Lão Đại Đều Yêu Ta

Chương 26: Lão đại thứ nhất: 80 binh ca (23)


Đọc truyện Lão Đại Đều Yêu Ta – Chương 26: Lão đại thứ nhất: 80 binh ca (23)

Tác giả: Khai Hoa Bất Kết Quả.

Converter: Wikidich.

Editor: Bắc Chỉ.

Thời gian thăm người thân rất nhanh đã hết, Khương Nhuế và Triệu Nam lại về tới bộ đội.

Trong khoảng thời gian này, Khương Nhuế vẫn luôn cải tạo thân thể của mình, vì chuẩn bị mang thai mà làm, sợ bị quấy nhiễu, vào ban đêm cô cự tuyệt thân cận cùng Triệu Nam.

Triệu Nam nghĩ đêm đó về nhà quá mức càn rỡ, dọa tới cô rồi, cũng không dám có dị nghị gì, mỗi lần tự mình chịu đựng, thời điểm thật sự không nhịn được, liền chạy đến trại huấn luyện cùng binh lính thao luyện. Huấn luyện đến khi binh lính kêu khổ thấu trời, cũng không dám nói.

Trương Đại Phát thường trộm cùng Trịnh Bân tố khổ, Trịnh Bân liền đi thăm Triệu Nam, nghĩ có phải hắn cãi nhau với Khương Nhuế hay không, nếu phải, hắn (TB) với vợ hai bên nói vun vào từng chút.

Nhưng việc này không thể nói ra nguyên nhân, Triệu Nam sao có thể xuất khẩu được, hắn không thể nói cho Trịnh Bân rằng, hắn chọc cô vợ nhỏ đến phát sợ, nên cô không cho hắn chạm vào?

Trịnh Bân hỏi không ra cái gì, ngược lại càng thêm tò mò, lại để Tống Xuân Yến đi thăm dò Khương Nhuế.

Đối lập với trầm mặc Triệu Nam, Khương Nhuế mở miệng nói chuyện. Nhưng câu trả lời của cô càng làm cho người khác đoán không ra, bởi vì cô và Triệu Nam căn bản không có giận dỗi nhau gì cả, mỗi ngày vẫn tốt như trước, buổi sáng cùng nhau ra cửa, buổi tối chân trước chân sau về nhà, sau khi ăn xong cùng nhau tản bộ, ban đêm nằm xem TV, nửa câu cãi vã cũng không có, phu thê mẫu mực là đây chứ đâu.

Khiến cho Trịnh Bân lại bắt đầu hoài nghi, lão Triệu manh động như vậy, không phải là nảy mầm mùa xuân thứ hai chứ? Nếu là sự thật, hắn (TB) thân là chiến hữu, muốn thay lão Triệu đánh yểm trợ, vẫn là một chưởng đánh tỉnh hắn (TN) đi?


Cũng may không làm hắn rối rắm lâu lắm, sự tình rất nhanh có biến chuyển.

Ngày nọ ban đêm, mọi người đã sớm đi vào giấc ngủ Khương Nhuế bỗng nhiên mở mắt ra, xoay người một cái khóa ngồi ở trên bụng Triệu Nam, đem người đánh thức.

Đã là đầu hạ, hai người áo ngủ đơn bạc, cách vải dệt hơi mỏng, da thịt ấm áp tiếp xúc, làm đại não Triệu Nam vừa mới thanh tỉnh lại bắt đầu hôn mê.

Hắn đỡ lấy eo Khương Nhuế, muốn đem cô từ trên người mình ôm xuống, nhưng tay vừa đụng tới vòng eo mảnh khảnh, thiết khối phảng phất như bị nam châm hấp dẫn, rốt cuộc bất động động tác.

Để hồi lâu thân thể nhanh chóng khởi dậy phản ứng, hắn tận lực khống chế không cho Khương Nhuế phát giác, lại hít vào một hơi, mới hỏi cô: “Làm sao vậy?”

Bàn tay Khương Nhuế chống ngực hắn, hứng thú bừng bừng mà nói: “Em đã chuẩn bị sẵn sàng, chúng ta sinh bảo bảo đi!”

Triệu Nam trầm mặc, hắn cảm thấy có phải mình nhịn lâu rồi, cho nên sinh ra ảo giác không?

“Sao không nói lời nào?” Khương Nhuế nghi hoặc, “Anh mệt hả? Chắc là quá mệt mỏi đi? hai ngày trước chị dâu có tìm em, nói anh luôn cùng tân binh huấn luyện các thứ, tuy rằng rèn luyện đối với thân thể là có lợi, nhưng anh cũng không thể quá liều mạng như thế, những binh lính kia trẻ tuổi như vậy, anh thì cũng đảm nhiệm mười mấy năm làm lính, tinh lực sẽ theo không kịp.”

Triệu Nam vẫn không nói chuyện, hắn chỉ trở mình, đem Khương Nhuế đè ở dưới thân.

Mặc kệ có phải ảo giác hay không, hắn cũng không thể để vợ hoài nghi năng lực của hắn.

Suốt mùa hè, Khương Nhuế đều ham thích với chuyện sinh bảo bảo.


Triệu Nam đã ngọt ngào lại phiền não, hắn cảm thấy mình sớm muộn kiểu gì cũng có một ngày, bị vợ dụ hoặc, ban ngày ban mặt liền làm ra việc hoang đường.

Mùa thu đến, trong bụng Khương Nhuế rốt cuộc cũng nhiều thêm một tiểu sinh mệnh.

Cô viết phong thư về nhà, nói tin vui cho người nhà.

Một năm này, trong nhà cũng không có biến hóa gì lớn. Nông thôn bắt đầu mở rộng gia đình toàn diện liên sản trách nhiệm nhận thầu, chịu trách nhiệm đất đai cho đến từng hộ, lúc trước toàn bộ công xã cùng nhau làm việc, mặc kệ làm nhiều làm thiếu đều như nhau rốt cuộc đã kết thúc.

Đỗ gia cũng đưa tin, là Trương Tiểu Hoa viết, trước nói trong nhà không nuôi thỏ nữa, lấy cỏ cho thỏ thật sự quá mệt mỏi, lợi nhuận cũng không nhiều. Mấy năm nay, trên đường phố có người lén lút mở quán nhỏ làm buôn bán, nhà mẹ đẻ cô (TTH) anh cô ấy đang làm ở đấy, hơn nữa hiện giờ, quốc gia đã cho phép cá nhân kinh doanh, cô ấy quyết định cùng anh mình cùng nhau bày quán. Chỉ là Vương Đồng Hoa cảm thấy con dâu làm cái việc này quá mất mặt, hai người đã cãi nhau vài lần.

Khương Nhuế xem xong, cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, bởi vì Trương Tiểu Hoa vẫn luôn là người có chủ ý.

Cô nghiêm túc viết thư hồi âm, thấy Trương Tiểu Hoa có thể duy trì, lại đề ra một ít đề xuất nhỏ. Mặt khác viết một phong thư cho Đỗ Hữu Phúc, để anh cô hỗ trợ khuyên Vương Đồng Hoa vài câu.

Người khác mang thai, mấy tháng thai đầu nghén rất lợi hại, Khương Nhuế một chút cũng không bị gì, nên làm gì thì làm cái đấy.

Nhưng thật ra Triệu Nam, từ chỗ Tống Xuân Yến biết được nữ nhân sinh con đều chịu ít nhiều khổ cực, cả ngày thật cẩn thận vây quanh cô, Khương Nhuế chỉ là vô tâm hạ chân, hắn lại khẩn trương cả nửa ngày.

Hơn nữa hiện tại lịch trình của hắn còn nhiều sự kiện — mỗi ngày từ nơi đóng quân xuống, trước chạy tới xưởng quần áo đón Khương Nhuế tan tầm, trên đường nhất định muốn mua chút xương sườn linh tinh, trở về mặc vào tạp dề, vén tay áo lên, tự mình hầm canh.


Ở bên ngoài, hắn làm doanh trưởng mặt than huấn luyện tân binh đến mức chân đều mềm nhũn, khi về nhà, nghiễm nhiên trở thành người đàn ông đảm đang của gia đình.

Cũng may Khương Nhuế không phải người thường, bằng không theo cái phương pháp hắn nuôi dưỡng cô như vậy, bụng còn chưa phồng lên, thì thân thể phải béo trước một vòng.

Bởi vì cô đã hoài thai, năm nay Triệu Nam không có về nhà thăm người thân.

Đêm giao thừa, hai người ngồi ở TV trước cùng nhau xem đón xuân.

Một tay Triệu Nam ở sau thắt lưng ôm cô, bàn tay khác dừng ở trên bụng đã phồng lên rõ ràng. Ngoài cửa sổ bỗng nhiên truyền đến tiếng khóc trẻ con của nhà khác, hắn nghe xong trong chốc lát, đối Khương Nhuế nói: “Không biết con chúng ta là nam hay nữ.”

“Là nam.” Khương Nhuế nói.

Triệu Nam tò mò: “Sao khẳng định như thế?”

Khương Nhuế cười đến lộ ra tiểu răng nanh, “Muốn cùng em đánh cuộc hay không?”

“Được.” Triệu Nam gật gật đầu, theo ý cô, “Anh đánh cuộc là con gái, em đánh cuộc là con trai.”

“Chú chắc chắn thua rồi.” Khương Nhuế cười tủm tỉm nói, tiểu bảo bảo ở trong bụng cô, không có ai so với cô rõ ràng hơn, tiểu pi pi* của con cô đều thấy.

*Pi pi: Mông.

Triệu Nam cúi đầu chống trán cô cọ cọ, “Nam hay nữ đều tốt.”

Hiện tại quốc gia cổ vũ chỉ sinh một con, thân là quân nhân, hẳn nên là tấm gương. Bởi vậy, có vài người động tâm tư, tìm mọi cách muốn sinh con trai. Triệu Nam thật sự cảm thấy nam hay nữ đều khá tốt, bất quá…


“Có con rồi không thể lại gọi anh là chú.” Hắn nói với Khương Nhuế.

“Vì sao?”

Triệu Nam bất đắc dĩ nói: “Em gọi anh là chú, vậy con nên gọi anh là gì?”

“Ưm…” Khương Nhuế nghiêm túc nghĩ nghĩ, bỗng nhiên cong lên đôi mắt, cười xấu xa nói: “Gọi anh là ông chú a, ông chú? Ông chú?”

Cô cố ý nghiêng đầu, đối với Triệu Nam gọi vài tiếng, Triệu Nam còn không có phản ứng gì, cô liền cười ngã trên sô pha.

“Cẩn thận bụng đau.” Triệu Nam lắc lắc đầu, đem cô nâng dậy, dựa vào trên người mình.

Khương Nhuế cười đủ rồi, ghé vào hắn bên tai nhỏ giọng nói: “Vậy chờ lúc bảo bảo không có mặt, thì em gọi là chú, chú rõ ràng cũng thực thích nha, có phải hay không?”

Hơi thở ấm áp phun ở bên cổ, cổ họng Triệu Nam lăn lộn một trận, trong lòng không tiếng động thở dài.

Hắn đối với cô, luôn là không có biện pháp a.

Lời editor: Cầu động lực~ “^”

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~

27/04/2019-Hoàn thành.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.