Bạn đang đọc Lão Công Là Tiểu Chim Cánh Cụt – Chương 7: Thật Là Lệnh Người Giận Sôi! Lệnh Ngỗng Tức Giận!
Editor: QN
CHÚC MỌI NGƯỜI ĐỌC TRUYỆN VUI VẺ
Chương 7: Thật là lệnh người giận sôi! Lệnh ngỗng tức giận!…
Tiêu Đạo Vĩ là đạo diễn của “Diễn viễn hãy nhắm mắt:, năm nay đã ngoài 40, dáng người trung bình, trên môi có một nốt ruồi đen to.
(Tự dưng nhơ đến mụ dì ghẻ với mấy ông chánh tổng xưa ấy)
Ông ngồi sau bàn làm việc liếc Uông Hải một cái, đột nhiên cười nói “Tiểu Uông à, đề nghị của anh rất tốt, tôi cũng nhìn ra được anh thật tình là vì tổ tiết mục mà suy xét.
Nhưng mà….”
Uông Hải nháy mắt cảnh giác, hắn biết về sau “nhưng mà” mới là trọng điểm.
Quả nhiên, Tiêu Đại Vĩ xoay xoay chiếc ghế của mình, chậm rì rì nói “nhưng mà tổ tiết mục ta quan trọng nhất là quá trình, bất kể phương án nào đều phải được tầng trên phê duyệt mới có thể thực hiện.
Anh đề xuất ý kiến với tôi thì tôi cũng không dễ gì làm được”
Uông Hải thầm nói trong lòng, chờ cấp trên phê duyệt xong thì tất cả đã trở về hư không rồi còn đâu.
Nhưng trên mặt hắn cũng không có một chút bực ticws nào, chỉ nói “Tiếu đạo, giống như ngài nói, thêm phòng phát sóng quả thực không phải là chuyện nhỏ.
Hay là chúng ta chó thể cho cô ấy dùng chung phòng phát sóng với diễn viên khác hoặc tạm thời có thể thêm một góc ở màn hình”
Tổ tiết mục vốn dĩ cũng không quan tâm việc diễn viên dùng chung phòng phát sóng trực tiếp.
Tiêu Đại Vĩ không nói tiếng nó.
Hắn lại xoay xoay cái ghế ngồi, cả căn phòng chỉ còn lại tiếng “Kẽo kẹt —— kẽo kẹt ——”
Khoảng 15 phút qua đi, Tiêu Đại Vĩ mới nói với Uông Hải “Được rồi, ý tưởng của anh tôi đã biết.
Tôi sẽ suy sét lại, anh đi ra ngoài trước đi”
Uông Hải còn muốn nói gì đó, hắn siết chặt nắm tay nhưng mà cũng không nói cái gì.
Uông Hải vừa đi, Tiêu Đại Vĩ “cạch” đứng lên từ ghế.
Chỉ vừa rối hắn nhìn tản mạn thì ngay lập tức thay đổi, nhanh chóng cầm điện thoại gọi một cuộc.
“Alo, xin chào xin chào, tôi là Tiêu Đạo Vĩ.
Tôi nhớ kỹ làn trước ngài bảo tôi để ý một diễn viên” Ngữ khí hắn ân cần “Bây giờ tôi có một cơ hội tốt…”
Trong thế giới hiện thực gió nổi mây phùn hoàn toàn không ảnh hưởng gì đến Triều Lộc.
Cô vùi đầu vào gối, ngủ đến mức trời đất quay cuồng.
“Dậy đi đồ lười biếng, dậy đi đồ lười biếng” Đồng hồ báo thức ếch xanh trên đầu tủ bỗng nhiên kêu lên.
“A ——” Triều Lộc bị đánh thức, che lỗ tai lăn qua lăn lại trên giường, phát ra tiếng nức nở ủy khuất.
Sau đó hình như nghĩ đến ủy khuất không có tác dụng gì, cô dứt khoát vung tay lên đầu tủ, tiểu ếch xanh một đường an vị dưới đất, quay đầu ngủ.
Cố Thương – thấy toàn bộ quá trình – Nghiêu “…”
Bị chủ nhân vô tình vứt bỏ, ếch xanh nhỏ ở dưới gầm giường càng kêu to hơn “Dậy đi đồ lười biếng, dậy đi, dậy đi”
Cố Thượng Nghiêu phiền không thế phiền hơn, nhịn không được đi qua mổ cô.
“pi pi pi pi pi pi”
Triều Lộc mơ mơ màng màng mở to mắt, cả người như máy chưa được khởi động.
Nhưng mà cũng không gây trở ngại cho việc cô ôm lấy tiểu cánh cụt hôn hôn.
Cố Thượng Nghiêu “!!!”
“Pi ————” Một tiếng hét đầy phẫn nộ, thậm chí còn lớn hơn tiểu ếch xanh.
Triều Lộc rốt cuộc cũng thanh tỉnh, cô mặc một cái áo ngủ hình con gấu lông xù cũng mái tóc bù xì ngồi trên giường khoảng 5 phút.
Lúc này mới từ từ bò xuống, giống như một linh hồn lướt đi rửa mặt.
Thế mà lại làm lệnh người giận sôi! Lệnh ngỗng tức giận!
Thấy trong phòng tắm truyền ra tiếng nước chảy, Cố Thượng Nghiêu mới thu liễm thần sắc trên mặt, đi tới bên cửa sổ.
“Lục Kì”
“A, tớ ở đây” Giọng nói nghiên cứu viên Lục vang lên trong đầu Cố Thượng Nghiêu, cuối cùng anh cũng kết nối được với hoàng thái tử “Ừm, thật ra tối qua tớ nhìn thấy cậu trong vòng bạn bè.
Không nghĩ đến cậu lại dễ thương thế này hahahaha”
“Câm miệng”
Lục Kì cật lực nín cười “Nhưng mà, sao lại thế này?”
Gặp một nữ nhân ngu xuẩn, lai lịch không rõ lại dám cả gan làm loạn, hoàng thái tử trong lòng thầm nghiến răng nghiến lợi.
Hắn hít một hơi thật sâu, cố gắng đem những hình ảnh khất nhục của mình ném ra ngoài.
Mở miệng ra nói, lại là mưu lược gia trầm ổn hàng đầu của đế quốc:
“Đàm phán thế nào?”
Nhắc tới chính sự, Lục Kì lập tức nghiêm túc lại “Người của chúng ta tới Thủ Đô Tinh đàm phán, đối phương lại không biết xấu hổ lại còn muốn trở thành một hành tinh tự trị.
“Không cần thương lượng nữa”
“Tôi biết.
Cậu yên tâm đi, tất cả đều nằm trong dự kiến của cậu”
“Ồ”
“À đúng rồi, cậu tìm được Triều Lộc chưa?” Lục Kì hỏi.
Đó là mục đích mà Cố Thượng Nghiêu đi vào thế giới kịch bản.
“Chưa tìm được” (Xa tận chân trời, gần ngay trước mắt)
“Cũng đúng, đằng nào cô ấy cũng chỉ là một pháo hôi”
Nói xong chính sự, chuông cảnh báo của nghiên cứu viên lục cũng tự động tắt đi, hắn bắt đầu nói lung tung linh tinh “Ài, để tìm cậu mà thị tòng quan thiếu chút nữa gϊếŧ tớ rồi.
Nhưng mà bộ dáng này của cậu thật buồn cười hahahaha.
Không được rồi, tớ muốn chụp mấy tấm ảnh”
“Xem ra dạo này cậu quá rảnh” Cố Thượng Nghiêu ngữ khí hiền lành lạnh “Hành tinh bỏ hoang 747 vừa lúc có một chỗ trống…”
“Đừng ——” Lục nghiên cứu viên ở đầu bên kia kêu thảm thiết “Huynh đệ tốt sao có thể có, cái, dạng, này? À đúng rồi, tôi lập tức cho câu trở về hahahaha”
Bởi vì mất liên lạc, Cố Thượng Nghiêu đã ở thế giới kịch bản 1 tháng.
Cố Thượng Nghiêu mặc kệ hắn, bất quá hắn im lặng chính là cam chịu.
Đầu bên kia truyền đến tiếng “cạch cạch” bấm bàn phím.
Lục Kỳ “Được rồi, chờ tôi chính lại tham số ý thức cậu có thể về….”
Ngay lúc này, cửa phòng tắm sau Cố Thượng Nghiêu “lạch cạch” một tiếng liền mở.
Theo bản năng hắn quay đầu lại, thấy cô gái ngược sáng bước ra.
Cô hắn là vừa mới tắm xong, hơi nước còn bốc lên từ làn da trắng sữa của.
Đôi má thon gầy lại có chút phì nộn của trẻ con.
Mái tóc nâu thẫm xoan dài như rong biển xõa xuống, chỉ buộc lỏng bằng dây cột tác hồng nhạt…!Cô ngẩng đầu nhìn qua, con ngươi hổi phách như một đóa hoa hồng diễm lệ.
Cánh cụt nhỏ đứng bên cửa sổ thở dốc, cả người đều ngây dại.
Thời gian trở về 5 phút trước.
Triều Lộc như du hồn bay vào nhà tắm.
Trong lúc đánh răng, cô theo thói quen nhìn con gà.
Hả?
Cô hoàn toàn thanh tỉnh, sao lại tăng nhiều như vậy?
Lúc đầu cũng chỉ có một chút màu xanh lục ở mông mao thôi mà, hiện tại nửa cái mông gà đều là màu xanh lục.
“Hệ thống?”
“Đây” Hệ thống lập tức online trong vòng một giây.
Trả lời vấn đề Triều Lộc tắc mắc, nó lập tức bắt đầu nói:
“Bởi vì cô và tiểu chim cánh cụt ở thế giới kịch bản trở nên nổi tiếng nên đã ảnh hưởng tới thế giới hiện thực.
Hiện tại trong thế giới thực không ít người biết đến cô.
Là bọn họ đối với cô hò hét phát gà gáy.
“Thế sao….” Lúc trước cô ôm cánh cụt nhỏ phát sóng trực tiếp nhưng mà cũng chỉ vì không muốn chịu sự chế tài về kinh tế của Văn gia, không nghĩ tới cục diện bây giờ.
Mấy làn phát sóng trực tiếp về manh sủng lại ó thể làm giá trị gà gáy tăng nhiều như vạy, có thể thấy được năng lực người xem tại thế giới hiện thực lớn thế nào.
Triều Lộc lâm vào trầm tư.
Một lát sau, cô bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn cô gái trong gương.
1 tháng đã qua mà cô vẫn gầy đến da bọc xương, làn da đen cũng không trắng lên một chút nào.
“Tôi muốn đổi đạo cụ” Cô đột nhiên nói.
“Hả, không tích cóp giá trị gà gáy sao?” Hệ thống nghi hoặc “Tích đủ giá trị gà gáy cô mới có thể trở về mạt thế mà”
Triều Lộc rũ con ngươi xuống “Có một câu thế này: luyến tiếc hài tử bộ không được lang” (câu này mình quên mất mấy cái thành ngữ để thay vào, bạn nào biết chỉ mình để mình sửa lại nha)
Hệ thống “?”
Hệ thống “Vậy cô muốn đổi cái gì?”
Đôi tay chống lên bổn rửa, Triều Lộc nhìn chính mình trong gương, lộ ra một nụ cười giảo hoạt “Thẻ mỹ nhân”
Thẻ mỹ nhân vừa xuất hiện, Triều Lộc lập tức khôi phục dung mạo của mình.
Lúc này cô mới đi ra khỏi nhà tắm, cánh cụt nhỏ nhìn đến ngây ngốc.
“Này, này sao cậu không nói gì thế?” Lo lắng Cố Thượng Nghiêu xảy ra chuyện, Lục Kì trong đầu hắn sốt ruột kêu lên “Tôi lập tức đem cậu trở về”
Cố Thượng Nghiêu “khụ” một tiếng, thu hồi tầm mắt “Không cần”
Lục Kỳ “?”
“Triều Lộc” Giọng nói Cố Thượng Nghiêu bỗng nhiên trở nên cổ quái “Tôi tìm được cô ấy rồi” (Tìm được vợ rồiiiii)
Văn gia.
Ngọ □□ trong vườn, ánh mặt trời lười nhác chiếu xuống làm cho nhà kính trồng hoa trở nên ấm áp rạng ngời.
Trong góc nhà kính này bày một cái bàn tròn, trên bàn có các món điểm tâm tinh xảo.
Một bàn tay trắng ngà bưng chén trà bạch sứ lên, đang muốn đưa lên uống thì bên ngoài đột nhiên truyền đến một tiếng la hét.
“Thù nhi, con đoán xem mẹ mang cho con cái gì?” Văn phu nhân vui cười rạo rực đi tới.
Văn Thù Nhi ngẩng đầu nhìn qua, thấy Văn phu nhu đang ôm một con cánh cụt lông xù xù mới có mấy tháng.
Văn Thù Nhi “?”
Xưa nay cô đều không thích những động vật nhỏ, theo bản năng nhíu mày, khóe miệng trùng xuống không giấu được chút không vui.
Nhưng ngay trong nháy mắt, cô bỗng nhiên có cảm giác trong đầu “tạp ba” một tiếng, phảng phất như một trận điện lưu đang nhảy nhót trong đầu cô…!Ngay sau đó, một đoạn ký ức xa lạ mạnh mẽ ùa vào đầu cô.
Văn Thù Nhi thích động vật nhỏ đặc biệt là những con cánh cụt con.
Mấy ngày trước cô có nuôi một cánh cụt nhỏ đáng yêu nhưng bất hạnh là nó đã đi lạc.
Hiện giờ người hảo tâm rốt cuộc đem cánh cụt nhỏ của nàng đưa về.
Ký ức trong đầu tiến hành thay đổi không một tiếng động.
Bất quá chỉ là công phu trong giây lát, trên mặt Văn Thù Nhi lập tức có ý cười “Bé ngoan, tới đây chị ôm một cái”
“Đạo diễn, như vậy có được không?” Tòa nhà tổ tiết mục, giám đốc kỹ thuật nhìn hình ảnh trong phòng phát sóng trực tiếp, sốt ruột lo lắng.
Buổi sáng Tiếu đạo diễn tự mình tới văn phòng tim hắn, trực giác đã mách bảo hắn là có chuyện không tốt.
Quả nhiên!
Tiếu đạo diễn bắt hắn sửa thiết lập nhân vật trong thế giới Kịch Bản.
Sửa thiết lập tính cách diễn viên ở tổ tiết mục không phải tiền lệ, nhưng vấn đề là đạo diễn muốn hắn sửa cánh cụt nhỏ thành sủng vật của Văn Thù Nhi.
Giám đốc kỹ thuật cũng là một tiểu cánh cụt phấn, cánh cụt nhỏ này rõ ràng là của tiểu tỉ tỉ, sao lại có thể đổi thành Văn Thù Nhi? Như thế không phải lừa dối người xem sao?
“Anh thì biết cái gì?” Tiếu Đại Vĩ chẳng hề để ý nói “Mấy người xem kia óc đều là bã đậu, chúng ra cho bọn họ xem cái gì thì bọn họ phải ngoan ngoãn xem cái đấy.
Còn nữa, kịch bản là do chúng ta định, không phải là để chúng ta thích sửa thể nào thì sửa thế đấy sao?”
So với cấp cho Triều Lộc một cơ hôi, còn không bằng hắn nhân tình bảo bộ kỹ thuật thao tác một chút, cánh cụt nhỏ liền thành của Thù Nhi.
Thù Nhi thiên kim giả này mới là nữ chính, ngôi sao mới đang thịnh hành của giới giải trí.
Thù Nhi là tiểu hoa lưu lượng, phòng phát sóng 24/24 đều có fans.
Thấy Văn phu nhân đem tiểu cánh cụt tới, trong nháy mắt đã có làn sóng mới.
[Ngao ngao ngao ta chết mất.
Song Đỉnh Lưu thế mà lại là Thù Nhi của chúng ta nuôi.
Thu Nhi quả là người mỹ thiện tâm]
[Đúng là chỉ có Thù Nhi của chúng ta mới có thể nuôi dưỡng ra cánh cụt nhỏ dễ thương như thế]
[Thế tiểu tỉ tỉ kia thì sao?]
[Phỏng chừng chỉ là người nhặt được cánh cụt nhỏ đi]
[Ta khinh.
Đồ vật nhắt được lại không trả cho chủ, còn bắt cánh cụt nhỏ phát sóng trực tiếp.
Ai cho nó dám?]
[Muốn nổi tiếng đến điên rồi mà]
[Ta nghi ngờ người kia trộm cánh cụt nhỏ của Thù Nhi thì sao….]
[Chị gái, suy đoán của chị nói có sách mách có chứng]
Sức chiến đấu của fans Thù Nhi quả thực mạch mẽ, rất nhanh “Song Đỉnh Lưu là của Thù Nhi” đã được bọn họ đưa thẳng lên hot search.
Những fans này ngoại trừ tâng bốc Thù Nhi còn nhân tiện dẫm đạp “tiểu tỉ tỉ” một chân, các loại âm dương quái khí đổ cho cô trộm cánh cụt của Văn Thù Nhi.
“Tiểu cánh cụt bị trộm” cũng là đề tài leo lên hot search.
Trong đó đương nhiên không thiếu thủy quân đục nước béo cò.
“Chị Lý yên tâm, em an bài tốt tất cả mọi thứ rồi” Trong một mỗ khách sạn, Tiêu Đại Vĩ ân cần châm trà cho người phụ nữ đối diện “Em còn mua cả thủy quân, tí nữa em sẽ cho tổ tiết mục thông báo, chuyện này rất nhanh sẽ hoàn thành”
Người được gọi là chị Lý mặc đồ đen môi son đỏ.
máu tóc ngắn cho thấy sự giỏi giang, đó là người đại diện của Văn Thù Nhi “Thế chủ nhân ban đầu của chim cánh cụt đâu, nó đòi lại thì sao?”
“Chị Lý yên tâm, đó chỉ là một người qua đường căn bản không có phòng phát sóng cho cô ta.
Đến lúc đó em động thủ một chút, bảo đảm thiên y vô phùng
Lý tỉ nâng chén chà “Tôi đây thay Thù Nhi cảm ơn Tiếu đạo diễn”
“Lý tỉ không cần nói thế, về sau em còn cần chị giúp đỡ nhiều! hahaha”
Cùng lúc đó, trong thế giới kịch bản,
“Đại học Đông Nhân”
Nhìn cánh cửa khuôn viên trường trước mặt, Triều Lộc cầm lấy cặp sách sau lưng.
Nơi này là nơi Văn Thù Nhi, Sầm Tiểu Mộc cùng các diễn viên chính học, cũng là nơi Văn Tiểu Mai sắp nhập học sau khi trở về Văn gi.
Không có phòng phát sóng riêng, cô liền đi phát sóng ké người khác thôi.
╰(‵□′)╯╰(‵□′)╯╰(‵□′)╯╰(‵□′)╯╰(‵□′)╯╰(‵□′)╯╰(‵□′)╯
Vừa edit tới đoạn Triều Lộc bị sửa kịch bản là thấy hơi khó chịu rồi, lúc đầu mình còn nghĩ diễn viên Văn Thù Nhi được “Tiếu đạo lí” bao nuôi cơ, ai người là có thế lực lớn đứng sau.
Tức muốn lòi ruột luôn
Edit: 1/12/2021
CẢM ƠN MỌI NGƯỜI ĐÃ ĐỌC