Lão Đại Dạy Em Làm Giang Hồ Nhé

Chương 89: Mua Đồ


Bạn đang đọc Lão Đại Dạy Em Làm Giang Hồ Nhé – Chương 89: Mua Đồ


Ngày về quê ăn tết không còn xa, 2 ngày nữa là đến ngày xuất phát.

Trường của Mộc Hạ và Phó Tranh cũng đã cho nghỉ Tết từ hôm qua.
Sáng sớm nay mới gần 7h sáng, Phó Tranh đã chạy sang phòng của Mộc Hạ đòi cô dậy:
“Mộc Hạ, em dậy chưa? Dậy mau chúng ta đi sắm quà tết.”
Mãi mới được ngày nghỉ, Mộc Hạ trong cơn lơ mơ kéo chăn ngủ tiếp:
“Chả phải có hai bác giúp việc đã chuẩn bị đồ tết sao? Tưởng mai hai bác mới xin về ăn tết chứ.”
Thấy cô như con sâu lười trốn trong chăn, Phó Tranh kiên nhẫn ngồi bên cạnh giường nhẹ nhàng nói tiếp:
“Nhưng anh muốn chuẩn bị tự tay chuẩn bị quà về quê ra mắt cơ.”
“Vậy anh cứ đi đi, ba mẹ em dễ tính lắm, mua gì cũng được hết.”
Cô vẫn trốn trong chăn ấm không chịu dậy.

Phó Tranh bất lực với lời cô, trước bảo ba mẹ khó tính, giờ lại dễ tính, hắn biết đường nào mà lần chứ.

Lần đầu ra mắt nhất định phải gây ấn tượng tốt, phải chuẩn bị kĩ từ ngoại hình đến tấm lòng, nên hắn không thể sơ suất được.
“Nhưng em phải đi để anh biết hai bác thích gì còn chuẩn bị chứ.

Nào bảo bối, em dậy giúp anh đi, nhaa.”

“Ưm không, em muốn ngủ cơ.”
Có vẻ cô vẫn nhất quyết trung thành với chiếc chăn thân yêu, mặc kệ ai đó mặt mũi tối om bất lực ngồi đó.
“Vậy được, bảo bối.

Em không dậy là đừng trách anh ra tay độc ác nhé.”
Hắn vừa lẩm bẩm rồi từ từ lật chăn chui vào với cô, nụ cười gian tà cong lên từ đó.
….”Á hahaha.”
Mộc Hạ đang ngái ngủ bỗng nhiên bật tung người dậy, lấy tay che chắn người:
“Á, Phó Tranh…tên ngụy quân tử nhà anh dám mưu hèn kế bẩn như vậy.

Dám…!dám cù lét em khi em đang ngủ.

Á hahah.”
“Vậy em có đầu hàng không?”_ Hắn giam cầm cô trong lòng không cho nhúc nhích.
Mộc Hạ cố nén cười, lắc đầu nguầy nguậy:
“Không.

Hahaha.”
“Thật sao?”
Phó Tranh càng cù lét cô hơn, cùng với đó giáng mưa hôn lên mặt, lên cổ cô đợi cô đầu hàng mới thôi.
Bị tấn công đồn dập, Mộc Hạ sau một hồi thủ thành cuối cùng cũng chịu giơ cờ trắng đầu hàng thỏa hiệp:
” Ha, em…em đầu hàng, em đi được chưa? Đừng cù nữa mà.”
Cô cười mệt muốn chết, cười ra nước mắt luôn, không nhờ hắn ra tay tàn bạo rã man như vậy.
Phó Tranh nở nụ cười của kẻ chiến thắng, hắn từ từ bước xuống giường chỉnh lại quần áo ngay ngắn xoa đầu cô:
“Ngoan như vậy có phải đỡ tốn sức rồi không? Anh xuống nhà trước, em chuẩn bị nha.”
“Hửm sao? Vẻ mặt không phục à? Hay cần anh giúp em đánh ranh thay đồ? Anh không phiền không ngại đâu.”
Hắn cười gian tà xoa xoa lòng bàn tay với nhau, tỏ vẻ thích thú.

Mộc Hạ tức đỏ mặt mà không làm được gì, cô đá hắn một cái rõ đau:
“Tên gian xảo, cút xuống nhà đi.

Em không nhờ.”

“Hahaha, vậy anh xuống nhà trước.

Chụt.”
Trước khi rời đi, hắn không quên tặng cô một nụ hôn vào chán, một nụ hôn buổi sớm vừa tinh nghịch vừa nuông chiều.
Mộc Hạ lấy tay xoa chán bĩu môi, rồi thù này cô sẽ trả.

Dám phá giấc ngủ quý báu của cô sao.

Hứ!
Trong khu mua sắm.
Do những ngày gần Tết nhu cầu mua hàng nhiều nên khu mua sắm đông nghịt người, lớp người chen chúc nhau qua lại muốn ngợp thở.
“Mộc Hạ đứng gần lại một chút.”
Phó Tranh kéo cô đứng trước ngực mình, dùng thân thể to lớn bọc lấy cô.

Cô bé như vậy, không chừng bị đoàn người lôi đi mất.
Lượn cả buổi trời, chỉ để tìm những món nhạc phụ đại nhân thích.
“Ba mẹ em có sở thích như nào? Thích đồ Pháp hay Nhật, ăn mặn hay ăn ngọt?….”
Mộc Hạ đi cả buổi chỉ nghe được mỗi mấy câu như vậy cũng chán, cô quay lại nhìn hắn:
“Ba mẹ em dùng đồ nào cũng được, không cần thiết là đồ ngoại nhập.

Chi bằng em với anh mua ít đồ tươi sống và bánh kẹo mang về cũng được.”
“Ba mẹ em thích ngọt sao?”
Mộc Hạ vừa kéo hắn đến khu bánh kẹo vừa giải thích.

“Không, mua cho bọn trẻ trong xóm.

Tụi nhỏ dễ thương lắm.”
“Em thích trẻ con sao?”
Phó tranh vừa đẩy xe hàng vừa đi theo hỏi, hắn muốn biết rõ hơn nơi quê cô sống.

Từ khi cô lên đây rất ít khi kể về quê.
“Đúng vây, rất dễ thương.”
“Vậy….*Chụt*”
Mộc Hạ ôm má quay sang hắn nhìn khó hiểu, tự nhiên hôn cô như vậy, lại còn chỗ đông người.

Ngại quá trời.
“Anh làm cái…”
Chưa dứt câu, Phó Tranh bế bổng cô lên một cách nhẹ nhàng đặt cô lên xe đẩy hàng.
“Ngồi đó đi, em chân ngắn như vậy đi bao giờ mới mua đủ hàng chứ.”
“Nhưng như vậy…em….”
“Đi đâu?”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.