ngươi không cao đến tận trời sao?”
“Đó là…” Dịch Tiểu Liên muốn nói lại thôi, thật là khó nói bằng lời.
Nếu hôm nay nàng không có bạn trai, nàng cũng sẽ rất vừa lòng nha, vấn đề là hiện tại nàng có bạn trai, hơn nữa bạn trai vừa vặn lại là tinh anh trong tinh anh, muốn nàng làm sao bây giờ?”
“Tóm lại, chuyện hôm nay vẫn là phải cảm ơn ngươi, lần sau ta sẽ mời ngươi ăn cơm, về phần chuyện ta muốn nhờ vào giao lưu để kiếm bạn trai lúc trước, ngươi cứ coi như ta chưa từng nói qua, cứ như vậy quên đi.” Nàng nói.
“Làm sao? Mới một lần đã nản chí à? Ngươi yên tâm, lần tới ta cam đoan nhất định sẽ tìm được người so với hôm nay ưu tú gấp trăm lần, ngươi cứ chờ mà xem!” Mạn Ny hai tay nắm chặt, vẻ mặt mang ý chí chiến đấu ngất trời. ( 4 chữ cuối ta thừa nhận là hơi chém chút hi` hi`)
“Không phải, ta…” Dịch Tiểu Liên sửng sờ, vội vàng mở miệng muốn nói cho rõ nàng không phải ý này, tự nhiên điện thoại trong túi xách lại lúc này vang lên.
“Ngươi chờ ta một chút.” Nàng nói với Mạn Ny, lấy di động từ trong túi xách lấy ra, nhìn xuống màn hình hiển thị người gọi. Xuất hiện trên màn hình là bốn chữ “Tổng tài đại nhân” làm nàng không tự chủ được cứng đờ một chút, cả người ngây ra.
“Làm sao còn chưa tiếp điện thoại? Không có hiển thị tên sao?” Nhìn nàng cầm điện thoại đang không ngừng kêu vang, nhưng bộ dạng lại không muốn tiếp, Mạn Ny tò mò tựa đầu tới nhìn.
“Không phải, ta đang muốn nghe.” Dịch Tiểu Liên bị dọa đến lui về phía sau một bước, vội vàng nhấn nút nghe, tránh khỏi bị hoài nghi.
“Uy?”
“Là anh. Em ăn cơm ở đâu? Ăn xong chưa, anh tới đón em.” Giọng hắn từ đầu kia điện thoại truyền tới.
“Không cần đâu, sau khi ăn xong em sẽ tự mình lái xe về nhà.” Dịch Tiểu Liên tránh cho Mạn Ny nhìn trộm, nhỏ giọng nói với bạn trai ở đầu kia điện thoại, trong lòng lại không ngừng cầu xin, tổng tài đại nhân a, ngài làm việc khổ cực cả một ngày hẳn là mệt chết đi được mới đúng, liền về nhà nghỉ ngơi sớm một chút đi, ta thật sự không muốn phiền ngài lo lắng.
Nếu để hắn biết ăn cơm với bạn hữu trong tin nhắn của nàng là buổi giao lưu này, thành thật mà nói nàng thật sự không biết sẽ xảy ra chuyện gì nha.
“Anh còn có một chút chuyện chưa xử lý xong, phải ở công ty một lát, khi em kết thúc xong hãy nhanh gọi điện thoại cho anh, anh tới đón em, cùng nhau về nhà.”
“Thật sự không cần phiền toái như vậy…”
“Anh nhớ em.”
Một câu nói khiến cho nàng dễ dàng á khẩu.
“Hôm nay anh bận rộn nhiều việc, bận đến nỗi cùng em ở văn phòng mà thời gian lén nhìn em một cái cũng không có, cho nên cả ngày nay anh đều rất nhớ em.” (tình củm wa’ … ta cug~ mún nghe người khác nói vs ta vậy a T^T)
Trong giọng nói khàn khàn của hắn mang theo ôn nhu cùng quyến rũ, làm cho tại đầu này điện thoại Dịch Tiểu Liên khi nghe được trái tim trong nháy mắt nhảy dựng lên đập một cách mạnh mẽ binh binh binh, nghĩ rất muốn nói cho hắn nàng hiện tại đang ở đâu, để hắn có thể lập tức chạy đến bên cạnh nàng.
Hắn không giống với dạng đàn ông có thể nói lời ngon tiếng ngọt, trên thực tế chính hắn cũng nói như vậy, nhưng lại là thường xuyên giống vậy lơ đãng nói ra làm nàng mặt đỏ tim đập nhanh, lời nói mang đến hạnh phúc tràn đầy.
Có lần, hắn đột nhiên nhìn chằm chằm vào nàng, thấy vậy nàng nhịn không được mở miệng hỏi hắn, “Anh đang nhìn cái gì vậy?” kết quả thực sự nói: “Em rất đáng yêu.” Hại nàng cả người bỗng trở nên vô cùng thẹn thùng.
Sau đó, nàng cố ý cười cợt chế nhạo hắn, nói hắn sẽ không lời ngon tiếng ngọt căn bản là gạt người, kết quả hắn trả lời là “Anh chỉ là nói thật à thôi”, nhưng lại dùng vẻ mặt phi thường nghiêm túc nói với nàng, làm nàng một lần nữa xấu hổ không biết làm sao cả.
Thoạt nhìn lạnh lùng ương ngạnh, cao bất khả phàn*, kết quả lại là dị thường ôn nhu săn sóc, người đàn ông tốt như vậy như thế nào lại đến phiên nàng? Có đôi khi ngẫm lại, chính là cảm thấy không thể tưởng tượng nỗi.
*Cao khả bất phàn: quá cao để tiếp cận, nổi tiếng khó gần…
Làm sao bây giờ, càng nghĩ chuyện liên quan đến hắn, lại càng muốn hắn ở bên cạnh, cùng ở một chỗ với hắn.
Nàng cũng rất nhớ hắn nha.
“Em đang ở đâu?” Giống như cùng nàng tâm linh tương thông, hắn bỗng mở miệng hỏi, trong giọng nói có một chút thiếu kiên nhẫn.
“Số 3 đường Dân Sinh Đông…” Trong lúc vô thức, nàng liền đem địa chỉ nhà hàng nói cho hắn.
“Chờ anh, anh nhanh chóng qua đón em.” Hắn ôn nhu nói.
“Được.” Tại giờ khắc này, trừ bỏ hắn ra, nàng không thể nghĩ đến chuyện nào khác.
“Lát nữa gặp lại.”
“Lát nữa gặp.”
Hắn ngắt điện thoại, nàng lại vẫn đắm chìm trong tưởng niệm cùng ôn nhu của hắn, đắm chìm trong hạnh phúc ngọt ngào không nỡ hoàn hồn.
“Ai muốn tới đón ngươi vậy?” Bên tai bỗng nhiên truyền đến câu hỏi của Mạn Ny đang đứng sát bên cạnh, đem nàng dọa quay trở về hiện thực.
“Không có nha.” Nàng nhanh chóng lắc đầu nói với cô.
“Không có mới là lạ!” Mạn Ny trừng mắt. “Người đợi gặp ngươi là ai? Tại sao ngươi cùng người kia nói năng nhẹ nhàng như vậy? Nhanh đem sự thật nói ra mau.” Cô tiến một bước tới gần nàng, tỏ ra vẻ mặt “Ngươi không nói rõ ra thì đừng mong chạy thoát.”
Dịch Tiểu Liên đưa tay giữ người bạn đang không ngừng bước sát về phía mình, giãy giụa không thôi.
Cô biết đây là một người bạn tốt thẳng thắng thành khẩn mà chính mình muốn tạo cơ hội gặp gỡ làm quen bạn trai cho nàng, nhưng là vừa nghĩ đến bạn trai nàng là ai, cô lại không kìm được nỗi do dự.