Bạn đang đọc Lão Đại Dạy Em Làm Giang Hồ Nhé – Chương 47: Nghiện Rồi
Phó Tranh vui sướng ôm cô ngồi lên giường.
Để cô ngồi trong lòng hắn.
Trong vòng tay ấm áp của hắn, Mộc Hạ nghe rõ từng nhịp tim của hắn, cô đặt tay lên ngực hắn mà cười:
“Tim anh đạp như trâu vậy á.”
Phó Tranh đỏ mặt, tim hắn muốn rơi ra ngoài luôn rồi ấy chứ.
Nắm lấy bàn tay nhỏ hắn cúi xuống cổ cô thì thầm:
“Em còn nói à, tại em cả đấy.
Im như vậy dọa chết anh rồi.”
Hơi thở của hắn khiến cổ cô nhột, cô giụt cổ lại đẩy đầu hắn ra:
“Nào đừng trêu em, em muốn ngủ.”
Phó Tranh cười cười, với tay cầm chén thuốc đưa cho cô:
“Uống xong rồi ngủ.”
Mộc Hạ thấy thế lắc đầu tính lẻn vào chăn trốn:
“Em không uống đâu, đắng lắm.”
Thuốc đó thực sự đắng, cô chả dám uống lại lần nữa, mặc kệ Phó Tranh dỗ kiểu gì cũng nhất quyết không uống.
Phó Tranh bất lực, nhìn cô như con cừu kẹt trong mỏm đá không chịu ra.
Hắn dùng sức một chút lật chăn ra tóm lấy cô rồi chế ngự cục bông nhỏ vào lòng, để lưng cô áp vào ngực hắn, miệng kêu la oai oái.
Phó Tranh cầm chén thuốc tự mình ngậm lấy một ngụm sau đó nâng cằm bóp nhẹ má cô.
Hắn cúi xuống truyền dòng nước đắng từ miệng hắn sang cho cô.
Lần này thì không né được nữa rồi, Mộc Hạ từ từ tiếp nhận dòng nước mà nhăn mặt nuốt xuống.
“Ưm..
ực…”
….Nước trong miệng hắn hình như hết rồi, nhưng sao vẫn dính lấy môi cô vậy.
Hắn không muốn rời mà dùng lưỡi liên tục chuyển động khuấy đảo khoàn miệng cô, lần mò lấy chiếc lưỡi đinh hương mà mút nhẹ.
Sau đó hắn dùng chiếc lưỡi điêu luyện của mình khắc họa khung môi cô.
Hắn liên tục gặm mút đôi môi nhỏ, y như con sói xám đang thưởng thức con mồi.
Mộc Hạ bị hắn hôn cho điên đảo trời đất, hai tay nắm chặt cổ áo của hắn khiến nó nhăn nhúm lại, miệng chỉ biết phát ra những âm thanh Ưm ưm đầy khêu gợi.
Hồi lâu cắn mút, cuối cùng Phó Tranh cũng chịu buông môi cô ra, nhìn mặt cô đỏ hồng mà hài lòng.
Mộc Hạ sờ nhẹ lên môi sưng đỏ mà phồng má giận dỗi:
“Anh nghiện hôn rồi sao.
Cắn em thành ra như vậy.”
Phó Tranh cười ôm chặt lấy cúi đầu cắn nhẹ vào vành tai cô thủ thỉ:
“Anh không chỉ nghiện hôn em đâu, mà còn muốn…”
Hắn có ý gì vậy chứ aaaaa.
Mộc Hạ ngại ngùng đẩy hắn ra, rồi chui vào chăn không quên ném cho hắn vài câu xua đuổi:
“Em,…!em ngủ đấy anh ra ngoài đi.”
Phó Tranh trên người trống không thì hụt hẫng, hắn muốn ôm cô nhiều nữa cơ.
Có lẽ hắn nghiện mùi hương trên cơ thể cô rồi.
Đẹp trai không bằng chai mặt, hắn lật chăn chui vào nằm với cô.
Dang cánh tay chắc khỏe vòng qua người cô mà ôm lấy.
Người cô bé xíu hà, hắn cảm giác dùng sức một chút thôi đủ ép bẹp cô rồi.
Đằng sau lưng Mộc Hạ thấy điều gì đó lạ lạ, thứ gì đó to lớn áp vào lưng cô, giống bức tường lửa vậy.
Tính quay người lại nhưng cánh tay ai đó ôm chặt như đá khiến cô không tài nào nhúc nhích nổi.
Đành chịu thôi, cô bị khóa rồi.
liếc mắt ra sau, Mộc Hạ bất mãn giận dỗi:
“Anh làm gì vậy? Vào giường em làm gì?”
Phó Tranh gục đầu vào cổ cô, cảm nhận hương thơm từ mái tóc mềm quen thuộc, bàn tay tùy tiện đặt trên eo nhỏ mà xoa nắn:
“Anh đi ngủ chứ sao nữa.”
Mộc Hạ nắm lấy bàn tay lớn đang xoa nắn trên eo mình mà quát nhỏ:
“Anh về phòng mình mà ngủ, đây là giường em mà.”
Tất nhiên là hắn không chịu, cứ mặt dày nằm đó mà hưởng thụ, mặc kệ cô đuổi, hắn vẫn nằm bẹp ở đó như không nghe thấy gì..