Đọc truyện Lão Đại Chỉ Có Chị Dâu Nói Ngài Lương Thiện FULL – Chương 21: Lẩu Là Sứ Mạng
Buổi sáng của sinh viên không có lên lớp cũng không phải đi làm thì đương nhiên sẽ ngủ nướng đến cháy khét, Tang Hỷ Dao bị tiếng động phía trên đánh thức tỉnh táo được đôi chút, cô bạn giường tầng trên thấy vậy liền biết mình gây tiếng ồn đến cô liền tỏ ý xin lỗi.
Tang Hỷ Dao cười trừ, ý bảo không sao, cô biết hôm nay cô nàng này có hẹn với một người quan trọng nên mới căng thẳng như thế, bởi vì hôm qua cô rủ thêm cô ấy đi ăn lẩu nhưng tiếc là người ta nói có hẹn mất rồi.
Trước khi đi cô nàng cười rất tươi, Tang Hỷ Dao nhìn cô nàng ra khỏi cửa phòng, nhìn đồng hồ thấy còn rất sớm liền xoay người ngủ tiếp.
Đúng 10 giờ Tang Hỷ Dao tỉnh dậy, bên kia Lưu Chân Chân và Tần Thư vẫn nằm trên giường trùm kín chăn
Cũng tỉnh ngủ, cô ngồi dậy bước vào phòng vệ sinh.
Khi bước ra thì Tần Thư cũng đã tỉnh, cô ấy mở mắt nhìn xung quanh:” ấy~ Tôn Lệ Na ( cô bạn cùng phòng) đi hẹn hò thật sớm”.
Cô hít mắt nhìn cô nàng:” người ta chỉ bảo đi gặp người quan trọng, cũng không có nói là đi gặp bạn trai mà “.
” phải rồi~ trong phòng này chỉ có một mình cậu là sắp có bạn trai mà thôi! ha ha”.
Tang Hỷ Dao tỏ vẻ rầu rĩ, tại sao đang nói đến việc của Tôn Lệ Na mà chuyển lên người cô mất rồi.
” đừng nói bậy nữa được không “.
Cô vờ giận dỗi quay lưng với Tần Thư, nhưng mà cô nàng vẫn như cũ muốn trêu chọc:” ấy~ đỏ mặt kìa”.
” cậu!.
“.
Tần Thư cười hắc hắc:” được rồi, được rồi, không nói nữa”.
Tần Thư vừa nói cũng bước vào phòng vệ sinh, bên ngoài, hai má của cô đã đỏ như tôm luộc, cũng may không bị Tần Thư phát hiện.
Lúc này, Tang Hỷ Dao đang lướt di động, thấy tin nhắn của Hoắc Tiêu, bất giác cô khẽ mỉm cười đáp lại
Đơn giản là trong tin nhắn hắn hỏi cô đã ăn sáng chưa?, hỏi cô buổi trưa có rãnh không đi ăn cơm với hắn.
Tang Hỷ Dao suy nghĩ một chút liền đáp lại rằng mình đã có hẹn với bạn, vì thế cô rất tiếc, Hoắc Tiêu cũng vòi vĩnh một phen đòi đi theo, nhưng mà Tang Hỷ Dao không đồng ý.
Bởi vì nhóm tụi cô đi quán lẩu, mà lẩu này lại không hợp với sếp tí nào, trong mấy ngày làm việc kề sếp, cô phát hiện hắn có thói quen sạch sẽ, trong quán lẩu nồng mùi dầu mỡ, sếp mà theo thì nhất định tìm ngược, vì vậy từ chối.
Hoắc Tiêu kì kèo không được chỉ đành thõa hiệp tủi thân chào tạm biệt, Tang Hỷ Dao đọc xong tin nhắn không biết vì sao lại nảy sinh cảm giác áy náy y hệt mình vứt bỏ đứa em trai ở nhà một mình mà đi vậy.
Tang Hỷ Dao ngẩn người.
Một lúc sau thì Lưu Chân Chân cũng tỉnh dậy, cỡ 11 giờ hơn cả ba liền xuất phát.
Mà bên này boss bị từ chối liền chìa ra bộ mặt cau có, bữa trưa ở công ty hiện tại chướng khí rất mù mịt.
Ba người đến một quán lẩu gia truyền, đầu bếp là một ông chú mập mạp hiền lành, quán tuy nhỏ nhưng hương vị lại rất ngon, vì thế thường rất đông khách, khi các cô đến, vừa vặn có một bàn thực khách vừa mới ăn xong, còn những chỗ khác đều kín người ngồi, tiếng nói chuyện cực kỳ huyên náo.
Các cô cũng không phải khách lạ, ông chủ vừa thấy các cô liền cười chào:” hôm nay các cháu không đi học sao?, thật vừa vặn, hôm nay vừa nhập hải sản về rất tươi ngon đó”.
Lưu Chân Chân nghe thế liền nhanh nhảu:” ông chủ~ vậy cho chúng cháu một phần đi “.
Ông chủ xoa xoa tạp dề:” được rồi, vẫn như cũ phải không?”.
” vâng, vẫn như cũ ạ “.
Lưu Chân Chân lúc này lại hớn hở xách khay đi gắp hải sản, Tần Khương còn muốn ăn thêm bò viên, đậu phụ, đến phiên cô, Tang Hỷ Dao nhìn trong khay đã gần đầy ắp rồi, sợ ăn không hết nên cũng không muốn chọn gì thêm nữa.
Trở về bàn, nước lẩu nóng hổi cũng vừa vặn bưng ra, được chia làm hai ngăn, một ngăn mặt trên nổi toàn ớt đỏ, một bên nước dùng thì trong suốt.
Nếu nồi lẩu to thêm một chút thì sẽ y hệt lẩu uyên ương, nhưng đây thực tế không phải.
Tang Hỷ Dao chỉ dám nhúng đồ vào ngăn trong suốt, nhìn hai cô ăn đến chảy mồ hôi liền không nhịn được muốn cười.
Ăn một hồi, Lưu Chân Chân liền chạy qua lấy thêm một phần bò, vẻ mặt hạnh phúc không gì sánh được.
Lúc ăn gần xong, Tang Hỷ Dao bất chợt nhớ đến chuyện gì đó, mở lên điện thoại di động, quả nhiên~ tin nhắn của Hoắc Tiêu đồng loạt vâng lên thông báo.
Từ 12 giờ đến 1 giờ trưa.
Chị ~ cơm trưa thật dở.
Chị~ không muốn ăn.
Chị~ em nhớ chị ~.
Tang Hỷ Dao nhìn tin nhắn, không biết phải nói gì, cô chỉ biết dáng vẻ moe moe này của sếp làm tâm cô tan chảy, làm nũng đến như vậy?.
Quả thật bây giờ Hoắc Tiêu đứng trước mặt cô mà bày ra dáng vẻ này, thật không dám giấu~ quả thật cô chưa bao giờ dám tưởng tượng ra.
Nhưng mà qua tin nhắn thì lại khác, đã vậy sếp còn gửi cho mấy cái sticker emochi nữa chứ.
Quả thật moe đến lever max luôn rồi.
Tang Hỷ Dao nghĩ nghĩ, cả hai đều có quen biết, vả lại còn nghe hắn nói “không muốn ăn cơm” như thế, cô thật không đành lòng, buổi trưa có lẽ hắn không ăn cơm, vậy buổi tối sẽ như thế nào?.
Trước khi nhận công việc này, cô hay nghe chị Tầm và mọi người trong công ty bàn tán rằng hắn thường xuyên bỏ bữa, vả lại còn thỉnh thoảng tham gia vào mấy bữa tiệc, rượu tất nhiên là phải uống, cũng may bao tử hắn tốt, chứ không đã bị loét từ lâu rồi.
Haizzz~ Tang Hỷ Dao nhắn lại cho hắn một tin nhắn.
Lúc này Hoắc Tiêu đang ngồi đối diện nhân viên trong phòng họp, không khí nghiêm túc không thể đùa được, hắn đang nghe nhân viên báo cáo, điện thoại trong túi khẽ run làm hắn nhíu mi.
Nhìn người gửi đến, Hoắc Tiêu mặt vẫn lạnh te nhưng trong lòng thì đã nở không biết bao nhiêu là hoa~.
Là tin nhắn của Tang Hỷ Dao, cô hỏi hắn buổi tối có thời gian ăn tối với cô hay không?.
Hoắc Tiêu thầm kín nghĩ ngợi, hắn đương nhiên là có thời gian rồi, vì thế nhanh chóng nhắn lại.
Tuy nhiên hắn lại không muốn ăn cơm ở ngoài nữa, vì thế tin nhắn đồng ý vừa được gửi đi thì tin nhắn sau với nội dung lại là ” nhưng mà em không muốn ăn cơm ở ngoài nữa làm sao bây giờ, thật khổ sở “.
Gửi rồi chờ đợi, chờ cho đến khi hắn cũng sắp hết kiên nhẫn cho tan họp, nhân viên vẫn còn chưa dám thở mạnh thì tin nhắn của cô mới đến.
” được rồi~ tìm một chỗ, chị sẽ nấu cơm “.
Tin nhắn này là Tang Hỷ Dao do dự lắm mới gửi đi, còn Hoắc Tiêu đương nhiên chấp thuận, còn địa điểm! đương nhiên là ở nhà hắn rồi.
Lúc này Hoắc Tiêu mới hài lòng thả di động về chỗ cũ tiếp tục cuộc họp.
.