Đọc truyện Lão Đại Đều Yêu Ta – Chương 74: (11)
Editor: Bắc Chỉ.
Lục Hành Chu trở thành khách quen của Trường An cung, mỗi khi màn đêm buông xuống, trong tầm mắt Hàm Yên nhìn hắn như lâm đại địch, công khai bước vào Thái Hậu tẩm cung.
Chọn thời gian ái muội không rõ như vậy, khi hai người ở chung một phòng, Khương Nhuế đều chán đến chết dựa vào trường kỷ, mà Lục Hành Chu ngồi ở một bên, lúc thì nhìn cô, khi thì nghịch tay cô, cũng không biết hắn tìm ở đâu nhiều trang sức đến thế.
Ngay cả Hàm Yên, lần lượt thấy trên tay nương nương nhà nàng đeo đầy trang sức, cũng từ giận không dám nói gì, biến thành ngạc nhiên hoang mang.
Vốn dĩ nàng cho rằng Lục Hành Chu làm nhục cưỡng bách nương nương, bây giờ xem ra, hình như không có dấu hiệu cưỡng bách, hơn nữa mỗi lần hắn tới, luôn mang rất nhiều đồ vật đến tặng cho nương nương, giống như là lấy lòng vậy.
Còn có, Thái Hậu nương nương… Dường như cũng không kháng cự.
“Nương nương, ngài nói rốt cuộc Lục công công muốn làm cái gì?” Ngày nọ Khương Nhuế ngủ trưa mới tỉnh, Hàm Yên rốt cuộc nhịn không được hỏi.
Hai ngày thật sự quá nóng, Khương Nhuế tạm thời ngừng dạy tiểu hoàng đế đọc sách, mỗi ngày làm tổ trong tẩm cung, đến khi chạng vạng mới ra ngoài hoạt động.
Nghe thấy Hàm Yên nói, cô duỗi cái eo lười, “Ngươi cảm thấy sao?”
Hàm Yên nhấp môi nói: “Nô tỳ cả gan suy đoán, Lục công công có phải thích nương nương hay không?”
Khương Nhuế rũ mi mắt, không nói phải hay không phải, chỉ nói: “Có lẽ vậy.”
Rốt cuộc, tuy rằng đối với tâm ý của Lục Hành Chu cô có vài phần nắm chắc, nhưng hắn lại chưa nói những loại lời này với cô.
Ngắn ngủn ba chữ, lại làm Hàm Yên chua xót.
Đối với nàng, tuy rằng nương nương bề ngoài không kháng cự Lục công công, nhưng trong lòng nhất định không muốn như vậy.
Vậy vì sao cô không cự tuyệt? Khả năng chỉ có hai nguyên nhân, một là vì bệ hạ, hai là vì Tạ gia.
Nàng nhớ mấy tháng trước, Tạ đại học sĩ vào cung cùng nương nương mưu hoa đối phó Lục công công, kết quả vô ý bại lộ, làm cho nương nương bệnh nặng một hồi. Sau đó, Lục công công lại không giận chó đánh mèo với Tạ gia, Hàm Yên không cho rằng hắn người là nhân từ nương tay, chắc là nương nương tự mình ủy khuất, ở giữa chu toàn.
Còn có bệ hạ, nếu Lục công công không cho bệ hạ nhập học, sao lại cho phép nương nương dạy dỗ bệ hạ đọc sách? Còn không biết nương nương ăn bao nhiêu khổ mới đổi lấy được cơ hội như vậy.
Nàng chỉ cần nhớ tới nương nương chịu đựng bao nhiêu ủy khuất, thân là Thái Hậu lại không thể không ủy thân cho một thái giám, bề ngoài còn làm như không có việc gì, mũi chua sót đến muốn khóc.
Khương Nhuế thấy mũi nàng hồng hồng, hốc mắt hồng hồng, cảm thấy vừa đáng thương vừa đáng yêu, lại có vài phần buồn cười.
Lúc này Hàm Yên suy nghĩ, coi như rõ ràng, hơn nữa là cô cố ý dẫn đến.
Trường An cung nhiều cung nữ thái giám như vậy, Hàm Yên là người hầu hạ bên Tạ Thái hậu lâu nhất, cũng là người hiểu Tạ Thái hậu nhất. Vốn dĩ cô cô của nàng là của hồi môn Tạ Thái hậu mang theo làm cung nữ, tới tuổi rồi thả đi, Tạ gia lại đưa nàng đến, tuy nói là để trong hậu cung Tạ Thái hậu thêm một người giúp đỡ, nhưng chưa chắc không phải là người Tạ gia đặt bên cạnh Tạ Thái hậu một đôi mắt.
Nàng trung (trung thành) với Tạ Thái hậu, nhưng cũng trung với Tạ gia.
Khương Nhuế biết mình và Tạ Thái hậu chung quy bất đồng, nếu Tạ Thái hậu chân chính ở dây, lấy tính cách nàng ta, chắc chắn không muốn liên lụy cùng một chỗ với Lục Hành Chu.
Nhưng giờ đây cô lại cùng Lục Hành Chu có chút quan hệ, ngày sau nếu chuyện này truyền tới trên triều, điều khả nghi đầu tiên, rõ ràng là nữ nhi Tạ gia.
Cho nên, cô muốn tiết lộ cho Hàm Yên một ít tin tức, hoặc là nói tiết lộ tin tức cho Tạ gia, để cho bọn họ biết, cô làm như vậy rốt cuộc là vì cái gì.
Kỳ thật điều Hàm Yên đoán cũng không thể nói là sai, bởi vì nếu cô không tới, Tạ Thái hậu đã chết, không có Tạ Thái hậu, thì Tạ gia cái gì cũng không phải, cố tình bọn họ lại có ý đồ đối phó với Lục Hành Chu, cuối cùng đương nhiên không có cách nào tránh được một kiếp.
Sau bữa tối, Lục Hành Chu lại tới Trường An cung.
“Việc tránh nóng, không biết công công có tính toán gì?”
Khi hỏi lời này, Khương Nhuế đang thưởng thức một viên Trân Châu tròn trịa oánh nhuận*.
Oánh nhuận: trơn mịn, sáng bóng, trong suốt.
Lục Hành Chu nhìn góc nghiêng của cô dưới ánh nến hơi hơi xuất thần, qua mấy giây, mới mỉm cười nói: “Nếu nương nương muốn đi, thần mặc dù vạn phần không muốn, cũng không dám ngăn trở, ngày mai liền phân công xuống, để các tư* các giam* chuẩn bị ổn thoả nhất có thể.”
*Tư (hoặc gọi là ti): Chủ quản, phụ trách việc.
*Giam:các thượng cục.
Ví dụ: Thượng cung cục (尚宮局): nắm giữ mọi việc chung trong cung. Chia ra các ti
Thượng nghi cục (尚儀局): nắm giữ lễ nghi trong cung.
Thượng phục cục (尚服局): quản lý các đồ đạc như lễ phục, lễ khí, thang mộc của hoàng gia và thị vệ.
Thượng thực cục (尚食局): quản lý vấn đề ăn uống trong cung, ngoài ra còn quản lý rượu và y dược.
Thượng tẩm cục (尚寢局): quản lý long sàn, mành trướng, đèn đuốc, các món vật nội thất.
Thượng công cục (尚功局): quản lý các vấn đề về nữ công, sửa chữa và tạo ra đồ đạc hoặc y phục.
– — Quảng Cáo—
🚫 The story only edit on wattpad @ColdAngles. Bắc Chỉ.
🚫Truyện edit chưa được sự cho phép của tác giả, yêu cầu không re-up mang đi nơi khác.
***
Khương Nhuế không nói chuyện, chỉ nhìn viên Trân Châu lăn lộn trong tay mình.
Một lát sau, Lục Hành Chu sâu kín mà nói: “Nương nương đi tránh nóng, lưu lại thần một mình ở kinh thành.”
“Nếu ta nhớ không lầm, biệt trang tránh nóng cách kinh thành khoảng 5-60 dặm, nghe lời này của công công, tựa như cách thiên sơn vạn thủy.” Khương Nhuế thu hồi Trân Châu, hờ hững liếc hắn.
Lục Hành Chu cười nói: “Không dối gạt nương nương, không nói đến 5-60, chỉ từ điện Sùng Chính đến Trường An cung, chỉ cần không thấy nương nương ở trước mắt, với thần mà nói, đều là thiên sơn vạn thủy.”
Cũng không sợ nhức răng. Khương Nhuế trầm tư.
“Nương nương suy nghĩ gì vậy?” Lục Hành Chu cầm lấy tay cô, môi nhẹ chạm vào mu bàn tay một chút, “Là không tin lời hạ thần nói sao?”
Khương Nhuế mặc hắn nắm, không rút tay về.
Lục Hành Chu được một tấc lại muốn tiến thêm một thước, theo mu bàn tay cô nhẹ mổ một chút lại một chút, “Nương nương nếu không nói lời nào, hạ thần đành mạo phạm.”
Khương Nhuế lúc này mới làm như giật mình, “Tin hay không tin, có gì khác biệt?”
Lục Hành Chu ngẩng đầu lên, đem tay cô đặt ở trong tay nhẹ nhàng vuốt ve, cười nói: “Đương nhiên bất đồng, nếu nương nương nói tin, mặc dù chỉ là lời nói dối, cũng đủ để làm hạ thần vui mừng khôn xiết; nếu không tin, vậy là do thần làm không đủ, còn không đủ để nương nương tin tưởng.”
Khương Nhuế quay đầu lại nhìn hắn, Lục Hành Chu đối diện với cô, lại cầm lấy tay nàng, ở trên mu bàn tay rơi xuống một nụ hôn.
Hai người không ai nói chuyện, ngọn nến trên bấc đèn kêu tanh tách, trong hoa viên ngoài điện, dế mèn trốn ở trong bụi cỏ xướng râm ran.
Hồi lâu, Khương Nhuế bỗng nhiên nói: “Công công nên rời đi.”
“Được.” Lục Hành Chu tuy không tha, nhưng vẫn sảng khoái. Mặc dù không có được câu trả lời, nhưng trong mắt cô chỉ nhìn chăm chú mình hắn như vậy cũng đã đủ rồi.
Nếu nói lúc trước, đồn đãi về Thái Hậu nương nương và Lục công công, chỉ là một số người trong cung ẩn ẩn nghe qua, trải qua nhiều ngày sau, rất nhanh toàn bộ hoàng cung đã cam chịu sự thật. Tuy mắt nhìn về phía Trường An cung mang theo dị sắc, nhưng dưới uy hiếp của Lục Hành Chu, tất cả mọi người vẫn duy trì trầm mặc.
Một ngày nọ, Tĩnh thái phi dẫn theo Ngũ công chúa tới thỉnh an Khương Nhuế.
Tĩnh thái phi tính tình dịu ngoan, dung mạo chỉ là thanh tú, cũng không được tiên đế sủng ái lắm, nhưng thật lòng giao hảo với Tạ Thái hậu. Dưới gối nàng chỉ có một nữ nhi, năm nay mới ba tuổi, ở trong rất nhiều công chúa đứng hàng thứ năm.
Khương Nhuế chơi đùa với Ngũ công chúa một lát, thấy bé mệt nhọc, liền để người ôm xuống nghỉ ngơi. Cô thấy Tĩnh thái phi hình như có điều muốn nói, lại bảo người hầu cũng lui ra.
Chờ trong điện chỉ còn hai người, Tĩnh thái phi mới nhíu mày nói: “Mấy ngày nay trong cung đồn đãi, nương nương biết không?”
” Nếu thái phi nói những chuyện có liên quan đến ta, quả thật có nghe thấy.” Khương Nhuế phẩm trà nói.
Tĩnh thái phi nhìn biểu tình của cô, lựa lời nói: “Vốn dĩ ta không tin, nương nương là người nào, người khác không rõ ràng, ta còn không rõ ràng hay sao? Nhưng mấy ngày nay các nàng ấy nói càng thêm lợi hại, ta nghĩ nương nương có nên ra tay áp chế một chút hay không?”
Khương Nhuế sắc mặt bình tĩnh, mang theo cười nhạt: “Bọn họ truyền không sai.”
Cô thản nhiên như thế, lại làm kinh ngạc Tĩnh thái phi, không biết nên nói cái gì, không khỏi lại cẩn thận đánh giá cô.
Vừa thấy, quả thực nhìn ra rất nhiều khác biệt.
Hồi trước Thái Hậu nương nương đoan trang có lễ, nhất cử nhất động, như khuôn mẫu ngay ngay ngắn ngắn khắc ra, nàng nghe Tiêu Quý phi giễu cợt ở sau lưng suốt, nói vì nương nương giống như người gỗ, mới không được tiên hoàng yêu thích.
Hiện giờ lại nhìn cô, vẫn nhã nhặn lịch sự đoan trang như trước, nhưng lại có cái gì đó thay đổi, làm cả người cô từ trong xương cốt lộ ra một tia lười biếng, giữa mày khóe mắt mang theo chút vũ mị.
Nàng là một nữ tử còn nhìn nhiều thêm hai mắt, không biết lý do gì trên mặt lại nóng lên, trong lòng loạn nhảy, huống chi là người khác.
Tĩnh thái phi không dám nhìn lại, vội cúi đầu uống ngụm trà.
Nàng vốn nghĩ rằng Thái Hậu nương nương là vì bệ hạ, mới không thể không khuất tùng (ủy khuất + nghe theo), hiện giờ xem ra, chuyện không đơn giản như thế. Một khi đã vậy, thì không cần hỏi nhiều, có một số việc cố truy cứu, không bằng ngây thơ mờ mịt.
Việc tránh nóng rất nhanh đã sắp xếp ổn thỏa, trước ngày xuất phát một đêm, Lục Hành Chu ở trong tẩm cung Khương Nhuế, hồi lâu không muốn rời đi.
Hắn biết rõ tuần tự dần tiến đến, được một tấc lại muốn tiến thêm một thước, vốn dĩ chỉ là lôi kéo tay Khương Nhuế xoa nắn vuốt ve, thấy cô không cự tuyệt, không kiêng kỵ hôn loạn đi lên, đêm nay cố quấn lấy vì mai phải chia xa, ôm cô không buông.
“Nóng.” Khương Nhuế nhíu mày đẩy ra một chút.
Lục Hành Chu vùi đầu ở trên cổ cô nhẹ nhàng ngửi, “Nương nương thơm quá.”
“Mũi công công có lẽ hỏng rồi, một thân mồ hôi mà cũng có thể ngửi được mùi thơm.” Khương Nhuế đẩy không ra, không kiên nhẫn lắm nói.
Lục Hành Chu cười khẽ, phun ra hơi thở ở bên cổ cô: “Mồ hôi của nương nương đương nhiên cũng thơm.”
“Tuỳ tiện.” Khương Nhuế nói.
Lục Hành Chu cười đến càng vui vẻ: “Hạ thần năm nay ba mươi mốt rồi, nương nương là người đầu tiên thần tuỳ tiện.”
Khương Nhuế lại đẩy đẩy hắn, Lục Hành Chu ở bên cổ cô ngửi sâu một hơi, mới buông ra, “Nương nương đi biệt cung, sẽ còn nhớ hạ thần sao?”
“Hay là công công cho rằng ta đã bảy tám chục tuổi, hôm nay không nhớ được chuyện hôm qua?”
Lục Hành Chu cười nói: “Nương nương phong hoa chính mậu, phượng nghi vô song, lại qua ba mươi năm cũng không già. Thần chỉ lo lắng, một khi nương nương ra hoàng cung, trước mặt có người mới, liền muốn đem hạ thần ném ở sau đầu. Chỉ sợ đến lúc đó, thần nghĩ đến nương nương trong lòng đau đớn không thôi.”
Khương Nhuế nhẹ giọng cười lạnh: “Dưới bầu trời này chẳng lẽ còn có người thứ hai dám can đảm dĩ hạ phạm thượng, làm càn vô lễ như Lục Hành Chu?”
Lục Hành Chu mê muội mà nhìn cô: “Có lẽ lúc đầu không có, chờ bọn họ nhìn thấy nương nương thì không xác định.”
Khương Nhuế quay đầu đi, không để ý đến hắn.
Lục Hành Chu đến gần vài bước, lại ôm cô, đem thân thể mềm mại xoa vào trong ngực mình, chóp mũi lại ở sau cổ cô nhẹ nhàng cọ, thấp giọng nỉ non: “Nương nương tức giận sao? Thần chỉ hận không thể đem nương nương giấu đi, ngày ngày đêm đêm, ngày ngày đêm đêm, chỉ có một mình hạ thần nhìn thấy. Nhưng như vậy không được, nếu làm như vậy, nương nương chắc chắn sẽ tức giận, giận rồi sẽ không để ý tới thần, như vậy hạ thần sao có thể chịu đựng? Chỉ có theo ý nương nương, chỉ có làm nương nương thoải mái, thời điểm nương nương cười, mới không keo kiệt nở nụ cười ban cho thần, nương nương, nương nương…”
Hắn ngữ khí mềm nhẹ, nhưng lời nói chấp nhất lại làm lòng người kinh hãi.
Khương Nhuế nhẹ nhàng hít vào một hơi: “Lục Hành Chu, ngươi thật là kẻ điên.”
Lục Hành Chu cười, “Phải, hơn nữa nương nương đã chọc phải kẻ điên này, một khi dính đến, thì không thể ném đi được.”
Hắn nhẹ nhàng liếm láp cần cổ trắng nõn thon dài trước mặt, “Thần thích nương nương gọi tên hạ thần, về sau đều trầm trồ khen ngợi như vậy không tốt sao?”
Khương Nhuế quay đầu đi, muốn né tránh, hắn theo sát tới, đầu lưỡi ướt át nóng rực mang theo vài phần uy hiếp, dường như có xu thế đi xuống.
“Nương nương?” Lời Lục Hành Chu hàm chứa hưng phấn bí ẩn.
“Lục Hành Chu, ngươi đừng quá làm càn.” Khương Nhuế tức giận nói.
Rốt cuộc bức cho cô hô lên tên mình, Lục Hành Chu lúc này mới như ý nguyện dừng lại, nhưng tâm lý lại có vài tia ẩn ẩn tiếc nuối.
Khương Nhuế nhìn cũng không nhìn hắn, đẩy người ra, cảm thấy trên người đều là mồ hôi và nước miếng của hắn, liền đến thiên điện, muốn tắm rửa lần nữa.
Cô vốn nghĩ rằng hắn đã thành thái giám rồi, sẽ không có nhu cầu ở phương diện kia, hiện giờ xem ra hình như không phải, nhìn bộ dáng hắn hưng phấn thế kia, nào có chút tự giác gì là thái giám đâu?
Tác giả có lời muốn nói:
Gõ bảng đen, ngươi là thái giám đó lão tứ!
Đốc chủ: A:)
Lời editor: Đáng buồn… anh nhà không có tiểu jj /Khóc ngập cầu/
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~
26/06/2019 – Hoàn thành.
– 27/07/2019 – Lời editor: Ta tự thấy năng lực tự chữa lành vết thương khá tốt =”=, giờ ta quay lại với các nàng rồi đây:vv Với việc reup kia… có lẽ là mặc kệ vậy… chẹp, con tim đau thương quá trời ==”” Haizzz… Mặc cho số phận vậy, rốt cuộc ta cũng là edit cho vui, giết thời gian mà thôi… Hầy…
Để an ủi trái tim vẫn còn tơ vương thế lực đen tối, các nàng hãy cmt truyện nhiệt tình vào, nhiệt tình, nhiệt tình, nhiệt tình!!! (~‾▿‾)~(~‾▿‾)~(~‾▿‾)~
Ta thích các nàng cmt hơn vì ta có thể tương tác được với các nàng mà cái thế lực đen tối không thể có…. đó chính là các tình yêu của ta nhaaaa~ Áhahahaha \( ̄▽ ̄)/