Lão Đại Là Nữ Lang

Chương 292: Đại Kết Cục Hoàn


Đọc truyện Lão Đại Là Nữ Lang – Chương 292: Đại Kết Cục Hoàn


Miêu Bát Cân hộ tống Phó Vân anh về thành.
Nàng thay quần áo, ngồi trên xe ngựa, vén rèm ra nhìn những lưu dân Kinh Tương mặc áo tang bên ngoài cổng thành.
Nhìn quanh một lượt đã thấy vô cùng đông đúc.
Ngày nào nàng còn chưa công khai xuất hiện, lưu dân vẫn còn quanh quẩn ở ngoài thành, không chịu đi.

Dân chúng trong thành lo lưu dân bị đói, chủ động tặng quần áo, thức ăn cho bọn họ.
Tuy họ đông người nhưng vẫn có trật tự.

Cẩm Y Vệ chỉ phái vài người trông coi bên cạnh, không dùng vũ lực xua đuổi họ.
Có người nhận ra Miêu Bát Cân, vây quanh hắn, hỏi hắn về chuyện Phó đại nhân.
Phó Vân anh nhanh chóng buông màn xe xuống để tránh bị người khác nhận ra.
Miêu Bát Cân siết chặt dây cương, cao giọng cười to, trấn an mọi người, “Bà con yên tâm, Phó đại nhân bình an vô sự.”
Lưu dân rất tin tưởng hắn, lục tục tản đi.
Vào thành, Miêu Bát Cân nói với Phó Vân anh người từ bên Kinh Tương chạy tới càng ngày càng nhiều, hiện giờ các tỉnh bên đường không cho lưu dân Kinh Tương đi qua, quan phủ cũng không dám cấp phép đi lại cho họ nữa, sợ xảy ra chuyện gì.
Đối với những người lưu dân đó mà nói, quan lão gia là nam hay nữ thì quan trọng gì, quan trọng là quan lão gia thật sự quan tâm tới bọn họ, thật lòng giúp họ vượt qua khó khăn.
Ai có thể khiến họ ăn no bụng, có cuộc sống tốt đẹp, họ sẽ đi theo người ấy.
Phó Vân anh không nhìn về phía họ nữa.

Dẫu vẫn biết tất cả những chuyện này đều đã được sắp xếp từ trước nên mới không có sai sót gì nhưng nhìn thấy những gương mặt đầy vẻ mong chờ của những lưu dân kia, mắt nàng vẫn hơi nóng lên.
Nàng dặn dò Miêu Bát Cân: “Người tới quá nhiều, đừng thiếu cảnh giác, nhất định không được để những người này xung đột với Cẩm Y Vệ.”
Miêu Bát Cân đặt tay lên chuôi đao, khóe miệng cong lên, “Ta đích thân ra trận, không ai dám nhân cơ hội này làm loạn đâu!”
Trở lại Phó trạch, mấy người Phó Vân Chương, Viên Tam, Đỗ Gia Trinh, Triệu Kỳ đều ra đón nàng.
Miêu Bát Cân không xuống ngựa, vừa vào trong ngõ đã cẩn thận rón rén, nói chuyện cũng không dám nói to.
Sau khi đưa Phó Vân anh về tới nhà, hắn mau chóng quay đầu ngựa, giục ngựa đi thẳng, cứ như thể có gì đó đang đuổi đằng sau.
Phó Vân anh quay đầu lại, thấy hắn không dám ở thêm một khắc nào, chẳng khác gì chạy trốn, hỏi Phó Vân Chương bên cạnh: “Nhị ca, hắn làm sao thế?”
Phó Vân Chương nhìn bóng Miêu Bát Cân hốt hàng rời đi, nhướn mày rồi cười nói: “không sao đâu…!Hôm trước Hoắc đốc sư mới luận bàn với hắn một chút thôi mà.”
Hoắc Minh Cẩm biết cái gã Miêu Bát Cân này bởi đêm đó hắn đã làm Phó Vân anh bị thương.
Miêu Bát Cân cũng biết Hoắc Minh Cẩm, lại còn cực kỳ sùng bái, kính trọng, ngưỡng mộ chàng.

Sau khi vào kinh, biết Hoắc đốc sư nổi tiếng muốn gặp mình, lại còn muốn luận bàn võ nghệ với mình, hắn kích động tới mức không nói thành câu, xách rượu ngon, chủ động tới nhà.
không ai biết hôm đó đã có chuyện gì xảy ra, dù sao thì sau đó Miêu Bát Cân cũng bị mấy người Lý Xương khiêng ra, dưỡng thương mấy ngày trời mới dám ra ngoài gặp người khác.
Phó Vân Chương nói xong, Kiều Gia đứng bên cạnh còn nhấn mạnh thêm một câu, “Nhị gia không lừa gạt gì hắn, cũng không lấy nhiều ép ít, chỉ ra vài đường đao pháp với hắn, biết thắng thua là được.”
Phó Vân anh mỉm cười, lắc đầu.
Miêu Bát Cân võ nghệ cao cường, nhưng Hoắc Minh Cẩm mới là người thực sự bước ra từ núi thây biển máu, có lẽ sẽ không ra chiêu thức đẹp đẽ gì nhưng nếu chàng muốn giết người thì chỉ cần mấy đao là xong, chiêu nào chiêu nấy mang theo sát khí lạnh thấu xương.

Miêu Bát Cân thua chàng cũng chẳng oan.
Nàng vẫn mặc nam trang, đi vào nhà chính.
Sau khi nhìn thấy nàng, mấy người Đỗ Gia Trinh, Triệu Kỳ nhìn nàng đăm đăm, ngơ ngác hồi lâu, lắc lắc đầu, nhắc nhở chính mình không được ngây người.
nói chuyện chính sự một lúc, mấy người họ mới nói lời cáo từ rồi ra về.
Rồi bọn họ sẽ quen thôi.
Phó Vân anh về viện của mình, Viên Tam cũng đi theo, đứng ngoài hành lang, đi đi lại lại một lúc.
Phó Vân anh cho rằng hắn có chuyện muốn nói với mình nhưng đợi mãi vẫn không thấy hắn vào phòng, đẩy cửa ra ngoài, thấy hắn đang ngồi xổm trước hành lang xoa mặt, điệu bộ trông đến là đáng thương, mỉm cười, “Còn giận ta hả?”
Viên Tam ngẩng đầu, đôi mắt trừng lên tròn xoe, quan sát nàng thật nghiêm túc.
Biểu cảm trên khuôn mặt hắn thay đổi liên tục, lúc thì bàng hoàng, lúc lại rầu rĩ, lúc lại phiền muộn.
Nàng vẫn đứng yên không nhúc nhích, để mặc hắn nhìn.
một lúc lâu sau, Viên Tam gãi đầu đứng dậy, “không…!Ta không giận ngài đâu, chỉ là lúc này ta chưa quen thôi.”
Gọi “ngài” rồi còn nói là không giận?
Phó Vân anh lắc đầu bật cười, “Lúc trước ngươi chẳng đồng ý rồi còn gì, dù ta là người như thế nào cũng sẽ nghe lời ta.”
Viên Tam cúi đầu.
Còn nhớ năm đó, trên đường lên núi, hắn lén lút đi theo Phó Vân, nàng nhìn từ trên cao xuống, cúi đầu hỏi hắn: “Viên Tam, nếu việc ta muốn làm thực sự rất nguy hiểm, ngươi đi theo ta thì rất có thể sẽ bị liên lụy, thậm chí có một ngày có thể bị rơi đầu, ngươi vẫn muốn đi theo ta sao?”
hắn chẳng cần nghĩ ngợi, ưỡn ngực, “đi theo chứ!”
Nhiều năm như thế qua đi, hắn chưa từng hối hận.
Lão đại liên tục dẫn đường, đốc thúc, trợ giúp hắn tiến về phía trước, khiến hắn từ một thằng ăn mày hai bàn tay trắng trở thành quan lão gia như bây giờ, cho hắn một mái nhà, một chốn dung thân.
Nếu như được quay lại một lần nữa, lúc Phó Vân anh hỏi hắn có muốn đi theo nàng không, hắn vẫn sẽ vui vẻ hồ hởi, không hề do dự mà nói thật to: “đi theo chứ!”
Viên Tam quay mặt đi chỗ khác, giơ mu bàn tay lên lau khóe mắt, nói dõng dạc: “Lão đại muốn ta làm gì nào? Ta nghe lão đại hết.”
Phó Vân anh giở vờ như không nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của hắn, mỉm cười vỗ nhẹ lên vai hắn.

Phó Vân anh sửa soạn xong xuôi, vào thư phòng sắp xếp lại thư từ công văn của mình, bàn bạc với Phó Vân Chương mấy chuyện rồi ăn cơm, quay về phòng đi tắm.
Phía sau bình phong có tiếng bước chân truyền lại.
Phó Vân anh tưởng đó là thị nữ, bảo nàng ta cầm quần áo vào.
Tiếng bước chân càng lúc càng gần, hết sức quen thuộc.
Nàng nhận ra, còn chưa kịp đứng dậy, một đôi tay đã nhẹ nhàng ấn trên vai nàng, có tiếng cưỡi khe khẽ truyền lại bên tai, “Cầm cho nàng rồi đây.”
Chàng cúi đầu dụi vào mặt nàng, râu chàng cọ lên má nàng hơi ran rát.
Nàng quay đầu, dùng đôi tay ướt đẫm quàng lên cổ chàng, nhẹ nhàng hôn chàng.
Hoắc Minh Cẩm ôm lấy nàng.
Cách một màn hơi nước ướt đẫm, hai người hôn nhau một lúc, chàng hít một hơi thật sâu, giũ áo ra khoác lên người nàng.
Nàng bước ra khỏi thùng tắm, đặt chân trần trên thảm lông, để chàng hầu hạ.
Hoắc Minh Cẩm vén mái tóc dài của nàng, buộc lại rồi mặc cho nàng từng chiếc áo quần một.
Nàng ngồi trên sập, đầy vẻ biếng nhác, đến chân cũng được chàng lau khô.
Hoắc Minh Cẩm vô cùng chăm chút, giúp nàng lau người mặc quần áo, đôi mắt càng lúc càng tối lại, ngồi xổm xuống, tự tay đi giày cho nàng, hơi thở càng lúc càng nặng nề, chàng ngẩng đầu nhìn nàng.
Nàng cười khanh khách.
Đáy mắt Hoắc Minh Cẩm hiện lên vẻ hiểu rõ, giọng khàn khàn, “Nhớ ta không?”
Chàng vẫn luôn ở Kinh Sư, âm thầm khống chế toàn bộ cục diện.

Lưu dân bên Kinh Tương chính là do chàng phái người đưa tới đây, nếu không bọn họ chẳng thể nào lặn lội đường xa mà đi nhanh như thế đã tới kinh sư.
Bởi không muốn phát sinh ra những chuyện dư thừa khác, từ đầu đến cuối chàng vẫn chưa xuất hiện, tuy vậy vẫn thường xuyên lén tới thăm nàng.

Mấy hôm trước chàng vừa đi ngoại thành một chuyến, đã tới năm sáu ngày chưa gặp nàng.
“Nhớ.”
Phó Vân anh gật đầu cười nói.
Hoắc Minh Cẩm biết nàng sẽ không phủ nhận nhưng nghe chữ “nhớ” này thoát ra từ đôi môi nàng, chàng vẫn chẳng thể nào kiềm chế nổi nụ cười.
Chàng đứng dậy, đặt hai tay bên người nàng, cúi xuống hôn nàng, “Đêm nay sẽ yêu thương nàng.”
Phó Vân anh đập nhẹ vào người chàng.

Chàng bật cười.
Nàng đứng dậy đi tới trước cửa sổ, đứng trước gương chỉnh lại mũ sa trên đầu mình, quay sang nhìn chàng.
“Minh Cẩm ca, chàng thật tốt với ta.”
Hoắc Minh Cẩm nhướn mày, mặt có vẻ hơi nghi hoặc, tựa như nàng vừa nói một câu rất buồn cười, ôm lấy nàng từ phía sau, gác cằm lên vai nàng, rồi cười nói:
“Thích nàng, đương nhiên phải tốt với nàng rồi.”
Nhất là vào tuổi chàng bây giờ, chàng càng muốn đối xử tốt với nàng gấp bội.
Cả cuộc đời này, chàng đã làm nhiều việc tốt, cũng đã làm việc xấu, giết rất nhiều kẻ xấu, cũng từng giết người tốt…!Từ trước đến nay chàng không quan tâm tới thanh danh để làm gì cả.

Trước kia chàng trung thành với đế vương, trung thành với gia tộc, hiếu đễ trung tín, gia quốc thiên hạ [1], sau này chàng lại gạt bỏ mọi băn khoăn, chỉ sống sao cho xứng đáng với bản thân là được rồi.
[1] Hiếu đễ trung tín là bốn phẩm chất của người quân tử.

Hiếu, trung, tín thì mọi người biết rồi, đễ là tôn trọng anh trai.

Gia quốc thiên hạ là các nền tảng của “vật” theo Nho giáo, theo thứ tự từ gốc đến ngọn là nhà – đất nước – thiên hạ.
Nhờ có nàng, chàng mới phát hiện ra chàng vẫn cứ lưu luyến cái thế giới từng làm chàng thất vọng này.
Thích nàng, đương nhiên phải tốt với nàng, yêu thương nàng.
Phó Vân anh nhìn Hoắc Minh Cẩm trong gương.
Chàng cũng nhìn bóng nàng trong gương đồng.
Tầm mắt hai người gặp nhau trong gương.
“Chàng chưa từng giận ta.”
Phó Vân anh xoay người, đối diện với chàng, đưa tay áp tay lên mặt chàng, dịu dàng nói,
Dù có đôi khi chàng không hiểu cách làm của nàng, chàng cũng sẽ dùng hết khả năng của mình để ủng hộ nàng, trợ giúp nàng.
Hoắc Minh Cẩm cúi người, áp trán mình vào trán nàng.
“không nỡ giận nàng.”
Nàng không nói gì, đưa tay vuốt ve gương mặt càng.
Hoắc Minh Cẩm giơ tay véo nhẹ lên mặt nàng, ý cười lấp lánh trong mắt, chậm rãi nói: “Vân anh, ta thế nào cũng sẽ đi sớm hơn nàng một bước…!nên ta trân trọng mỗi ngày được ở bên cạnh nàng, sống hết một ngày lại bớt đi một này, làm sao ta nỡ lãng phí thời gian để giận nàng cơ chứ?”
nói xong, khóe miệng chàng cong lên, bế nàng, để nàng cảm nhận nơi nóng bỏng căng cứng của mình.
“yêu thương nàng còn không kịp nữa là.”
Hai mắt Phó Vân anh đỏ hồng, mãi không nói gì, từ từ đẩy ngã chàng lên giường La Hán.
Hoắc Minh Cẩm tiện đà nằm xuống, mỉm cười nhìn nàng.
Nàng cúi xuống hôn, vuốt ve mặt chàng.
Hoắc Minh Cẩm im lặng nhìn nàng.
Trong phòng yên tĩnh, nằm tựa vào nhau, người này có thể nghe được tiếng tim đập của người kia.
Bốn mắt nhìn nhau, nhìn nhau thật lâu.
Cảm xúc trào dâng, kích động.
Chàng đột nhiên xoay người, đè nàng xuống, những nụ hôn nóng bỏng rơi xuống như mưa, liên tục đáp xuống cổ nàng.
Đôi tay nàng bị chàng nắm chặt, thở hổn hển, hoàn toàn mở rộng bản thân mình.
Căn phòng ngập tràn hơi thở kiều diễm.

Thôi trạch.
Trong sân vẫn có mấy cây hồng y như trước đây.
Thời tiết càng ngày càng ấm áp, xuân về hoa nở, tơ liễu phất phơ, cây hồng vãn còn chưa lên lá non, cành khô trụi lủi.
Thôi Nam Hiên đứng dưới tán cây, nhìn lên cây hồng. trên lớp vỏ cây xanh đậm có một vết sẹo tròn.

Phải chờ tới mùa hạ, tán hồng mới rậm rì xanh tốt.
Năm nào cây hồng cũng ra quả, lúc chín, những quả hồng đỏ tươi, chín mọng, lúc lỉu nơi đầu cảnh như những chiếc đèn lồng đỏ nhỏ nhỏ xinh xinh.
Nàng không còn ở đây nữa, sẽ không còn ai cầm giỏ tre, đứng dưới tán cây, đưa mắt trông mong nhìn lên trên, chờ hắn gác thang lên hái hồng.
Cũng sẽ không còn ai thấy hắn ho khan mấy tiếng ban đêm bèn ngồi canh trước bếp lò nhỏ, nấu lê chưng đường phèn, biết hắn không thích ăn chua nên cho thêm rất nhiều dương đường trắng như tuyết.
Càng sẽ không còn ai lén lưu trữ văn chương của hắn, ngay cả những bài thơ hắn tùy ý viết cho những người khác trên bàn tiệc xã giao cũng chép lại theo thứ tự thời gian rồi viết lời bình một cách thật nghiêm túc…
Thôi Nam Hiên cúi đầu, mở một cuốn sách viết tay ra.
Cuốn sách này đã giữ mười mấy năm, cho dù được bảo quản cẩn thận nhưng trang giấy cũng đã ố vàng.
Mắt hắn dừng lại trên một trang giấy trong đó, đưa ngón tay khẽ vuốt ve mấy chữ thanh tú: Ngô phu tài cao bát đẩu [2].
[2] Nghĩa là chồng ta tài cao bát đẩu.

“Tài cao bát đẩu” là thành ngữ dùng để miêu tả Tào Thực, người đi bảy bước làm được một bài thơ, ý nói tài hoa, học thức uyên bác.

Đẩu (hay đấu) là đơn bị đi lường cổ đại, 1 thạch bằng 10 đẩu.

Tạ Linh An viết: “Tài trong thiên hạ có 1 thạch.

Riêng Tào Tử Kiến chiếm lấy 8 đẩu, ta được 1 đẩu, thiên hạ cùng chia nhau 1 đẩu”.
Lời bình chỉ gồm sáu chữ ngắn ngủi.
hắn có thể tưởng tượng ra cảnh khi nàng ngồi bên bàn trước cửa sổ, viết câu này, khóe miệng nhất định sẽ hơi nhếch lên, mắt cong cong, khuôn mặt đầy vẻ tự hào và kiêu hãnh, còn có một chút vui sướng, một chút kính nể.
Có người đi tới phía sau Thôi Nam Hiên, “Các lão, người trong cung tới.”
hắn dường như không nghe thấy, xuất thần hồi lâu.
Người vừa tới nín thở không dám thúc giục.
một lúc sau, Thôi Nam Hiên gập cuốn sách lại, cất vào trong tay áo.
Ngồi kiệu vào cung, lúc đi qua ngõ, hắn có thể nghe thấy dân chúng trên phố cao giọng bàn tán về Phó Vân anh.
Lúc kiệu đi tới chỗ rẽ, hắn bảo kiệu phu dừng lại, vén một góc màn ra, nghiêng tai lắng nghe.
Gần đây cả bản sách và bản kịch của “Nữ khâm sai” đã thịnh hành từ bắc chí nam, bởi ai cũng biết vở diễn này viết về chính Phó Vân anh, đại thần trong triều cũng lén sai người hầu trong nhà đi mua sách về.

Đương nhiên Thôi Nam Hiên cũng đã đọc, hắn đọc nhanh như gió, chỉ cần xem một lượt là đã có thể thuật lại cơ bản đại bộ phận lời kịch và lời hát.
Người bên ngoài cười nói hỉ hả, so sánh Phó Vân anh và Hoa Mộc Lan, khen nàng có hiếu, nữ giả nam trang để hoàn thành di nguyện của cha mình.
Đây chắc chẳn là tin tức Phó Vân Chương tung ra, để Phó Vân anh trở thành một người con gái có hiếu, như thế sẽ có nhiều người chấp nhận thân phận của nàng hơn.
Cho đến giờ, vẫn chưa có ai dám dùng những ngôn từ ô uế để thóa mạ nàng trước mặt mọi người, đây nhất định cũng là công lao của bọn họ.
Thôi Nam Hiên không mấy quan tâm đến thanh danh nhưng hắn biết Phó Vân anh thì khác, nàng là phụ nữ, sau khi bại lộ thân phận thì đầu tiên phải có được thanh danh tốt.
Vất vả một lần nhưng về sau lại không cần phải lo lắng nữa, nàng sẽ thực sự có được chỗ đứng vững chắc với thân phận nữ tử của mình.
Sau cơn sóng gió, nàng có thể làm một nữ tuần phủ mà không cần phải lo lắng gì nữa.
Thôi Nam Hiên bỗng nheo mắt lại.
Thảo nào sau khi bình định Liêu Đông, Hoắc Minh Cẩm lại dường như đã biến mất vào không khí… hiện giờ Phó Vân anh đang là mục tiêu chú ý của tất cả mọi người, người này ẩn mình phía sau mới là tốt nhất đối với nàng.
Người này có thể mạnh mẽ thể hiện ham muốn của mình đối với nàng một cách rõ ràng, cũng có thể giấu đi gai nhọn của bản thân một cách dứt khoát, nhanh chóng.
Cố ý hóa vô ý, đại tượng hóa vô hình.

[3]

[3] Ý chỉ sự linh hoạt, tùy cơ ứng biến, không bị gò bó trong khuôn mẫu nhất định.
Đầu đường bên kia dường như nổi lên một cuộc bàn cãi xôn xao gì đó.

Trong tiếng ồn ào, giọng nói cao vút của phụ nữ vọng tới bên này.
Thôi Nam Hiên đưa mắt nhìn về hướng tiếng tranh cãi truyền lại.
Mười mấy người phụ nữ đứng trước cổng vòm, đang chống hông cãi vã với một đám phụ nữ khác.
Hai đám người hùng hùng hổ hổ, tranh cãi tới mức mặt đỏ tía tai.
Những người đứng xem xung quanh khuyên bên này, can bên kia, ồn ã vô cùng.
Tùy tùng thấy Thôi Nam Hiên nhìn đám người cãi nhau, vội bước tới mấy bước, khe khẽ giải thích với hắn: “Mấy ngày nay có rất nhiều phụ nữ tới kêu oan cho Phó đại nhân, người nhà bọn họ không muốn bọn họ xuất đầu lộ diện, chạy tới khuyên họ về nhà, những người phụ nữ đó không chịu, ngày nào cũng có người cãi nhau vì chuyện này.”
Trong đám phụ nữ có những người mắng Phó Vân anh không biết giữ phụ đạo, cũng có người thật lòng khâm phục nàng, sùng bái nàng, vượt qua mọi sự ngăn cản để ủng hộ nàng.
Tuy rằng những người như vậy hiện giờ rất ít nhưng càng về sau sẽ càng nhiều hơn.
Nàng mà nhìn thấy cảnh tượng này, nhất định sẽ rất vui mừng đúng không?
Thôi Nam Hiên nhắm mắt lại, thả màn kiệu xuống.
hắn tới chỗ bình thường Nội Các vẫn bàn bạc công việc, mấy người Vương các lão, Uông Mân, Diêu Văn Đạt, Phạm Duy Bình cũng lục tục tới nơi.
Vương các lão nhìn mọi người một lượt rồi nói: “không thể đợi thêm nữa, cung Vạn An đã dọn dẹp, sửa sang xong cả rồi, đến tiêu phòng [4] cũng đã được sắp xếp xong.

Dân chúng cũng đang chú ý tới việc này…!Hôm nay chúng ta phải cùng nhau ký tên xin Hoàng thượng đặc xá cho Phó Vân anh.”
[4] Từ dùng để chỉ nơi ở của phi tử của Hoàng đế.
Ông ta vừa dứt lời, Uông Mân đã lấy ra một tấu chương đưa cho mọi người xem.
Những người khác còn chưa kịp phản ứng, Thôi Nam Hiên đã là người đi đầu, cầm bút, ký tên lên bản tấu.
Mấy vị các lão khác kinh ngạc.
Từ trước đến nay hắn chỉ quan tâm đến kinh tế dân sinh, theo sát việc cải cách, kiên quyết không để mình bị lẫn vào những vụ tranh đấu giữa các đảng phái.

Dù gió có thổi hướng nào, đông tây nam bắc, hắn vẫn lù lù bất động, không gì lay chuyển được, sao hôm nay tự dưng đổi tính thế này?
Thôi Nam Hiên viết tên mình, từng nét từng nét một, trước mắt dường như hiện lên nụ cười trên khuôn mặt nàng khi viết mấy chữ “Ngô phu tài cao bát đẩu”.
Viết xong nét cuối cùng, hắn xoay người bỏ đi mà không nói một lời.
Mọi người nhìn nhau khó hiểu một lúc.
Ký tên chỉ là hình thức mà thôi, tấu chương thỉnh cầu đặc xá Phó Vân anh đã được chuẩn bị từ lâu, quan viên ký tên theo chức vụ, Vương các lão ở vị trí đầu tiên.
Tấu chương này nhanh chóng được đưa tới bàn của Chu Hòa Sưởng.

Cung Càn Thanh, điện phía đông.
Sau khi đọc xong tấu chương, Chu Hòa Sưởng mỉm cười, đưa cho Phó Vân anh.

Khi nãy nàng vừa bí mật vào cung.
Nàng đọc tấu chương rồi cũng cười.
Dưới sự dẫn đầu của Vương các lão, quần thần cùng nhau ký tên cầu xin cho nàng.
Về sau, những người cầu xin cho nàng này không thể không tiếp tục che chở cho nàng bởi từ phương diện nào đó, bọn họ đã tiến cử nàng, nếu như nàng có gì đó không ổn, Vương các lão và những người khác cũng sẽ bị liên lụy.
“Đầu tiên là phục hồi chức quan cũ, chờ cho mọi chuyện êm xuôi, mấy năm sau sẽ không còn ai ngăn cản được muội nữa.”
Chu Hòa Sưởng cười nói, nháy mắt với Phó Vân anh.
“Trẫm đã sai người ghi lại mấy bài thơ mà Vương các lão và mấy người kia làm rồi, không chỉ định in thành tập thơ mà còn phải khắc lên bia đá, đến lúc đó sẽ đặt tấm bia đá ở chỗ đông đúc nhất trên phố.

Thứ nhất có thể khiến người đời biết được công lao bảo vệ kinh thành của Dương Ngọc Nương và công lao vỗ về, ổn định dân chúng của muội.

Thứ hai, sau này ai dám lắm miệng thì cho chúng đi xem mấy bài thơ đó.”
Tấm bia đá đứng sừng sững trên phố, ai dám lấy thân phận nữ tử của Dương Ngọc Nương và Phó Vân anh ra châm chọc mỉa mai thì phạt bọn họ đứng trước bia hối lỗi!
Phó Vân anh bật cười, cái ý tưởng này của Chu Hòa Sưởng thật xảo quyệt, thế này chẳng phải buộc Vương các lão và những người khác cắn răng làm chỗ dựa cho nàng hay sao?
Thơ là do bọn họ viết, cứ công khai khắc lên bia đá như thế thì không chỉ để người đời đều biết mà rất có thể còn truyền lưu tới những đời sau, bọn họ muốn không thừa nhận cũng phải thừa nhận, chỉ có thể cắn răng ca tụng nàng và Dương Ngọc Nương.
Chu Hòa Sưởng vẫy tay bảo Cát Tường mang một cuộn thánh chỉ đã viết xong tới, “Ngoài ra còn phải sắc phong muội là Công chúa, không có thực phong, chỉ có danh hào thôi.” [5]
[5] Công chúa có thực phong là sẽ có đất phong, bổng lộc.

Công chúa thời Minh không có đất phong.

Đại loại là PVA được phong công chúa nhưng mang tính hình thức.
Phó Vân anh vội vàng chắp tay, định chối từ.
Chu Hòa Sưởng xua tay, cười nói: “Thực ra cũng chẳng còn cách nào khác, dù sao muội cũng là con gái.

Vì Trẫm, muội đồng ý đi.”
Có danh hào công chúa, dân chúng mới sẽ không nghĩ ngợi linh tinh, họ sẽ coi nàng là người của hoàng thất, là đại biểu của hoàng tộc, không nghĩ tới những thứ khác.
Chu Hòa Sưởng làm như vậy là nghĩ cho bản thân mình và cũng nghĩ cho Phó Vân anh.
Nàng nghĩ ngợi một lúc rồi gật đầu đồng ý.
Chu Hòa Sưởng bỗng đập lên bàn đánh bộp một cái, tìm kiếm một chiếu thư khác, “Còn có một công văn bổ nhiệm muội làm tổng đốc Lữ Tống, muội cầm hết đi.”
Tổng đốc Lữ Tống là chức vụ chỉ đạo từ xa, sẽ có quan viên địa phương quản lý việc buôn bán giữa phương đông và phương tây.

Sau này Miêu Bát Cân xuôi nam, sẽ đại diện cho Phó Vân anh để thực hiện chức trách tổng đốc.
“Vân ca nhi, muội là công chúa, thế thì Hoắc đốc sư về sau là phò mã rồi.”
Đợi Phó Vân anh cất chiếu thư đi, Chu Hòa Sưởng bỗng nhiên nói.
Nàng ngẩng đầu.
Chu Hòa Sưởng buông một tay xuống, “Chuyện thay đổi chế độ Vệ Sở sẽ gây ảnh hưởng rất rộng, không thể một sớm một chiều là xong được, có lẽ cần mười năm hoặc thậm chí là lâu hơn nữa…!Hoắc đốc sư lãnh binh chinh chiến nhiều năm, chỉ khi hắn ra mặt mới có thể xử lý được mấy ông già trong quân đội kia, chuyện thay đổi chế độ Vệ Sở không thể không có hắn.

Trẫm còn nhiều chỗ cần dựa vào hắn lắm, muội làm công chúa, Hoắc đốc sư thành em rể Trẫm rồi.”
hắn cười hề hề.
“anh vợ sai khiến em rể là chuyện thường tình ở đời, Trẫm thật quá thông minh mà!”
nói năng đùa cợt, nghe thế nào cũng thấy không đàng hoàng.
Nhưng Phó Vân anh lại nghe ra ẩn ý phía sau của hắn trong những lời nói đùa này của hắn.
không phải thăm dò, cũng không phải cảnh cáo.
Chỉ có sự thẳng thắn, thật lòng và mong đợi.
Lúc hắn đăng cơ, thời thế rối ren, loạn trong giặc ngoài.
hiện giờ giặc ngoại xâm đã bị diệt trừ, quốc triều phồn vinh, tiếp tục hướng về phía trước, các đại thần trong Nội Các không đấu đá lẫn nhau, đây là thời điểm giải quyết những vấn đề ngầm của hệ thống.
Hoàn thiện Nội Các, cải cách những khuyết điểm trong khoa cử, tiếp tục chỉnh đốn thuế hóa và lao dịch, cải cách quân đội, thúc đẩy kinh tế mậu dịch Giang Nam…

Bọn họ không mơ ước viển vông về cả một thời đại phồn thịnh huy hoàng nhưng chắc chắn sẽ để lại cho đời sau sự thái bình yên ổn.
Vua tôi hai người nhìn nhau một lát rồi cùng cười.

Chu Hòa Sưởng nhìn theo bóng Phó Vân anh lui ra ngoài.
Cung nhân đứng hầu bên cạnh cũng khom người lui ra, Lão Sở Vương mặc đồ đạo sĩ, tay cầm phất trền, lắc lư đi vào noãn các, nheo mắt nhìn con trai, “Tiếc à?”
Chu Hòa Sưởng lườm ông ta một cái, cúi đầu phê duyệt tấu chương.
Lão Sở Vương cười đi tới bên cạnh hắn, kiếm chuyện để nói, “Vì sao nhất định phải trao cho anh tỷ nhi chức vị tổng đốc Lữ Tống chỉ đạo từ xa kia thế?”
Lữ Tống xa như thế, đi tàu cũng phải mấy mấy tháng, Phó Vân anh sẽ không đi Lữ Tống.
Chu Hòa Sưởng đặt bút viết châu phê, khẽ đáp, “Về sau nếu con lú lẫn sai lầm gì, Vân ca nhi có thể chạy trốn tới Lữ Tống.”
hiện giờ hắn và Vân ca nhi thân thiết như anh em nhưng sự đời luôn thay đổi, nhỡ đâu về sau hắn tin lời mấy vu khống kia thì làm sao bây giờ?
trên tay Vân ca nhi có thánh chỉ miễn tử mà hắn tự tay viết nhưng thánh chỉ miễn tử cũng chẳng khác gì thiết khoán miễn tử được ban cho công thần trước kia, chưa chắc đã có tác dụng.
Hoặc là có thể hắn vẫn sẽ luôn tin tưởng Vân ca nhi, ủng hộ Vân ca nhi nhưng đột nhiên một ngày nào đó, có cái gì ngoài ý muốn xảy ra, con hắn lên ngôi, vua nào triều thần ấy, con hắn chưa chắc đã có thể chấp nhận Vân ca nhi.
Đến lúc đó, chiếu chỉ bổ nhiệm tổng đốc Lữ Tống này có thể có tác dụng.
Vân ca nhi có thể đưa người nhà chạy trốn tới Lữ Tống, trời cao Hoàng đế xa, triều đình không thể phái người đi Lữ Tống làm khó muội ấy, dù có phái người đi thật thì cũng chẳng làm gì được muội ấy.
Nghe hắn nói ra suy xét của bản thân, lòng Lão Sở Vương chua loét, hừ lạnh một tiếng, cay cú nói: “thật ra con cũng suy nghĩ cho con bé ấy kỹ càng thật đấy, nhưng mà nếu như con cái của nó và Hoắc Minh Cẩm sau nàng không tử tế thì làm sao bây giờ?”
Chu Hòa Sưởng thản nhiên cười, cực kỳ phóng khoáng.
“Chuyện đời con đời cháu thì làm sao mà con biết được? Con cháu có phúc của con cháu, con chẳng lo được nhiều thế.

Con sẽ làm hết sức để mở đường cho Thái tử.

Về sau này thế nào đó là chuyện của nó.”
hắn đã tính đến tất cả những biến cố có thể phát sinh, chuẩn bị cách xử lý.
Lúc hắn còn sống, hắn sẽ làm tốt tất cả những việc thuộc về bổn phận của mình, không để bạn mình phải thất vọng, không để con mình phải thất vọng, không làm dân chúng trong thiên hạ phải thất vọng.
Đương nhiên, hắn cũng sẽ không khiến bản thân mình phải thất vọng.
Còn về sau này, khi mà hắn và Vân ca nhi đều không còn nữa, con cháu của bọn họ có mâu thuẫn gì với nhau hay không thì đó là chuyện của đời con đời cháu.
hắn sẽ không lo lắng chuyện đó.
Lão Sở Vương ngẩn người, không biết nên khen con trai phóng khoáng hay nên buồn vì mình đã sinh ra được một đứa con trai ngốc nghếch chẳng biết để ý gì như thế.

Tin Phó Vân anh được phục hồi chức vụ cũ mau chóng truyền ra khắp kinh sư.
Dân chúng mừng rỡ ủng hộ, vui vẻ ra mặt.
Đúng lúc này, hiệu sách đẩy cuốn cuối cùng của bộ “Nữ khâm sai” ra bán, kết cục trong sách đương nhiên là một cái kết có hậu.
Dân chúng đua nhau mua tiểu thuyết.

Cùng với việc Phó Vân anh đột nhiên bị nhốt vào tù rồi cuối cùng lại được phục hồi chức vụ cũ, sĩ tử Giang Nam đã cử hành một số buổi tranh luận về việc này, gánh hát đi khắp nơi diễn xuất, trên phố xuất hiện mấy tấm bia đá khắc thơ, câu chuyện về nữ khâm sai đã đi sâu vào lòng người, ai cũng biết đến.
Tuy sự việc này không thể tạo ra thay rõ rệt nhưng ít nhất hiện giờ trong lòng dân chũng cũng có một khái niệm, đó là: Phụ nữ cũng có thể dẫn quân đi đánh giặc, quản lý một vùng.
Ba ngày sau, Chu Hòa Sưởng cử hành lễ bắn cung ở Tây Uyển.
Văn võ quá quan đầu đội mũ sa, thân mặc quan bào, tề tựu trong sân lớn trước điện Chiêu Dương ở Tây Uyển.
Cờ xí đón gió bay phấp phới.
Trời cao mây nhạt, ánh nắng ấm áp, những tia nắng vàng chiếu vào khoảng không phía trên cũng điện nguy nga đồ sộ.

Góc mái nhọn, ngói lưu ly hắt ra ánh sáng chói mắt.
không khí trang trọng, uy nghiêm.
Hoàng đế đích thân tới, quan viên Lục Bộ đứng xếp hàng nghiêm chỉnh.
Lễ quan bước ra khỏi hàng hô vang truyền lệnh, đủ loại quan lại quỳ xuống.
Chu Hòa Sưởng ngồi ngay ngắn trên ghế đặt trên đài cao, bảo mọi người đứng dậy.
Đủ loại quan lại lại đứng dậy chắp tay.
Phó Vân anh và Dương Ngọc Nương đứng bên cạnh nhau.
Hai người đều mặc mãng phục do Hoàng thượng ban cho, tham gia lễ bắn cung với các quan viên Lục Bộ khác.
Nghi thức rườm rà, quan viên Quang Lộc tự đọc thứ tự.
Dương Ngọc Nương nháy mắt với Phó Vân anh, thì thầm: “Ta cưỡi ngựa bắn cung cũng khá, Phó đại nhân là quan văn, cô có biết bắn không?”
Phó Vân anh gật đầu.
Dương Ngọc Nương biểu lộ vẻ mặt kinh ngạc, “cô học rồi à? Ai dạy thế?”
Phó Vân anh mỉm cười, ngước mắt nhìn về nơi xa.
Dưới bậc thềm, Hoắc Minh Cẩm mặc một bộ triều phục màu đỏ, đội mũ quan, đứng ở hàng thứ nhất, thuộc hàng đầu trong các quan võ, mặt mày bình tĩnh, nghiêm túc, kín đáo.
Tựa như cảm giác được ánh nhìn chăm chú của nàng, chàng quay đầu lại, mỉm cười liếc nhìn nàng.
Cách nhau một khoảng toàn đầu là đầu của bá quan văn võ, cái nhìn này vừa nhẹ nhàng vừa ôn hòa.
Tính cách Dương Ngọc Nương sang sảng, vẫn đang thì thầm nói chuyện với Phó Vân anh, “Thế là tốt rồi, trước đây mỗi lần tham gia lễ bắn cung, chẳng ai để ý tới ta hết.

Có cô ở đây, hai ta có thể làm bạn, tiếp thêm can đảm cho nhau.”
Nàng mỉm cười, “Dương tướng quân có thể xông pha nơi trận mạc để giết địch mà cũng cần tiếp thêm can đảm sao?”
Dương Ngọc Nương bật cười khe khẽ, “Đương nhiên là cần rồi, tuy ta biết đánh trận nhưng lần đầu vào triều yết kiến Hoàng thượng, ta cũng sợ.”
Có thêm một người bạn, trong lòng nàng ta thấy vui hẳn lên, tuy trước đây bọn họ chưa từng quen biết nhau, nhưng sau này có thể giúp đỡ nhau.
Hai người đang nói chuyện, quan viên Quang Lộc Tự đã đi tới nhắc nhở hai người rằng đã tới phiên họ.
Hai người hít sâu một hơi, đi theo quan viên tới trước sân rộng.
Cờ xí bay phần phật, trên sân tràn ngập một loại không khí kì lạ mà áp lực.
Văn võ bá quan nhìn hai vị quan nữ mặc mãng phục ngẩng đầu ưỡn ngực, đi từ từ từng bước vững vàng thong dong tới giữa sân, mỗi người có một suy nghĩ khác.
Vô số ánh mắt tập trung trên người bọn họ, có rất nhiều người đơn giản là ghen tỵ, có rất nhiều người chán ghét, có rất nhiều người kính nể, có rất nhiều người tôn trọng, có rất nhiều người ngơ ngác không hiểu ra sao…
Phó Vân anh biết tất cả mọi người đều đang nhìn mình, nàng không quay đầu lại, đi từng bước về chỗ đã được lễ quan đánh dấu.
trên đài, Chu Hòa Sưởng mỉm cười nhìn bọn họ.
Dưới đài, văn võ bá quan đứng yên im lặng.
Phó Vân anh và Dương Ngọc Nương mỗi người cầm lấy một cây cung, giương cung cài tên, đầu mũi tên hướng thẳng về phía bia bắn.
Tiếng trống dồn dập vang lên tựa tiếng sấm.
Nội quan cầm cờ ngủ sắc trong tay, lắng nghe tiết tấu của tiếng trống, giơ tay múa cờ.
Trong tiếng trống đầy kích động, Phó Vân anh buông nhẹ dây cung, vùn vụt, mũi tên phá tan không trung, bay theo hình cầu vồng.
Bên cạnh nàng, Dương Ngọc Nương cũng nhả một mũi tên ra.
Mấy tiếng thịch thịch vang lên, hai mũi tên đồng thời cắm vào bia.
Tiếng trống ngừng lại.
Nội quan chạy tới bia bắn xem xét, rồi đứng thẳng dậy, ra hiệu cho lễ quan phất cờ phía xa xa.
Lễ quan hô vang: “Trúng hết!”
Cả hai mũi tên đều bắn trúng.
Sân rộng an tĩnh, lặng ngắt như tờ.
trên đài cao, Chu Hòa Sưởng vui mừng đứng dậy, vỗ tay nói: “Cân quắc không nhường tu mi!”
Văn võ bá quan nhìn nhau, vội vàng phụ họa theo, tiếng hoan hô như sấm dậy.
Trong tiếng khen ngợi như sấm, mặt mày Phó Vân anh cùng Dương Ngọc Nương vẫn bình tĩnh, trở lại hàng đứng nghiêm túc.
Bây giờ mới chỉ là bắt đầu thôi.
Bọn họ đã có chỗ đứng vững chắc.

Sau này, bọn họ sẽ còn tiến xa hơn nữa.

Sau buổi lễ bắn cung, Chu Hòa Sưởng mở tiệc chiêu đãi quần thần.
Trong bữa tiệc, hắn tuyên bố ban cho Phó Vân anh danh hào công chúa.
Mấy người Vương các lão không lên tiếng ngăn cản, danh hào công chúa của triều đại này không có tác dụng gì, cùng lắm chỉ là một thứ đồ trang sức mà thôi.

Phó Vân anh được dân chúng tin yêu, sắc phong cho nàng là công chúa không những có thể khống chế được sự rối loạn trong dân đợt trước mà còn có thể củng cố uy tín trong dân của Hoàng thượng.
nói cho cùng cũng có lợi cho Hoàng thượng.
Bữa tiệc có đồ ăn phong phú, tiếng cười nói rộn rã.
Chu Hòa Sưởng và mấy vị các lão đi đầu kính rượu Phó Vân anh, những đồng liêu thân thiết với nàng trước kia cũng từ từ gỡ bỏ khúc mắc trong lòng, đi tới nói chuyện với nàng.

Quan viên trong triều ai chẳng phải cực khổ muôn phần mới lên được vị trí hiện giờ, bọn họ rất sáng suốt, là nam hay nữ không quan trọng, quan trọng là có thể đem lại lợi ích cho bọn họ hay không.

Trước kia còn từng có nữ hoàng đế, hiện giờ cùng lắm chỉ là nữ tuần phủ mà thôi.
đã có quan hệ lợi ích với nhau mấy năm trời, là người cùng hội cùng thuyền với Phó Vân anh, bọn họ quan tâm nàng là nam hay nữ mà làm gì, cứ tiếp tục làm việc chung như trước đây là được.
Đây cũng là một trong những nguyên nhân để không ai phản đối quyết liệt việc Phó Vân anh được khôi phục chức quan cũ: Bọn họ có chung lợi ích.
Trong bữa tiệc, không khí hài hòa.
Phó Vân anh đích thân rót rượu cho Diêu Văn Đạt, “Mời lão tiên sinh uống rượu.”
Diên Văn Đạt hừ lạnh một tiếng, không thèm nhìn nàng, ra vẻ rất ghét bỏ.
Nàng mỉm cười, nhìn ông ta chăm chú, chờ ông ta nâng chén.
Mí mắt Diêu Văn Đạt giật giật mấy cái, đột nhiên quay mặt đi chỗ khác, biểu cảm cứng đờ.
một lát sau, ông ta thở dài ngao ngán, nhận chén rượu, uống một hơi cạn sạch.
“Đấy, ta uống rồi đấy, tránh xa ta một chút! Cứ nhìn thấy ngươi là lại bực mình.”
Phó Vân anh mỉm cười lui ra phía sau.
Phó Vân Chương ngồi bên cạnh cười mà không nói.
Y đang định trêu chọc thầy mình mấy câu, Phó Vân anh đã đi tới bên cạnh y, kiễng chân ngó vào chén rượu của y.
Nụ cười của y bỗng tắt ngấm.
Phó Vân anh rót một chén trà nóng đưa về phía y, nói: “Nhị ca, huynh đừng quên là huynh không được uống rượu đâu đấy.”
Bạch Trường Nhạc và mấy người truyền giáo vùi đầu vào nghiên cứu rất lâu.

Mấy hôm trước ông ta chạy tới tìm nàng nói có thể chữa được căn bệnh lâu năm của Phó Vân Chương.

Y uống thuốc dựa theo phương pháp của họ, gần đây mặt mày rõ ràng đã hồng hào hơn trước kia một chút.

Trương đạo trưởng đọc cách trị liệu của mấy người Bạch Trường Nhạc xong cũng bị ảnh hưởng, tỏ ý muốn luyện ra loại đan dược tốt hơn nữa.

Hai bên ganh đua với nhau, nàng thấy vậy nên rất vui.
Phó Vân Chương thở dài thườn thượt, úp chén rượu xuống mặt bàn, “Biết rồi.”
Dường như cũng ghét bỏ y như Diêu Văn Đạt lúc nãy nhưng khóe miệng lại cong lên.
Phó Vân anh dặn dò nội quan bên cạnh canh chừng, không cho ai rót rượu cho y rồi mới xoay người đi chỗ khác.

Sau ba tuần rượu, Giáo Phường Tư hát múa, Chu Hòa Sưởng trò chuyện với mấy vị các lão.

Ngoài điện, đám quan viên trẻ tuổi bắt đầu ồn ào.
Thám hoa Tô Thừa Dụ lại bị người khác chuốc rượu thêm lần nữa, mặt mày đỏ như máu, mọi người xung quanh vẫn đang bàn tán.
Chu Thiên Lộc ở Lễ Bộ tới bên cạnh Phó Vân anh, cười hề hề, chỉ vào Tô Thừa Dụ, “hắn vẫn luôn được biết đến với vẻ ngoài đẹp đẽ, vừa nãy người của Lễ Bộ và Lại Bộ lén đánh cuộc với nhau xem Tô Thừa Dụ là nam hay nữ, đợi chút nữa đáp án sẽ được công bố.”
Phó Vân anh nhất thời nín lặng.
Chu Thiên Lộc ngửa đầu uống sạch chén rượu, liếc nhìn nàng một cái, thở dài thườn thượt.
“Về sau sẽ không thích ngươi như thế nữa.” hắn bỗng nhiên sụt sịt, khóc lóc như thể một cô gái bị đàn ông phụ bạc, “Ta thích đàn ông, thế mà ngươi lại là nữ, ai da, có duyên mà không có phận rồi!”
Phó Vân anh lại càng chẳng còn gì để nói.
Bỗng nhiên lại nhận ra có mấy ánh mắt vẫn luôn dừng lại trên người mình, nàng ngẩng đầu nhìn về phía đó.
trên đài cao trong điện, màn che đã được cuốn lên, xung quanh tràn ngập hoa tương, Chu Hòa Sưởng và Hoắc Minh Cẩm đang nhìn về phía nàng, khe khẽ nói cười.
không biết hai người họ đang nói gì, ánh mắt vẫn luôn lởn vởn quay người nàng, thi thoảng còn bật cười mấy tiếng.

Mãi đến khi nắng chiều tỏa rộng trên bầu trời, đình đài lầu các đều được phủ một lớp ánh sáng đỏ, bữa tiệc mới tàn.
Mọi người ra khỏi cung, chào tạm biệt nhau trước cửa cung rồi ngồi lên xe ngựa của nhà mình tới đón quay về.
Phó Vân anh cúi người ngồi vào khoang xe, xe chạy được một đoạn đường dài rồi dừng lại ở rất sâu trong ngõ.
Màn xe được vén lên, nàng nhìn sang, đối diện với một đôi mắt mang ý cười.
Giống như nhiều năm về trước, chàng cố tình chặn xe ngựa của nàng lại rồi đi với nàng một đoạn đường.
Nàng mỉm cười, “Tướng công.”
Trong bữa tiệc, Hoắc Minh Cẩm bị các quan viên ngưỡng mộ chàng rót cho rất nhiều rượu, trên người vẫn còn mùi rượu nhàn nhạt, nhưng vừa nghe một câu tướng công dịu dàng như thế, thoải mái đến run cả người.
Lên xe ngựa, chàng nằm ngửa người trên đầu gối nàng, ôm nàng, ngửi mùi hương trên người nàng.
“Thơm quá.”
Chàng khẽ cười nói.
Xe ngựa lại bắt đầu lắc lư lần nữa.
Từ bên ngoài màn xe vọng vào tiếng người ồn ào trên đường phố, đương buổi chiều hôm, mọi người đang trên đường trở về nhà, bước đi vội vã, dù bên ngoài có mệt mỏi đến mức độ nào, nhà luôn là nơi bình yên thoải mái nhất.
Phó Vân anh cúi đầu, đưa tay day nhẹ huyệt thái dương cho Hoắc Minh Cẩm.
Nàng nhẹ nhàng nói chuyện phiếm với chàng, “Cửu ca và những người khác sắp về rồi.”
Trước đây Phó Vân Khải đi Quảng Đông, tới hè hắn và mấy người Trần Quỳ sẽ về kinh báo cáo công việc, Phó tứ lão gia đang ở Sơn Đông, đến lúc đó mọi người sẽ về kinh với nhau.
Chờ gặp được bọn họ xong, nàng sẽ khởi hành đi Kinh Tương.
Hoắc Minh Cẩm cũng sẽ đi, chàng muốn dẹp yên hoàn toàn giặc cỏ trên núi.
trên đường đi, bọn họ sẽ đi qua Hà Nam, lần này nàng định dành riêng mấy ngày để đi thăm mẹ và em trai, em gái, không biết cái răng bị gãy của em trai nàng đã mọc ra chưa.
Nhớ tới cảnh Hoắc Minh Cẩm và Chu Hòa Sưởng trò chuyện vui vẻ trong bữa tiệc, nàng tò mò hỏi: “Minh Cẩm ca, khi nãy trong bữa tiệc chàng nói chuyện gì với Hoàng thượng thế?”
Hoắc Minh Cẩm giữ chặt lấy một bàn tay nàng, đan tay vào tay nàng, “không có gì, Hoàng thượng sợ ta bắt nạt nàng, muốn ta chăm sóc nàng cho tốt.”
Chu Hòa Sưởng hơi sợ chàng, không dám gọi thẳng chàng là em rể nhưng luôn tự coi mình là anh vợ, vô cùng tự hào.
Phó Vân anh bật cười, Hoắc Minh Cẩm làm sao mà bắt nạt nàng được.
“Chàng vẫn luôn nhường nhịn ta, là ta bắt nạt chàng thì có.”
Hoắc Minh Cẩm cầm lấy một bàn tay khác của nàng, đưa lên môi, nhẹ nhàng cắn ngón tay nàng.
“Nàng là công chúa mà, ta là phò mã, phò mã chính là để cho công chúa bắt nạt.”
Nàng bật cười khe khẽ, cúi người hôn lên môi chàng.
không biết có phải do hai người đều uống rượu hay không, nụ hôn say đắm.
Tới nơi, xe ngựa dừng lại.
Kiều Gia vén màn xe lên, thoáng nhìn thấy hai bóng hình đang cuốn vào nhau, cả người hắn cứng đờ, nhanh chóng thả màn xe lại như cũ.
một lúc lâu sau, Hoắc Minh Cẩm mới vén màn xuống xe, sau đó xoay người lại đỡ Phó Vân anh đi xuống.
Lần này, nàng không về Phó trạch mà đi thẳng sang nhà chàng.
Trước cửa là mấy bậc thang cao cao, ráng chiều hắt xuống phiến đá sáng bóng, ánh sáng lấp loáng, hắt lên rạng ngời.
Phó Vân anh giữ chặt tay Hoắc Minh Cẩm.
Chàng cúi đầu nhìn nàng.
Nàng mỉm cười, nắm lấy tay chàng, mười ngón tay đan vào nhau, bước lên bậc thang.
“Minh Cẩm ca, chàng còn nhớ không, năm ấy tuyết rơi, chàng và ta cùng đi trên nền tuyết…!Chàng nói ta có thể đi chậm một chút, cũng có thể đi nhanh một chút, chàng vẫn sẽ luôn ở bên cạnh ta.”
Khi đó tuyết trắng đầy trên vai, ánh mắt chàng vừa kiên định lại vừa ôn hòa, bàn tay nắm lấy tay nàng vừa ấm áp vừa vững chắc.
Nàng dường như nhìn thấy cảnh mấy chục năm sau, lúc bọn họ đã già, cầm tay nhau cả cuộc đời này, vẫn cứ yêu thương, trân trọng nhau như thế.
Đương nhiên Hoắc Minh Cẩm nhớ rõ đêm hôm ấy, thậm chí còn nhớ rõ lúc nàng ôm lấy chàng, hàng mi dày cong vút rung rung thế nào, nàng từ từ yêu chàng.
Chàng nhẹ nhàng ừ một tiếng.
Nàng ngẩng mặt lên, “Chúng ta sẽ tiếp tục đi cùng nhau… một ngày nào đó không đi nổi nữa, sẽ dìu nhau đi nhé.”
Hoắc Minh Cẩm bật cười khe khẽ, “Ta già hơn nàng nhiều.”
Phó Vân anh mỉm cười, nắm chặt tay chàng, “Chàng không đi nổi nữa, ta có thể cõng chàng đi.”
Trước kia hầu như lúc nào cũng là chàng chăm sóc cho nàng, hiện giờ nàng công khai thân phận, chẳng bao lâu nữa sẽ công khai việc hôn nhân với chàng.
Phải chăm lo cho sự nghiệp, cũng phải chăm lo cho gia đình nhỏ.
Bọn họ sẽ ở bên nhau, sóng vai đi từng bước một, dẫn nhau đi, nâng đỡ lúc hoạn nạn.
Ánh nắng hắt xuống người họ.
Họ nhìn nhau cười, tay nắm tay, đi trong ráng chiều, bước lên bậc thang.
Nàng sẽ hướng tới những mục tiêu lớn hơn, tiếp tục đi về phía trước.
Còn chàng sẽ luôn luôn ở bên nàng như trước nay vẫn vậy.
Quãng đời còn lại, họ sẽ không bao giờ xa nhau nữa.
TOÀN VĂN HOÀN.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.