Đọc truyện Lão Đại Đều Yêu Ta – Chương 4: Lão đại thứ nhất: 80 binh ca (4)
Tác giả: Khai Hoa Bất Kết Quả.
Converter: Windbaongoc.
Editor: Bắc Chỉ.
Trịnh Bân cầm ảnh chụp hít nhẹ một hơi, ngoài ý muốn nói: “Lão Triệu, bác gái tìm được chỗ nào cho chú cô gái xinh đẹp như vậy? So với đoàn văn công kia cũng không kém nha!”
Anh biết Triệu Nam là dân quê, tuy không có ý tứ kỳ thị, nhưng ở trong ấn tượng người bình thường, ở nông thôn, con gái ở nông trường làm việc, đều không phải đen đen gầy gầy sao? Mà người trong ảnh trắng nõn, khí chất nhã nhặn, nên có vài phần kinh diễm.
“Cậu nhìn, cậu nhìn”, anh đem ảnh chụp nhét đến trước mắt Triệu Nam, “Cô gái xinh đẹp như vậy, cậu còn kháng cự cái gì? Còn có không hài lòng cái gì?”
Triệu Nam tiếp được ảnh chụp nhìn thoáng qua, cầm lấy cùng thư tới đọc.
Đây là thư Trương Lệ Vân nói cho Trương Thiến Thiến viết. Đại ý nói là trong nhà thay hắn nhìn cô nương thật tốt, muốn hắn dù thế nào, sắp tới hoặc là cuối năm xin về nhà thăm người nhà, cùng cô gái nhà người ta thấy cái mặt, giải quyết một chút nhân sinh đại sự. Cuối cùng buông lời tàn nhẫn nói, nếu hắn không làm theo, Trương Lệ Vân đành phải tới tìm lãnh đạo bộ đội, để lãnh đạo quan tâm cấp dưới.
Đọc thư xong, Triệu Nam giữa mày nhăn lại cái chữ xuyên (川) nhợt nhạt.
Lần trước hắn về nhà thăm người thân, từ đập chứa nước cứu lên một nữ tử, Trương Lệ Vân biết được liền cố ý hay vô tình mà thử hắn. Hắn cho rằng lần này mẹ hắn chưa từ bỏ ý định, đem ảnh chụp cô nương kia mà gửi tới, không nghĩ tới lại là chị của cô ta. Cũng không biết lần này ngắn ngủi một đoạn thời gian, trong nhà rốt cuộc đã xảy ra cái gì, lại có chuyển biến như vậy.
Hắn đem tấm ảnh cùng bức thư xếp chồng lên, màu vàng của phong thư dần dần che đậy lên tấm ảnh, hình ảnh kia tự hồ như tua chậm, từ khóe môi nhếch lên, đến má lúm đồng tiền, lại đến mặt mày mỉm cười, cho đến khi tất cả đều không thấy.
Trịnh Bân vẫn luôn ở bên cạnh, chờ phản ứng của hắn, nhưng hắn cất đi phong thư, rồi lại cầm lấy văn kiện tiếp tục đọc.
“Lão Triệu, cậu một chút cảm giác cũng không có sao? Một chút cũng không động tâm? Đang thẹn thùng sao, cùng lão ca ca nói, anh chính là người từng trải, cậu xem nơi này, đều là kinh nghiệm!” Trịnh Bân vừa nói vừa vỗ vỗ ngực.
” Doanh đội ba kế hoạch huấn luyện đều bố trí xong rồi? Lần này diễn luyện lại quyết tâm đứng chót?” Qua nửa ngày, Triệu Nam chậm rì rì từ trong văn kiện ngẩng đầu lên.
Trịnh Bân bị hắn làm cho nghẹn đến che ngực, ngón tay run rẩy, một hồi lâu mới nói ra lời, “Lão Triệu! Lời này thật quá phận! Cái gì mà quyết tâm đứng chót? Chẳng lẽ doanh đội ta cả ngày đứng chót? Năng lực doanh đội hai của cậu, doanh đội ba chúng ta không sợ! Chờ xem, sớm muộn gì cũng đem các người làm tè ra quần!”
Triệu Nam nghe xong, buông văn kiện trong tay, trịnh trọng nhìn anh, “Em luôn chờ lau mắt mà nhìn.”
Trịnh Bân càng thêm nghẹn khuất, đạp lên sàn nhà hai bước thật mạnh, đột nhiên quay đầu lại chỉ hắn, lại đạp hai bước thật mạnh, cuối cùng cái gì cũng chưa nói, che ngực lại đi ra ngoài.
Rất nhanh hai tháng nghỉ hè chậm dãi qua đi, trường học sắp khai giảng.
Hai ngày, Vương Đồng Hoa lại tính toán học phí của Đỗ Bảo Trân, tính đến tính đi còn kém mấy đồng tiền, trong nhà nhất thời không có tiền, cũng không chuẩn bị đi vay mượn, chỉ có thế chờ khi khai giảng đi đến công xã cao trung một chuyến, mong thầy cô thư thả vài ngày. Cũng may loại sự việc này ở nông thôn thường thấy, trường học cũng tương đối khoan dung.
Trước khai giảng một đêm, Đỗ Bảo Trân lăn qua lộn lại không ngủ được. Hiện giờ cao trung chỉ cần học hai năm, nói cách khác, lại chỉ không đến một năm, nàng lại phải thi đại học. Nàng gấp không chờ nổi ở trong lòng tưởng tượng chuẩn bị đi thành phố, sắp sửa nhập học đại học, cũng sắp sửa gặp lại người ấy, nhất thời hưng phấn đến không cách nào ngừng.
Nàng bỗng nhiên nghiêng người, mặt hướng bên giường Khương Nhuế, nhỏ giọng hỏi: “Chị, chị ngủ rồi sao?”
“Còn chưa.” Trong bóng tối, thanh âm Khương Nhuế nhẹ nhàng truyền đến, “Em thế nào còn không ngủ? Ngày mai còn dậy sớm.”
“Em biết, chính là em không sao ngủ được, chị, chị cùng em trò chuyện đi.”
Âm thầm truyền đến thanh âm loạt xoạt Khương Nhuế cũng lật người nằm nghiêng, đầu gối lên cánh tay, “Muốn nói gì?”
“Nói… Nói tương lai đi! Chị, chị có nghĩ tới sau này mình có bộ dáng gì không?”
“Về sau a… ” Khương Nhuế trợn mắt nhìn đêm tối, nếu Đỗ Bảo Cầm chân chính còn sống, về sau sẽ là bộ dáng gì? Có lẽ sẽ gả cho người không thực sự tốt, cũng không tính là người xấu, sinh ra hai đứa con không thông minh, cũng không ngu ngốc, không giàu có, cũng không đến mức sinh hoạt túng quẫn, cứ như vậy đến già, bình bình phàm phàm, con cháu đầy đường. Nhưng Đỗ Bảo Cầm đã không còn.
Cô khẽ lắc đầu, “Không nghĩ ra được.”
Đỗ Bảo Trân vui cười một tiếng, nhảy nhót nói: “Em đều đã nghĩ kỹ rồi, em muốn thi đậu đại học, ở tại thành phố lớn, cùng người em thích ở bên nhau!”
Khương Nhuế gật gật đầu, “Như vậy khá tốt, phải nỗ lực thật tốt.”
“Em sẽ!” Đỗ Bảo Trân vô cùng cao hứng đồng ý, “Chị, chờ em về sau ở trong thành phố làm việc, liền dẫn chị đi chơi một chút! Nghe nói thành phố so với huyện Dương An còn lớn hơn, trên đường cái có thể cùng lúc chạy bốn cái xe con, còn có nhà cao tầng cao đến hơn mười tầng đấy!”
Khương Nhuế cũng không hỏi nhỏ nghe ai nói, chỉ cười nhẹ giọng nói: “Chị chờ em.”
“Một lời đã định!” Đỗ Bảo Trân vui mừng nói, phảng phất trước mắt đã xuất hiện cảnh tượng ấy.
Đến nửa đêm mới ngủ, ngày hôm sau nàng vẫn dậy sớm đi đến trường học, vì để có nhiều thời gian ôn tập hơn, học kỳ này nàng xin học thêm ở khóa học thêm, chỉ có cuối tuần mới về nhà.
Trong phòng sách vở quần áo dọn đi không ít, lập tức trống trải rất nhiều, cũng có chút hỗn độn.
Khương Nhuế làm xong việc nhà, liền thuận tay sửa sang lại phòng, từ ngăn kéo bàn học quét ra được một phong thư, phong thư có ghi tên người gửi là Hàn Văn Kha.
Người này ở trong trí nhớ Đỗ Bảo Cầm, có ký ức khắc sâu, chỉ ở sau người nhà.
Hàn Văn Kha tới thành phố lớn làm thanh niên trí thức, cùng thanh niên công xã không giống nhau. Hắn lớn lên gầy, trắng trẻo văn nhã, quần áo sạch sẽ, mang một đôi mắt kính tinh tế, tự tay cầm bút máy viết thật đẹp, còn thổi Harmonica, tay bắt phong cầm, thậm chí còn biết làm thơ.
Có thể nói, năm nó hắn nổi tiếng toàn công xã, trong công xã có ít nhất một nửa cô nương ngưỡng mộ hắn, trong đó cũng bao gồm hai đứa con gái Đỗ gia.
Đỗ Bảo Cầm đối với Hàn Văn Kha là yêu thích, không làm kẻ nào phát giác, lúc trước từ bỏ việc học, cô ấy liền biết người nọ đã thành viễn vông. Chờ năm trước, Hàn Văn Kha thi đậu đại học trở về thành phố, cô ấy liền đem chuyện cũ này hoàn toàn chôn ở đáy lòng. Đỗ Bảo Trân cũng thích Hàn Văn Kha, thậm chí vì hắn mà muốn thi đại học, Đỗ bảo Cầm biết, cô nhìn em gái từng bước chính mình đi lên, cuối cùng đường đi đến bên người kia càng ngày càng gần.
Mà cô ấy, vĩnh viễn dậm chân tại chỗ.
Khương Nhuế không đụng lá thư kia, chỉ đem ngăn kéo lau một lần, lại đem thư thả lại chỗ cũ.
Lời editor: Cầu vả vote đầy mặt, cmt ủng hộ, yêu thương ~:33
30/12/2018 – Hoàn thành.