Lão Đại Dạy Em Làm Giang Hồ Nhé

Chương 56: Khai Giảng Bạn Mới


Bạn đang đọc Lão Đại Dạy Em Làm Giang Hồ Nhé – Chương 56: Khai Giảng Bạn Mới


Đến trường, Phó Tranh  nhanh nhảu nhảy xuống mở cửa cho cô, ai ngờ hắn mở cửa bên này thì cô đi ra cửa bên kia.

Hỏi cái gì cô cũng chỉ trả lời cho có.
Đúng là khóc trong lòng mà, hắn lẽo đẽo đi theo cô năn nỉ xin lỗi:
“Mộc Hạ, anh xin lỗi mà.”
“Bảo bối tha lỗi cho anh nha.”
Hắn bất chấp thể diện đi giữa sân trường dỗ cô.

Phó Tranh hắn là ai chứ, người mà hầu như trong trường ai cũng từng nghe danh và biết mặt, nổi tiếng cá biệt cục súc.

Giờ lại ngoan như cún đi theo cô nàng bé tẹo mà dỗ dành.
Cô với hắn như là tâm điểm bàn tàn của mọi người về sự bất thường này.
Bao tiếng xì xào từ các sinh viên khác:
“Kia chả phải thiếu gia Phó Tranh nổi tiếng cá biệt hả.

Sao mọi người bảo anh ta khó gần cục súc cơ mà?”

“Ai biết, chuyện lạ có thật kìa.”
Mọi lời nói tất nhiên Mộc Hạ nghe thấy, cô không quá để ý nhưng cũng không muốn vừa vào trường đã là tâm điểm nên kéo tay hắn vào một góc:
“Anh đừng đi theo em nữa, đứng xa em 3 mét và nói ít thôi.”
Phó Tranh không can tâm:
“Vậy em tha lỗi cho anh nha.”
“Không.”
Cô kiên quyết quay đi, chả thèm để tâm ai đó ỉu xìu thất vọng.
Tâm trạng đang không vui thì đám Kỉ Hồng cũng vừa đến vỗ vai:
“Lão đại sao thế? Buồn vậy.”
“Hôm qua anh bị chó cắn nên hỏng người rồi hả?”
Phó Tranh nghe Tô Khiêm nói xong chỉ muốn vỗ cho anh rơi não ra xem bên trong chứa cái gì.

Nói toàn cái gì.

đâu không ý.
Mạc Quân, Kỉ Hồng vừa thấy bóng Mộc Hạ đi một mình thì hiểu luôn là đôi chim sẻ đang dỗi nhau.

Họ chỉ biết an ủi người lão đại kém kinh nghiệm.
Mộc Hạ đi vòng quanh tham quan trường một chút rồi cũng theo mọi người đến hội trường tổ chức khai giảng.
Trong này khá là mát mẻ, rộng rãi, đúng trường xịn có khác.

Cô tìm một hàng ghế rồi ngồi vào.
Đám Phó Tranh cũng đến nhưng họ ngồi ở hàng ghế sau cô để tiện quan sát xem thằng nào dám lại gần ve vãn cừu nhỏ.
Cứ tên nào đến gần định ngồi là khè cho sợ chạy chỗ khác luôn.

Mộc Hạ ngồi thì chả hiểu chuyện gì đang xảy ra, sao mọi người cứ định ngồi rồi xanh mặt chạy đi thế? Cô đáng sợ lắm hả.
Cả buổi lễ khai giảng cô vẫn bình thường nghe phát biểu.


Chỉ có ai đó ngồi phía sau là u ám liếc trên nhìn dưới bảo vệ cô thôi.
Lễ khai giảng xong thì đi nhận lớp.

Cô thấp tủn nên được xếp ngồi ở hàng đầu, tính ra thì lùn cũng có tác dụng, ngồi đầu vừa nghe rõ lại vừa nhìn rõ.
Xếp chỗ đã xong, giờ đến phân công cán bộ lớp.
Thầy Tô nhìn một lượt vào danh sách lớp, rồi dõng dạc quyết định:
“Lý Dực, điểm em khá cao nên tạm thời em sẽ làm lớp trưởng.”
“Dạ.”
“Huỳnh Hiểu em làm lớp phó.”
“Vâng.”
“Mộc Hạ, tổ trưởng nhóm 1.”
….?? Thầy nhắc tên cô sao, cô làm tổ trưởng á.

Mộc Hạ hơi bất ngờ, có chút lo sợ sẽ không hoàn thành được nhiệm vụ.
“Mộc Hạ?”
“Dạ em nghe rồi ạ.”
Dù sao thì cô vẫn cần cố gắng thôi, chắc không có gì khó đâu nhỉ.
Thầy Tô phân công xong thì cho lớp tự làm quen với nhau, buổi đầu mà nhận lớp, nhận thầy làm quen bạn mới là chính.
Mộc Hạ tính cũng niềm nở, cô quay xuống nhóm mình giới thiệu với các bạn:
“Chào các cậu, mình là Mộc Hạ mình lần đầu làm tổ trưởng nên mong các cậu giúp đỡ.”

Thành viên trong tổ thấy cô vui vẻ như thế cũng thoải mái, đỡ bị áp lực khi vào môi trường mới lạ.

Họ cũng lần lượt giới thiệu tên và làm quen với nhau.

Duy chỉ có một bạn nữ tỏ ra ngại ngùng:
“Mình…!mình là Lâm Nhi, mong các bạn giúp đỡ.”
Lâm Nhi giới thiệu có chút lắp bắt, chắc tại người hướng nội nên sợ chốn đông người.

Nhưng không sao, kiểu người như vậy thường lúc mới quen thì ít nói trầm tính thôi, chứ một khi quen đã lâu thì ngang giặc.
Mộc Hạ vỗ vai cô bạn mới như trấn an:
“Nào được rồi, chúng ta từ nay là một nhóm, cùng nhau cố gắng nhé.”
“Đượcccc.”
Buổi đầu diễn ra khá là suôn sẻ, làm quen xong thì thầy chủ nhiệm Tô vào thông báo một số vấn đề khi bắt đầu vào đại học.

Đại loại là cần đức tính chăm chỉ, cần cù, ngoan ngoãn, năng động này nọ thôi, rồi ai muốn đăng kí ở trọ thì nộp đơn, mọi việc cũng chả có gì mấy..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.