Lão Đại Dạy Em Làm Giang Hồ Nhé

Chương 44: Vô Lý Nhưng Rất Thuyết Phục


Bạn đang đọc Lão Đại Dạy Em Làm Giang Hồ Nhé – Chương 44: Vô Lý Nhưng Rất Thuyết Phục


Ánh mắt mệt mỏi, bơ phờ, đó là trạng thái của Phó Tranh hiện tại.

Sau high lần quay tay thì hắn cũng muốn lên giường lắm nhưng vẫn chờ quần áo của cô giặt xong phơi lên, rồi mới đi ngủ.
Tất nhiên là phòng khác để Mộc Hạ ngủ một mình và có chốt cửa cô lại.

Chứ ngủ cùng cô không biết hắn sẽ làm ra chuyện tày trời gì nữa.
Nằm trên chiếc giường êm ái chả bao lâu hắn chìm vào giấc ngủ sau ngày dài mệt mỏi, quả thật rất mệt đã mệt lại còn tốn protein.
Ngày hôm sau hắn dậy cũng đã là 9 giờ.
Cái giờ này cũng chả còn sớm nữa, mấy anh Kỉ Hồng cũng đã về nhà từ lâu, chỉ còn mỗi Mộc Hạ và Phó Tranh trong căn biệt thự lớn.
Phó Tranh mệt mỏi mở mắt nhìn cái đồng hồ chả còn sớm nữa, nghĩ cũng nên về nhà chính và còn chuẩn bị để khai giảng nữa.
Lờ đờ đi vào nhà tắm vệ sinh tắm rửa xong xuôi, hắn đi xuống nhà.

Căn nhà trống không chả có bóng người, đám Kỉ Hồng thì về còn Mộc Hạ chắc vẫn ngủ, hắn lên gọi vậy.
Đứng trước phòng, Phó Tranh lấy lại trạng thái bình thường nhất lên tiếng gọi:
“Mộc Hạ.”
“Mộc Hạ, em dậy chưa?”
Lúc này trong phòng, Mộc Hạ mới lơ mơ ngồi dậy, trời đất quay cuồng:
“Ơ ơ ơ? Động đất à? Hình như không phải.”1
“Mộc Hạ?”
Bỗng nghe thấy tiếng gọi của Phó Tranh cô chả nghỉ nhiều mà lảo đảo tiến đến mở cửa.

“Chào buổi sáng anh Phó Tranh.”
Phó Tranh ngớ người nhìn bộ dạng của cô bây giờ rồi cũng lắp bắp đáp lại:
“Ch..

chào buổi sáng.

M…!Mộc Hạ.”
Cô có lú thì vẫn nhận ra hắn có vấn đề, nhìn thẳng mắt hắn mà thắc mắc:
“Anh làm sao vậy mặt đỏ au thế.

Hôm qua đá bóng về mệt hả?”
Bất giác, Phó Tranh đưa tay lên sờ mặt, mặt hắn đỏ sao? Chắc tại vừa nhìn thấy cô hắn lại nhớ đến cảnh tối qua nên thế.
Hắn cố lấy bình tĩnh nhìn đi chỗ khác:
“Em thay quần áo đi rồi mình về nhà chính.

À ờm chuẩn bị mai khai giảng.”
Mộc Hạ lúc này mới nhớ ra mai có việc hệ trọng như vậy, liền nhanh chóng xoay người vào nhà tắm.
Ơ nhưng mà…!Áo ai đây? Mộc Hạ như đứng hình, ai thay áo cho cô đây, áo hôm qua cô mặc đâu?
“Anh Tranh, thế này là sao?”
Cô nhìn vào bộ quần áo lạ hoắc mà hỏi Phó Tranh, hôm qua cô uống chả nhớ gì cả, không lẽ cô đi trộm đồ để mặc sao?

Phó Tranh bị hỏi giật bắn cả mình, nhanh chóng viện một lý do qua mắt cô:
“À haha, hôm qua em say xong lấy đồ trong tủ rồi tự thay đồ, tự tắm luôn thì phải.”
Vừa nói hắn vừa chỉ vào tủ đồ cạnh đó.
Nhưng cái thái độ bất thường của hắn khiến cô khó tin:
“Em tự làm hết sao?”
“Đúng.”
“Thật?”
Phó Tranh đưa ba ngón tay chỉ lên trời, vẻ mặt hết sức uy tín:
“Thật mà, em làm cả.

Chắc say em không nhớ thôi.”
Mộc Hạ lúc này mới lùi lại không tra hỏi nữa, dù sao cô say cũng có nhớ gì đâu.

Có khi say rồi làm đúng thế cũng nên.

||||| Truyện đề cử: Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi |||||
Cô vừa gật gù vừa tiến vào nhà tắm.

Nghe thì cô thấy hơi vô lý cơ mà lại thuyết phục, nên kệ đi.
Đợi cô đi, Phó Tranh mới thở phào nhẹ nhõm, dạo gần đây hắn tiếp xúc với cô rất lạ, trạng thái giống kiểu tên trộm làm việc xấu sợ bị phát hiện ấy.
Nhưng đúng là hắn làm chuyện xấu thật, bất an là chuyện bình thường.

Thôi thì cố kìm nén cảm xúc để không dọa cô chạy mất rồi mới làm gì thì làm.
Còn người là còn cưa và còn đổ =))
Phó Tranh lúc này.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.