Bạn đang đọc Lão Đại Dạy Em Làm Giang Hồ Nhé – Chương 107: Không Thể Kiềm Chế
Trong nhà tắm, một thân ảnh bé nhỏ mệt mỏi dựa tấm lưng trần về phía sau, mắt nhắm hờ cảm nhận dòng nước ấm thư thái.
Người cô chi chít những dấu vết xanh đỏ sau cuộc tình, từ cổ xuống ngực, eo thon, lưng, thậm chí cả mông cô cũng có dấu răng với in vết dấu tay của hắn.
Cô trông vật vờ là thế, chứ ai ngồi sau thì thư thái thoải mái lắm, thậm chí trông hắn còn sung hơn nữa cơ.
Hắn ngồi sau đỡ lấy thân thể nhỏ bé của Mộc Hạ, hai tay tiếp tục khám phá người cô.
Bị bàn tay kia đùa giỡn phá hỏng tâm trạng, Mộc Hạ yếu ớt giữ lấy tay hắn mà quát:
“Anh đừng càn em nữa, em mệt rồi.”
Nhưng hắn nào có tha cho cô, bàn tay vẫn chu du khắp nơi mà xoa nắn, giọng đầy chất gợi đòn và tự mãn:
“Em vừa chả phải rất sung sức kêu la không ngừng sao? Giờ lại tính chối bỏ trách nhiệm với anh hả? Tiểu gian manh.”
Nghe vậy Mộc Hạ trở nên ngơ ngác.
Ai mới là kẻ gian manh? Sao hắn không nhìn bản thân hắn xem, to con cường tráng đến mức nào? Lại còn ở độ tuổi cực kì sung mãn, hành cơ thể nhỏ của cô hơn một tiếng đồng hồ, cô chưa ngỏm là may rồi.
Mà chớt vì quan hệ quá đà thì ối zồi ôi, mất mặt chết.
Nghĩ vậy nhưng cô chỉ liếc xéo hắn một cái rồi nhắm mắt tận hưởng làn nước ấm, tự nhủ bàn tay đó giống nghệ nhân mát xa đi, coi như dịch vụ bao trọn gói: nước, mát xa, lại thêm mĩ nam phục vụ.
Nhưng vừa chợp mắt được một chút xíu thì tên mĩ nam không biết điều kia lại cho tay quá phận mà mò xuống dưới.
Lướt qua hàng rào đen, tay hắn lập tức tách hai cánh hoa mềm, xoa nắn nhụy hồng nhạy cảm.
Trêu đùa thôi chưa đủ, ngón tay thon dài từ từ len lỏi tiến sau vào trong cảm nhận sự ấm áp.
Ngón tay liên tục hoạt động ra vào, cùng với sự ma sát của nước khiến người cô ngứa ngáy khó chịu.
Mộc Hạ lúc này không ngồi yên được, toan quay đầu quát hắn.
Nhưng quay đầu chưa kịp nói gì thì bị môi hắn khóa lại, ra sức cắn mút.
Bị công kích cả miệng trên lẫn ‘miệng dưới’ Mộc Hạ phát ra âm thang d.â.m đ.ã.ng như đang đánh vần bảng chữ cái cấp 1:
“A… Ưm.
Á~”
Rời đôi môi ngọt ngào, giọng Phó Tranh khàn đục, yết hầu di chuyển không ngừng, thì thào vào tai cô:
“Anh lại lên rồi.”
Chỉ bằng mấy từ ngắn gọn đã tóm tắt tình hình của hắn và hình ảnh của cô sau lời nói này.
Nghĩ đên thôi đã rùng mình.
Mộc Hạ co rúm ró người gắng sức đẩy mặt hắn đang hít hà trên cổ cô ra.
“Nhưng em mệt rồi, hay ngày mai… À không ngày kia…À ngày mốt chúng ta làm tiếp nha?”
“Không.
Bây giờ luôn.”
Dứt lời hắn bế bổng cô lên khỏi bồn tắm, áp sát ngực cô lên tường gạch rồi nâng chân cô lên.
Hắn dùng răng xé lấy chiếc bao màu hồng, đeo vào cho cậu nhỏ đang ngẩng cao đầu rồi từ đằng sau tiến vào.
Huyệt đạo bé nhỏ lại lần nữa được mở, vách thịt hai bên ra sức mút lấy dị vật to lớn như đè ép kẻ xâm nhập.
*** **** gân guốc như bị ngàn chiếc miệng ướt át mút chặt làm nó càng trướng to hơn.
Khoái cảm dâng đến khiến cả hai tê rân.
Phó Tranh cật lực thúc hông, đưa *** **** vào sâu bên trong.
Mộc Hạ run rẩy đứng không vững nếu hắn không giữ lấy hông thì có lẽ giờ này cô ngã uỵch xuống sàn nhà rồi.
Hai tay cô sợ bám chặt lấy tường, không kiềm được mà r.ê.n r.ỉ thành tiếng đứt quãng, nói không nên lời:
“Aa…Phó… Phó Tranh.
Em chịu… Ưm…không nổi…”
Chìm đắm trong khoái lạc, hắn cũng trở nên mụ mịt không từ nào lọt tai.
Hắn gầm nhẹ thậm chí là cũng rên, liên tục gọi tên cô:
“Mộc Hạ… A~Mộc Hạ ngoan.”
Hắn từ đằng sau hết hôn hít, cắn vào vành tai khiến cô rùng mình, rồi lâu lâu vỗ đét vào mông cô.
Cứ như vậy suốt cả đêm dài, tiếng ‘b.à.nh b.ạ.ch’ hòa cùng tiếng r.ê.n gầm của hai người.
Hai hộp bao cao su cũng hết nhẵn, vỏ bao nằm la liệt trên sàn, như vậy đủ hiểu hai người đó sung đến mức nào.
Xong chuyện, Phó Tranh tắm rửa qua cho cô, lấy khăn bọc cô lại kín mít nhẹ nhàng đặt lên ghê sofa.
Còn hắn tiến tới tủ lấy một bộ ga giường mới thay lên, còn bộ cũ vứt xuống đất mai khác có người đến dọn.
Đặt cô trở lại giường nằm, ôm cô trong lòng nhẹ nhàng hôn lên chán cô, lúc này mới có chút hối hận.
“Xin lỗi anh nặng tay quá rồi.
Đền bù cho em sau, nhé.”.