Lão Đại Chỉ Có Chị Dâu Nói Ngài Lương Thiện

Chương 7: Việc Chính Sắp Mở Màn Rồi


Đọc truyện Lão Đại Chỉ Có Chị Dâu Nói Ngài Lương Thiện FULL – Chương 7: Việc Chính Sắp Mở Màn Rồi


Vết thương của Vượng Tu khá hơn, trực tiếp liên hệ với đàn em đến đây, y hệt như hắn phỏng đoán, như kiếp trước, Vượng Tu nhất định nhận hắn làm con nuôi.
Kiếp trước lúc Vượng Tu gặp hắn, lúc đó hắn cũng đã 24 tuổi, lão còn tiếc nuối tại sao hắn không theo ông sớm hơn.
Vượng Tu lúc trước là một con cáo già gian xảo, đột nhiên 15 năm trước trong cuộc thảm sát chém giết nhau của hai băng đảng ở thành phố Z, cũng không biết tàn phá diễn biến ra sao, Vượng Tu từ tử thần tỉnh lại liền vươn tay muốn gác kiếm tới giờ, tuy vẫn là người của hắc đạo, nhưng lão không còn muốn nhúng tay vào những chuyện phức tạp nào nữa, đợt này lão bị thương là do lão tìm được kẻ thù năm đó, trả thù và bị thương.
Hoắc Tiêu muốn đi, nhưng sợ mất tích một cách đột ngột sẽ không tốt, cũng lo lắng cô lo cho hắn, vì vậy nhờ Vượng Tu, trước khi đi giả làm chú ở thôn đến mang hắn đi.
Tang Hỷ Dao rất thích Hoắc Tiêu, hắn lại nhỏ cô, cô lại mang tâm tư chị gái mà đối đãi, nay hắn đi rồi, ở đây cũng không còn ai có thể chơi với cô cả, cô lại cô đơn, nhưng hắn được đoàn tụ với gia đình, cô cũng thật tâm chúc phúc cho hắn.
Tang Hỷ Dao nắm tay hắn, dặn dò hắn giữ gìn sức khỏe, khi nào rãnh rỗi nhớ về thăm cô, bỗng dưng hắn đi rồi cô lại muốn khóc.
Cô nói gì hắn đều gật đầu đồng ý, dù bây giờ cô bảo hắn chết hắn cũng đồng ý.
Hắn ôm cô vào lòng, cô cũng vì biệt ly lần này mà ôm hắn, một lúc lâu mới chịu rời đi.
Hoắc Tiêu nhìn qua kính chiếu hậu của xe thấy bóng dáng cô ngày càng lùi xa, cả người liền cứng còng, vừa lúc nãy thôi, hắn bỗng dưng không muốn đi nữa….
Nhưng mà hắn biết, thế giới này chỉ có kẻ mạnh mới tồn tại, chỉ có kẻ mạnh mới có sức bảo vệ người mình yêu.
” nhóc con, đừng nhìn nữa, người cũng đã không thấy rồi “.
Vượng Tu đột nhiên lên tiếng.
Hắn được nhắc nhở chỉ lạnh nhạt nhìn ông một cái, vẻ mặt không hợp với lứa tuổi, ánh mắt âm u đến đáng sợ.
Vượng Tu nhìn Hoắc Tiêu một lúc lâu, chậc lưỡi, xem ra chỉ trước mặt con bé kia tên nhóc này mới trưng ra bộ mặt dối lừa kia, còn sau lưng lại là sắc mặt như thế này.

Xe chạy ra nông trường, tiến thẳng đến thành phố, Hoắc Tiêu theo lão ngồi trực thăng đến địa bàn, rồi ra sân bay đến ý.
Hắn biết, nơi đó mới là căn cứ chính, cũng là nơi huấn luyện ma quỷ kiếp trước hắn đã từng trải.
Hắn tập bắn nhiều loại súng, nhắm súng cự ly xa, huấn luyện nằm bò dưới hàng rào sắt kéo bằng dây thép, phía dưới phủ đầy đinh, đấm bốc với tần suất cao, luyện tập giác quan nhanh nhạy bằng cách chọn ra ly rượu nào không có độc, nếu uống lầm, lại được người huấn luyện đưa thuốc giải độc, vẫn lại tiếp tục, phóng dao găm, võ thuật cũng không tránh khỏi…..
Với những cái này, quá quen thuộc với hắn, lúc huấn luyện hắn không nhíu mày lấy một cái, chỉ là thân thể này không như lúc trước, hắn cần phải gia tăng huấn luyện nhiều hơn, nhiều lần hắn nhớ cô muốn chết, cũng chỉ biết đem thương nhớ vào huấn luyện đến mệt lả, nằm xuống là sẽ ngủ, ngủ rồi sẽ không nhớ nữa.
Hắn cũng muốn nhanh chóng kết thúc huấn luyện, nhanh chóng làm mình mạnh hơn để còn mau chóng trở về tìm cô.
Hoắc Tiêu kể từ đó đối với Tang Hỷ Dao, bặt vô âm tín.
—————-
-3 năm sau-
Tang Hỷ Dao 3 năm trước khi Hoắc Tiêu rời đi liền đậu đại học, bởi vì cô học trễ hơn bạn cùng lứa một năm, nên đến năm 19 tuổi, cô mới có thể thi tốt nghiệp.
Cô chuyển lên thành thị, một mình vừa học vừa làm, ba cô lúc đầu cũng cho cô tiền mỗi tháng, nhưng sau đó thì không còn gửi nữa.
Tang Hỷ Dao cũng biết nhất định là do mẹ kế và em kế của cô giở trò, cô cũng không thể nào làm gì được, chỉ còn biết tự mình kiếm tiền sinh hoạt và đóng tiền học…!cô học rất giỏi, nhờ vào học bổng mà tiền học cô đỡ đau đầu một phần lớn, nặng nhất chỉ là tiền sinh hoạt, bây giờ cô cũng đã học năm ba rồi, một năm nữa cô sẽ ra trường.
Bà cô một năm trước cũng đã mất, kể từ đó cô không trở về gia đình đó nữa, nơi đó vì còn bà, cô mới còn có lý do trở về, bà cũng đi rồi, cô cũng không còn muốn trở về.
Tiết học kết thúc, Tang Hỷ Dao dọn sách vở bỏ vào túi, theo hai người bạn thân trở về kí túc xá.
Lại theo hai người đến căn tin trường ăn cơm rồi cô chuẩn bị đến nơi làm thêm.

Tang Hỷ Dao làm thêm ở một quán cafe cách trường học hơn 1km, trường cô đang học cũng được coi là một trường có tiếng, cũng may cô nhờ học bổng, nếu trả toàn bộ tiền học phí, chắc cô sẽ không thể trả nổi.
Tang Hỷ Dao đạp xe băng băng trên đường, qua hai ngã rẽ liền đến nơi làm việc.
Đến lúc đổi ca, đến lượt ca của cô, Tang Hỷ Dao thay đồng phục, cầm menu bước ra theo thường lệ ra tiếp khách.
Tang Hỷ Dao chạy xung quanh khắp nơi, một lúc mời khách vào bàn, rồi lại cầm order chạy vào quầy báo cáo thức uống, lại nhanh chóng đón một khách mới, rồi lại chạy vào quầy mang thức ra cho khách.
Cô tranh thủ thời gian rãnh rỗi đứng dựa vào tường tạm nghỉ, tay lau nhẹ ít mồ hôi trên chóp mũi, đồng nghiệp A cũng thân với cô, lặng lẽ đưa cho cô ly nước.
Cô cảm ơn nhận lấy, lại chờ khách tiếp tục bước vào.
Cô làm theo giờ, khi nào có tiết học cô sẽ không đi làm, khi nào rảnh rỗi cô đều của thể đến.
Hầu như trừ lúc học, thời gian còn lại cô đều ở đây.
Tang Hỷ Dao đưa tay phe phẩy chút gió phả vào mặt, quán tuy mở điều hòa, nhưng do cô chạy qua lại nên vẫn thấy nóng và chảy mồ hôi.
Quán cafe này tương đối yên tĩnh, thức uống ngon, cảnh quan cũng đẹp nên lúc nào cũng đông người, cô lại thấy có khách đến.
Cô nhiều năm này đã sớm trải nghiệm, hạng người gì hay mặt mũi như thế nào cô cũng đều gặp qua, nhưng hôm nay cô lại hơi ngạc nhiên với vị khách vừa mới đến này.
Vô cùng đẹp mắt, nếu bỏ qua ánh mắt sắc bén thì là cảnh đẹp ý vui, người nọ mặc tây trang, đi hai người, cô nghĩ có thể người nọ tan ca rồi nhân tiện đến bàn công việc đi.
Cô đến gần, phát hiện người đàn ông đẹp mắt này có vẻ hơi quen quen, nhưng cô quên mất là gặp ở đâu, Tang Hỷ Dao nghĩ thầm, có lẽ cô đã thấy người này qua bài báo nào đó cũng không chắc.
Vừa vặn người đàn ông này cũng đang nhìn cô, ánh mắt sắc bén kua hơi sững người, lại đường như kinh hỷ, cũng như thể đau lòng, người đàn ông không nhìn cô lạnh nhạt nữa mà thay vào đó là ánh mắt dịu dàng, cô không nhìn lầm chứ, cô nghĩ mình hoa mắt đi.

Cô chớp mắt, ôm lấy menu bước qua.
Cô bị người đàn ông đẹp mắt này nhìn chằm chằm đến mức cô cảm thấy ngượng ngùng, ngay sau đó hắn mới nhàn nhã gọi một ly cafe, người đàn ông trung niên ngồi đối diện cũng gọi cafe, nhưng không như người đàn ông đẹp mắt, ông ta gọi thêm sữa, còn người đàn ông trẻ tuổi này gọi cafe đen không đường.
Đón khách xong, cũng không có một người nào bước vào nữa, cô lại dựa vào tường.
Vừa vặn cô đứng trong phạm vi có thể thấy của người đàn ông đẹp trai đó, cô cũng thấy anh ta, Tang Hỷ Dao cũng không nghỉ nhiều, chỉ lặng lẽ đưa tay lên trán lau mồ hôi.
Lại không may thấy người đàn ông đó không biết từ lúc nào đã ngước mắt lên nhìn về phía cô, Tang Hỷ Dao hơi đỏ mặt không tự nhiên tránh né bước vào trong.
Cô không nghĩ người này có hứng thú gì với cô, cũng không nghĩ đến khả năng nào khác, ai lại không bị người đẹp trai nhìn mà không hoảng, cô cũng thế thôi.
Thanh xuân, thiếu nữ ai lại không mơ mộng, chỉ là đối với cô thì cô không nghĩ thế.
Cô không mơ mộng, không phải là không mơ, chỉ là cô không dám mơ, cũng không dám ảo tưởng quá tươi đẹp cho bản thân, bản thân của cô, bây giờ đã rất khó sống, cũng không có thời gian mà mơ mộng.
Người đàn ông thấy cô đi mất liền thu hồi ánh mắt sắc bén, tập trung trao đổi với người nọ, một lúc sau đứng lên bước vào bí mật tìm chủ tiệm.
Tang Hỷ Dao đến giờ tan ca chuẩn bị trở về thì bị ông chủ gọi lại, cô kinh ngạc không biết chủ quán muốn cô chú ý đến cái gì, cô cũng lo sợ mình sẽ làm sai cái gì đó.
Ông chủ đưa cho cô một sấp tiền, cô không nhận, chỉ ngạc nhiên hỏi ngược:” ông chủ, đây là…?”.
” đây là tiền lương tháng cộng với tiền thưởng tháng này của cô “.
” ông chủ, đây là muốn đuổi việc tôi sao?, tôi không có làm gì sai cả”.
Tang Hỷ Dao nghe xong vẻ mặt đại hoảng, đưa cô tiền, không lẽ là muốn đuổi việc của cô, cô không có làm gì sai cả.
Với lại, nếu cô mất công việc tốt này, tiền sinh hoạt sau này của cô cũng không biết phải xoay sở như thế nào, nghĩ đến đây, cô bỗng bế tắc muốn bật khóc.
” không hẳn, chỉ là cô cầm tiền này trước, tôi giới thiệu cho cô công việc mới tốt hơn”.
Nếu là người không quen, Tang Hỷ Dao đã nghĩ rằng người này có âm mưu, nhưng ông chủ này là người rất tốt, cô không có nghi ngờ, chỉ bán tính bán nghi.

” cái này…”.
” ài, cô nhận đi, đây là danh thiếp của người này, cô yên tâm đi, tôi không hại cô, đây là một công việc tốt, tôi thấy cô làm vừa làm vừa học rất vất vả, cũng là người chăm chỉ, rất thích hợp với nó “.
Tang Hỷ Dao nhìn số tiền dày….!có vẻ rất nhiều….!tiền lương và tiền thưởng của cô không có nhiều như thế.
Ông chủ nói xong, không đợi cô phản bác liền dúi tiền và danh thiếp vào tay cô đi mất, cô có gọi cũng không gọi lại được.
” khoan đã…”.
Nhưng ông chủ đã đi vào trong.
Cô nhìn danh thiếp một chút.
Tập đoàn Tính Duy, Hoắc Thiên Tư, số điện thoại …..
Cô mờ mịt….!có nên gọi không đây….!haizzz để sau này rồi tính.
Cô bị đuổi việc rồi!!
Tang Hỷ Dao chán nản rồi bước ra khỏi tiệm.
Trong lúc lấy xe, Tang Hỷ Dao bất ngờ bị ôm chặt từ phía sau làm cô giật mình hoảng sợ, vừa vùng vẫy định kêu lên thì nghe thấy giọng nói khàn khàn hơi quen thuộc.
” chị, em đã trở về “.
—————-
Mọi người có đoán được người đàn ông đẹp gái đó là ai không….!haha….


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.