Bạn đang đọc Lão Đại Dạy Em Làm Giang Hồ Nhé – Chương 6: Gặp Lại Người Quen
Đi cả buổi trưa, đến 2h chiều rồi vẫn chưa thấy đường về, quá mệt mỏi quá tuyệt vọng với cuộc sống này.
Mộc Hạ ngồi ở vệ đường vắng, may mà lúc ở siêu thị cô có mua gói bánh gấu và chai nước lọc uống dở.
Ăn bánh gấu tạm vậy.
“Ể, bánh này ăn cũng ngon phết nhể.
Mấy nữa mua thêm về ăn mới được.”
Mộc Hạ cũng lạc quan ghê =)) Lúc này vẫn có tâm hồn ăn uống nữa.
Nhai hết gói bánh, Mộc Hạ quyết định ngồi đây không đi nữa, càng đi càng lạc.
Cô tự nhủ Phó Tranh sẽ đến tìm cô sớm thôi.
Nghĩ vậy, cô ngồi thu lu vệ đường với đống đồ lớn.
May là cô còn ăn mặc tử tế nêu không chả khác gì tên ăn xin cả.
Dưới cái nắng gắt chói chang, bỗng đâu một con thỏ nhảy gần đến gần cô.
Mộc Hạ thích thú xách tai nó lên:
“Thỏ nhỏ, mày lạc đường giống tao hả, tội ghê ngồi đây tâm sự với tao nhé.”
Cô nghĩ thỏ lạc đường giống cô á? Không, nhầm to nó sống ở đây cũng được mấy tháng rồi chứ đùa, chả qua nó đang đi kiếm ăn thì bị cô xách lên thôi.=))
Mộc Hạ để con thỏ vào lòng lấy cho nó một củ khoai tây, rồi một người một thú trò chuyện với nhau.
Nói là trò chuyện chứ toàn một mình cô độc thoại không hà, con thỏ vì miếng ăn mới miễn cưỡng ở lại nghe cô bốc phét ấy chứ.
Cô nói suốt từ 2h đến hơn 6h30, gần tối mà sao cái tên cục súc kia chưa đến đón cô vậy.
Nhắc đến Phó Tranh, lúc trưa hắn không thấy cô cứ ngỡ là cô đi gặp bạn bè gì đấy nên kệ, đóng cửa đi chơi với đám bạn đến hơn 5h mới nhớ ra cô không có chìa khóa, lỡ cô về không vào được nhà ngồi ngoài chịu nắng ốm thì lại khổ hắn.
Nhưng về đến nhà chả thấy ai, nghĩ cô mải chơi nên kệ.
Mãi đến tối, không kệ được nữa.
Linh cảm của hắn bắt đầu thấy chuyện không hay, giờ mới thấy điểm bất thường:
“Cô ta mới từ quê lên lấy đâu ra bạn bè, mấy thằng Kỉ Hồng cũng chả rảnh mà dắt cô đi chơi, với lại mình vừa từ bọn đó về mà.”
“Không ổn, chắc lạc đường rồi.”
Phó Tranh gọi cho lũ bạn giúp mình tìm cô.
Đi khắp ngõ ngách mà vẫn không thấy bóng cô đâu.
Một người trong số đó hổn hển lên tiếng:
“Lão đại, có khi nào cừu non bị bắt cóc rồi không?”
“Đúng đó, cô ấy nhỏ như vậy ngta trùm cái bao vào phát là biến mất liền.
Em thấy trong phim người ta hay lắm vậy lắm.”
“Chúng mày có thôi đi không, lo tìm phụ tao đi.”
Tuy nói vậy nhưng lòng hắn lo lắm, cô mà bị sao là hắn tới công chiện với ông bà Phó liền.
“Mộc Hạ, cô ở đâu?”
“Tiểu Hạ Hạ, em ở đâu lên tiếng đi.”
“Cừu nhỏ…”
Mộc Hạ đói muốn lả rồi, trong túi ngoài đồ ăn sống thì chả có gì ăn được nữa.
Cô nhìn con thỏ trong lòng, nhớ đến mấy cảnh sinh tồn trong tivi người ta đói quá quay thịt thỏ lên ăn.
Ui cái mùi thơm phức, giòn tan.
Mộc Hạ nhìn con thỏ trắng mà thèm nhỏ dãi.
Con thỏ thấy cô cười tà, đá cô một cái cho tỉnh lí trí.
Bỗng lúc này cô nghe loáng thoáng tiếng gọi, hình như bọn họ đến cứu cô rồi.
Mộc Hạ nhét thỏ nhỏ vào túi đồ cá nhân định chạy về nơi phát ra tiếng gọi.
Nhưng khựng lại vì có người kéo tay cô.
“Em gái nhỏ, chúng ta lại gặp nhau rồi, duyên ghê.”
Thì ra là hai tên tối qua gặp ở quán bar, cô nhớ mang máng là vậy.
Biết điềm chả lành, Mộc Hạ dùng chiêu cũ, lần này không nhẹ như lần trước nữa, cô lấy hết sự đá mạnh.
Ôi không, vỡ trứng rồi, hắn quằn quại ôm hạ bộ, tên còn lại nhìn mà đau dùm.
Cũng đúng đá vào đó đau muốn chết đi sống lại, nghe nói đau hơn cả người phụ nữ sinh con nữa.
“Tóm…nó…!nó lại..
a.”
Tên còn lại thấy vậy xông tới, nhưng may cô nhỏ con cúi cái lách qua, chạy lẹ về phía tiếng gọi:
“Anh Phó Tranhhhh….!cứu em.”
– ———còn tiếp—-
Anh ưi kíu pé =33
Like + Theo dõi +Cmt cho mình nha các cậu.
Sự ủng hộ của các cậu là động lực cho mình ra chap mới đó ????.