Bạn đang đọc Lão Đại Dạy Em Làm Giang Hồ Nhé – Chương 100: Quan Tâm Vợ
Nói chuyện một hồi, Mộc Hạ xung phong xuống gọt hoa quả, Xuân Hi lúc này cũng lấy cớ phụ giúp mà xuống nhà bếp.
Thoát khỏi nơi ồn ào, gian bếp tĩnh lặng đầy sự ganh đua mà hai người phụ nữ toản ra.
Xuân Hi lên tiếng đầy sự khiêu khích:
“Chị Mộc Hạ vừa nói ý gì.”
Tay Mộc Hạ vẫn nhanh nhẹn gọt táo, như không quan tâm mà trả lời hời hợt:
“Lời sao ý vậy, chị nói gì sai sao?”
Xuân Hi lúc này không còn bình tĩnh nữa mà gắt gỏng, âu cũng là trẻ ranh bồng bột:
“Chị cũng chỉ dựa vào một chút nhan sắc mà ve vãn trai thành phố thôi.
Hay chị nhường anh Phó Tranh cho tôi…Dù sao thì, chị lên đó học tiếp xúc nhiều kiểu gì chả cua được vài anh tốt hơ…”
Câu nói chưa dứt một cái tát xẹt qua mắt cô ả một cách đau điếng.
Xuân Hi dùng bàn tay màu mè nail xanh đỏ ôm lấy má, mắt đỏ ngầu nhìn Mộc Hạ đầy ghét bỏ, vốn tính vùng dậy hơn thua với Mộc Hạ, thế nhưng đúng lúc này giọng nói Phó Tranh vang lên:
“Mộc Hạ?”
Lướt qua Xuân Hi, Phó Tranh tiến thẳng về phía Mộc Hạ đang đứng, sự chú ý quan tâm của hắn dồn hết về phía cô:
“Có chuyện gì vậy?”
“Em…”
“Anh Phó Tranh đừng mắng chị Mộc Hạ, do em gọt quả ẩu nên chị mới đánh em thôi.
Chuyện thường ấy mà.”
Xuân Hi tỏ ra đáng thương, cố tình nhấn mạnh thường xuyên ra vẻ mình bị Mộc Hạ đánh nhiều lần rồi nên đã quen.
Nhưng nhóc con như cô ả làm sao biết được tình cảm hai người họ mặn nồng như thế nào.
Dù Mộc Hạ đúng hay sai thì Phó Tranh hắn sẽ gánh cả thế giới cho cô.
Phó Tranh không thèm để ý ả, mà xem qua người Mộc Hạ.
Rồi mặt hắn bỗng tối sầm lại nắm chặt tay cô nâng lên:
“Tay?”
Mộc Hạ lúc này mới để ý đến tay mình, vừa nhất thời nóng giận mà cắt vô tay, giờ hắn nói cô mới để ý.
“À không sao, em vừa…a-“
Cô giật mình khi thấy Phó Tranh đưa ngón tay bị đứt lên miệng mút.
Cô ái ngại toan rút tay lại:
“Thôi nào, bị thương có chút éc à.”
“Đúng đó anh Phó Tranh, tay chị ấy chai sần rồi, chả bù cho tay em mềm mỏng anh đừng có lo…”
Chưa hết câu đã bị ánh mắt lạnh băng của hắn lườm.
Hắn còn chưa tính sổ với cô ta, lúc nãy cố ý nói mấy lời khêu gợi, dụ dỗ, hắn trước mặt mọi người, nếu không phải nể cô ta là họ hàng của Mộc Hạ là hắn cho cô ta ra bã rồi.
“Tôi quan tâm vợ tương lai của mình cần cô quản? Nghĩ mình đẹp lắm hay gì mà tự tin vậy nhóc?”
Ánh mắt chết người của Phó Tranh như xuyên thủng cái da mặt dày 7749 tấc của ả khiến cô tức điên, lại thêm sự yêu chiều của hắn dành cho Mộc Hạ khiến Xuân Hi càng thêm ganh ghét.
Cô ta ngoài cái cao hơn Mộc Hạ ra thì chả được cái nết nào, đua đòi, lại thêm tính ưỡn ẹo pick me girl lại càng khiến người ta không ưa.
Với ả cảnh này càng nhìn càng ngứa mắt nên hậm hực trốn cửa sau mà về mất chả lấy đâu mặt mũi mà ở lại cả.
Thấy Xuân Hi bỏ đi Mộc Hạ mới nhỏ tiếng:
“Thôi nào được rồi.”
Phó Tranh như bị ai đá mất bát cơm lườm cô một cách lạnh lẽo khiến Mộc Hạ có chút sợ, lâu lắm rồi cô mới thấy lại sắc mặt này của hắn.
“Anh lườm gì em?”
Đến nước này, hắn chả nói chả rằng mà lao tới ngậm lấy mỏ cô, ra sức cắn mút, trừng trị cái tội dám tự làm bị thương bản thân.
Mộc Hạ ở với hắn lâu cũng biết lí do, để mặc hắn phạt xong mới dịu giọng nũng nịu:
“Chin nhỗi mà.”
Lúc này mặt Phó Tranh mới giãn ra tha cho cô.
Hắn cái gì cũng không thích chỉ thích cô làm nũng với hắn.=333.