Lão Đại Đều Yêu Ta

Chương 21: Lão đại thứ nhất: 80 binh ca (18.2)


Đọc truyện Lão Đại Đều Yêu Ta – Chương 21: Lão đại thứ nhất: 80 binh ca (18.2)

Editor: Bắc Chỉ.

Lời nhắn nhỏ: Chương nào đọc mà có lỗi chính tả thì nhớ nhắc t sửa nhé )

Cần phải để hắn từ bỏ cơ hội hai người cùng chung chăn gối, từ bỏ thân thể ấm hương mềm mại, hắn lại thập phần không tình nguyện.

Qua một hồi lâu, Triệu Nam mới gật gật đầu.

Khương Nhuế lại đi múc thùng nước ấm, nước ấm đổ vào chậu rửa mặt, cô giơ tay đến cởi quần áo Triệu Nam.

“Để anh.” Triệu Nam nhanh tay ngăn trở tay cô.

“Vậy anh tự mình làm đi.” Khương Nhuế ngồi ở mép giường, chống cằm, khí định thần nhàn* chờ hắn cởi.

*Khí định thần nhàn:bình tĩnh.

Ở ánh nhìn chăm chú như vậy, thì việc đơn giản như cởi quần áo cũng thành nhiệm vụ gian nan hạng nhất. Triệu Nam nhìn ra ý cười trong mắt Khương Nhuế, cũng biết là cô cố ý như thế, nhưng tâm lý chỉ là bất đắc dĩ, chỉ có dung túng.

Chậm rì rì cởi áo lông, bên trong còn có một kiện áo sơmi. Hắn cảm giác mình tựa hồ mỗi lần cởi bỏ là một cái nút thắt, ánh mắt Khương Nhuế càng nặng thêm một phân, bộ dáng nhìn thẳng không e dè kia, quả thực giống như nóng lòng muốn thử, chuẩn bị làm tiểu lưu manh đùa giỡn phụ nữ nhà lành.

Triệu Nam thầm lắc đầu trong lòng, vẫn đem cái áo cuối cùng cởi ra, phía dưới không có ý định cởi.


Khương Nhuế cẩn thận đánh giá thân trên của hắn, nhấp miệng bất mãn nói: “So với ở nhà thì gầy hơn, còn có nhiều thật nhiều vết thương nhỏ.”

Đấy đều là làm nhiệm vụ gần đây lưu lại dấu vết, Triệu Nam bị nhìn đến ngại nhưng vẫn có tâm tư trấn an cô: “Rất nhanh sẽ khỏi thôi.”

“Hy vọng là thế.” Khương Nhuế vắt khô khăn lông, sát lên một chút xà phòng, từ cổ bắt đầu, một chút một chút lau xuống.

Thân trên rất nhanh đã lau xong, cô thập phần tự nhiên mà cởi quần Triệu Nam.

Triệu Nam vội vàng bảo vệ, lắp bắp nói: “Phía dưới không cần lau.”

“Sao lại không cần lau?” Khương Nhuế liếc hắn một cái, tựa nghĩ đến cái gì, bỗng nhiên cười xấu xa: “Chính là lau người mà thôi, có phải anh nghĩ đến địa phương kỳ quái nào không? Hay là nói, có đồ vật kỳ quái gì muốn giấu đi, không cho em phát hiện?”

Sắc mặt Triệu Nam đỏ lên từng chút, ánh mắt dao động, cưỡng chế trấn định: “Nào có đồ vật kỳ quái gì? Em không cần nghĩ nhiều.”

“Em không có nghĩ nhiều, anh cũng không nên nghĩ nhiều mới tốt nha.” Khương Nhuế che miệng cười.

Hai người một người muốn cởi quần đối phương, một người thì lại che chở không cho cởi. Giằng co trong chốc lát, Khương Nhuế lui một bước: “Như vậy đi, em đem khăn lông ấm cho anh, em đi ra ngoài, chính anh tự lau được chưa?”

Triệu Nam lập tức gật đầu đồng ý, liền nghĩ tự mình lau chùi có chút khó khăn, hắn cũng muốn khắc phục khó khăn, chiến thắng khó khăn.


Tóm lại không thể để cho vợ hắn lau đồ vật kỳ quái. =))

Chờ hai người đều lau chùi xong, sắc trời sớm đã tối. Khương Nhuế đem quần áo bẩn đặt ở chậu rửa mặt, nhét xuống dưới giường, chuẩn bị sáng mai lại đi giặt.

Tắt đèn, hai người nằm trên giường.

Tách ra hồi lâu, rốt cuộc lại đoàn tụ, đáng ra có rất nhiều lời muốn nói, Khương Nhuế cũng chỉ nghĩ bồi hắn trò chuyện thực tốt, nhưng có một việc thật sự không thể xem nhẹ.

“Chú.” Cô bỗng nhiên ngọt ngào mà kêu một tiếng.

Thần kinh Triệu Nam lập tức căng chặt, thời điểm vợ kêu hắn như vậy, hắn liền có một loại dự cảm không ổn.

Quả nhiên, liền nghe Khương Nhuế rất là hồn nhiên nói: “Trên người chú giống như có đồ vật kỳ quái gì đó để đến người ta, chú có biết là cái gì không?”

Chớp mắt phòng bệnh yên tĩnh lạ thường, Triệu Nam đột nhiên ho khan lên.

Tác giả có lời muốn nói:

Khương Nhuế: Chú, chương nhan sắc này như thế nào?

Triệu Nam:…

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~

07/04/2019-Hoàn thành.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.