Bạn đang đọc Lão Đại Dạy Em Làm Giang Hồ Nhé – Chương 4: Game Quá 181 Phút
Trên đường về nhà, miệng cô không ngừng nói mớ:
“Aha hai tên béo gầy, giỏi vào đây, ta cân năm còn được nhé…Megakilll….!hahaha.”
“Hai thằng hơi ít, anh Phó Tranh để em gánh, anh đừng sợ.”
Vừa nói cô vừa vung tay loạn xạ.
Phó Tranh một tay cầm vô lăng, một tay bịt lỗ tai.
Sao cô khỏe nói thế, lại toàn nói cái gì đâu không.
Người bé tí đòi cân năm? Sao vừa gặp hai tên đó cô không hăng như vậy đi, núp sau hắn làm gì, lại còn nói đòi bảo vệ hắn nữa, khác nào kiến bảo vệ voi.
“Game quá 181 phút à?”
Về đến nhà, Phó Tranh đưa Mộc Hạ vào ghế miệng cô vẫn không ngớt:
“Aaaa.
Trái đất đang rơi sao, chóng mặt thế? Tình huống nguy hiểm ta cần nở nụ cười tự tin.”
“Hê hê hê.”
“Gọi điện cầu cứu siêu nhân Batman mới được.”
Vừa lèm bèm, cô vừa kiếm điện thoại, mà Batman số điện thoại là gì nhỉ? Nhấn đại 9 số 0 vậy.
Chả biết bên kia có ai nghe máy không cô lên giọng:
“Alooo, anh Batman à, bố mẹ anh đâu?”
“…”??? Gì vậy bà nậu?
Phó Tranh ôm mặt dở khóc dở cười, sống hơn 20 năm nay lần đầu tiên hắn gặp trường hợp này, chả biết phải xử lí thế nào cô quậy nát nhà hắn mất.
Đưa lên phòng khóa cửa nhốt cô cho cô tự sinh tự diệt vậy.
Phó Tranh tiến đến nâng cô lên, ai ngờ…
Ọeeee
Cô nhả hết tinh hoa trời đất lên người hắn rồi, cái mùi kinh khủng ghê.
Phó Tranh tối đen mặt mày, chả lẽ giờ quẳng cô ra ngoài đường? Không, ba mẹ giết hắn mất.
Lại cố nhịn đưa cô lên phòng vậy.
Quẳng cô lên giường, Phó Tranh trở về phòng tắm, hết nửa chai sữa tắm hắn mới chịu bước ra.
Hắn giật mình:
“Conmeno, cái đéo gì đây, sao nhóc lùn này lại ở trên giường mình? Còn cái bộ dạng kia là sao?”
Trong lúc Phó Tranh tắm Mộc Hạ từ phòng mình chạy sang, giường của hắn chắc êm hơn.
Phó Tranh nhìn cô ngủ ngon lành mà bất lực, cái bộ dạng cô ngủ cũng đẹp quá: Cái váy hồng qua đầu gối giờ kéo lên tận đùi.
“Chân có một mẩu mà trắng phết nhỉ…”
Nói ra câu này hắn muốn vả vào miệng mình ghê, sao hắn lại thở ra câu biến thái vô liêm sỉ đến thế vậy chứ.
Sợ cô lại chạy lung tung nên Phó Tranh để cô cứ ngủ trên giường, còn hắn lấy chăn lấy gối ra cạnh cửa ngủ.
Nằm đây cô mà ra thì hắn còn biết, chứ để cô say đi đâu ba hắn thiến hắn mất.
“Cho cô nằm trên giường rồi thì chăn phải là của tôi.”
Phó Tranh vừa nhắm mắt, Mộc Hạ lại từ trên giường đi xuống, cô ngủ có chăn quen rồi, giờ không có cứ thấy thiếu thiếu, trong mơ hồ cô đi xuống chui vào chăn ấm ngủ ngon lành.
– —-Sáng sớm hôm sau—–
Trong cơn mơ Mộc Hạ biến thành Alice đang đi cướp bùa xanh team địch để hồi mana.
Cô bị Nakroth team bạn đuổi té khói, cô vừa chạy thục mạng tay nắm cây trượng không rời.
Còn Phó Tranh lúc này gặp phải ác mộng kinh hoàng, ba hắn đang rượt đuổi hắn.
“Thằng nhóc, mày lấy tay nào đánh Mộc Hạ, HẢ?”
Ba hắn cầm con dao to đùng mặc kệ hắn van xin, *Phập**AAAA*
Phó Tranh bừng tỉnh vã đầy mồ hôi, hên quá là mơ.
Nhưng chân thực quá nhỉ, cánh tay trái tê tê, hắn quay sang nhìn.
Đậu xanh rau muống, sao Mộc Hạ lại nằm đây rồi, tay lại còn bóp chặt cổ tay hắn nữa.
Gỡ tay cô ra Phó Tranh hậm hực đi vào nhà tắm, từ tối qua đến giờ cô lằm hắn đau đầu quá đi mất.
Lúc này Mộc Hạ trong mơ mất cây trượng, không có cái phòng thân cô liền bị Nakroth bắt được, hắn cho cô lên bảng đếm số luôn.
– —còn tiếp——
Tướng Nakroth và Con bùa xanh xuất hiện trong giấc mơ Mộc Hạ nha quý zị ????
Ai không rành về các thuật ngữ trong liên quân thì hỏi mình nhé..