Bạn đang đọc Lão Công Là Tiểu Chim Cánh Cụt – Chương 14: Đừng Động Thủ Động Cước
Máy ảnh lung lay một hồi, ngay sau đó, chiếc cằm bụ bẫm của của cánh cụt bảo bảo xuất hiện.
Chung quanh tối đen, cánh cụt bảo bảo hình như đang ở trong một không gian kín.
Mỗi ngày đều có người ngồi canh ở phòng phát sóng Song Đỉnh Lưu cho nên vừa thấy hình bóng xinh đẹp của tiểu cánh cụt xuất hiện, phòng phát sóng lập tức có bình luận:
[Mao Mao đang ở nơi nào vậy]
[Hình như là ở balo của tiểu tỷ tỷ, mình từng nhìn thấy trong buổi phát sóng trước]
[aaaaaaaaaaaa]
[Ơ, Mao Mao đang làm cái gì thế?]
Trong màn hình đột nhiên truyền ra một tiếng “cạch——”…..đó là âm thanh khóa bị kéo ra, ngay sau đó trong màn hình sáng lên, cánh cụt bảo bảo lộ ra cái miệng nhỏ nhòn nhòn.
[Quả nhiên là trong balo của chị ấy mà]
[Mao Mao của chúng ta quá lợi hại rồi, thế mà có thể tự kéo khóa ra.
aaaaa]
[Chị ấy đang đi cầu thang à?]
Từ góc nhìn của cánh cụt nhỏ, quang cảnh tầng thượng lộ ra không sót chút nào.
Dột nhiên, hình ảnh dừng lại tại một nơi: Trên ban công của tầng thượng, có một nữ sinh mặc váy trắng đứng đó.
Trong nháy mắt, nữ sinh không phản ứng gì nhảy xuống.
Mọi người [!!!!!!]
Trên đó là hình ảnh phòng phát sóng trực tiếp của Triều Lộc ghi lại.
“Hung thủ không phải cô ấy.
Sầm Tiểu Mộc là tự mình nhảy xuống” Học sinh vây xem sôi nổi nhìn vào điện thoại của Triều Lộc.
“Là tôi hiểu nhầm, hiện tại cảm thấy có lỗi “
“Không có việc gì cả, dù sao chúng ta cũng không phải người khẳng định hăng nhất”
Người khẳng định hăng nhất Văn Thù Nhi cùng Tiểu Lệ chỉ cảm thấy trên mặt hai người “bốp bốp” hai bàn tay, hai gương mặt nóng rát.
Lúc này Sở Lâm Bắc còn đi đến bên người Triều Lộc, nói chuyện với cô.
Sở Lâm Bắc châm điếu thuốc, khỏi mở lượn lờ, hắn nhìn vế phía Triều Lộc “Đây là chứng cứ không có ở hiện trường….!haizzz cô vô tội”
Triều Lộc trong mắt chỉ có Mao Mao tiểu cánh cụt của mình, căn bản không nghe thấy.
Sở Lâm Bắc “…….”
Kỳ thật cũng không trách Triều Lộc lại kích động như vật.
Mấy ngày nay tiểu cánh cụt của cô đều héo héo, không còn làm nũng với cô nữa (cô xác định nó làm nũng?), tiểu cánh Mao Mao “phạch phạch phạch phạch” bạo tẩu, cả ngày chỉ biết chui vào trong góc nhà, trừ bỏ ăn với ngủ ra quả thực giống như một cái xác không hồn (theo một phương diện nào đó thì cô đã đúng)
Hiện giờ tiểu gia hỏa một lần nữa tung tăng nhảy nhót trở lại, Triều Lộc có thể không cao hứng sao?
“Là em mở camera à?” Triều Lộc thân mật chạm chạm cái miệng nhỏ của tiểu gia hỏa.
Cố Thượng Nghiêu quay mặt đi chỗ khác, ta chỉ muốn hỏi ra “mạt thế” trong miệng ngươi là chuyện gì thôi.
Còn có, đừng động thủ động cước.
Chỉ là Cố Thượng Nghiêu không nghĩ tới, ý thức lần thứ hai tiến vào thế giới này, hắn sẽ ở trong balo Triều Lộc.
“pi pi pi” Nó chỉ là không cẩn thận, cái cổ của cánh cụt bảo bảo lúc co lên lúc rụt xuống nên mới không cẩn thận chạm vào nút mở camera.
Cũng coi như là vô tình cắm liễu*.
(*”Vô tâm sáp liễu liễu thành âm” ý nói “vô tình cắm liễu liễu thành xanh”.
…!Cách giải thích đại ý rằng làm việc tốt cho người nhưng người vô tâm, không để ý.)
“Cảm ơn em nha” Triều Lộc ôm tiểu bảo bối của chính mình, cười đến ngọt ngào, thanh âm cũng ngọt ngào.
Đối diện với gương mặt mềm mại tươi cười của cô gái thì dù cho Cố Thượng Nghiêu đã cực lực kiềm chế, trong mắt vẫn lộ ra một ý cười.
“Tôi có thể đi chưa?” Triều Lộc nhìn Sở Lâm Bắc, cô muốn mang Mao Mao đi ăn đồ ăn ngon.
Sở Lâm Bác do dự một chút, gật gật đầu.
Tuy rằng có chút vấn đề muốn hỏi cô, nhưng người ở đây lắm miệng nên hắn chỉ có thể vừa đi vừa hỏi.
Nghĩ như vậy, Lâm Sở Bắc liền cùng Triều Lộc ra ngoài.
Nhưng vừa đi được vài bước, phía sau liền có người đi theo.
“Anh Lâm Bắc” Văn Thù Nhi gọi hắn.
Sở Lâm Bắc “?”
Văn Thù Nhi liếc Triều Lộc một cái, muốn nói nhưng lại thôi nhưng cuối cùng hít sâu một hơi, cô hạ giọng nói “Anh Lâm Bắc, anh lưu ý một chút, cô gái này không rõ lai lịch mà cô ấy cũng không phải người tốt”
Lời vừa dứt, trên cửa tầng thượng có người kinh hỉ kêu một tiếng “Văn Tiểu Mai”
“Hả? Văn Tiểu Mai không phải chị giá được đón về từ tinh cầu xa lắc xa lơ của Văn Thù Nhi sao?” Trong đám có tiếng nói “Cô ấy cũng tới trường chúng ta học à?”
“Lúc trước cũng có lời đồn là cô ấy chuyển đến nhưng mà bây giờ vẫn chưa gặp được người”
Mọi người sôi nổi nhìn vế tiếng gọi vừa nãy, thấy người đi vào chúng là bộ trưởng hội tuyên truyền Trương Khải.
Trương Khải có chút kích động đi đến trước mắt nữ sinh tuyệt mĩ đang ôm cánh cụt kia, lắp bắp nói “Văn, Văn Tiểu Mai, chào, chào cậu”
Trong đám người lập tức im lặng, sau đó như nổ tung:
“Không phải không phải? Cô ấy là Văn Tiểu Mai à?”
“So với lời đồn quả thật không giống nhau”
“Nhỡ đâu là trùng họ trùng tên thì sao?”
Ngay lúc này, trong đám người đột nhiên vang liên một giọng nữ sắc nhọn “Mày sao có thể là Văn Tiểu Mai?”
Là Văn Thù Nhi.
Hình tượng thục nữ rốt cuộc cũng không duy trì được nữa, cô nhìn chằm chằm gương mặt mịn màng của Triều Lộc.
Văn Tiểu Mai rõ ràng là là một con quái vật xấu xí.
Là một kẻ vô dụng chỉ để chờ đổi thận cho mình.
Sao có thể là người trước mặt, người này….!độ kị trong lời nói của Văn Thù Nhi trở nên thấp kép.
Triều Lộc chỉ hướng Trương Khải gật đầu “Xin chào” nói xong không để ý những người này, ôm tiểu cánh cụt rời khỏi tầng thượng.
Sở Lâm Bắc đuổi theo Triều Lộc”
“aaaa cô ấy thế mà không phủ nhận, thật sự là Văn Tiểu Mai aaa”
“Nhưng mà Văn Thù Nhi hình như không quen cô ấy”
“Đâu chỉ là không quen, giống như là còn nhắm vào nha”
…….
Cảm thấy tầm mắt khác thường chung quanh, Văn Thù Nhi chỉ có thể cường chống nói “Chỉ là trùng họ tên thôi, Văn Tiểu Mai không phải như thế này”
Cho đến khi rời khỏi tầng thượng, Văn Thù Nhi mới cho phép khuôn mặt dự tợn của mình hiện ra.
Mà trong lòng cô vẫn nghĩ đi nghĩ lại:
Nó sao có thể là Văn Tiểu Mai.
Nhưng cẩn thận ngẫm lại, lần đầu tiên cô nhìn cô gái kia xác thực có chút quen.
Hơn nữa mặt nó cũng có chút giống với Văn Tiểu Mai.
Nếu nó thật sự là Văn Tiểu Mai….!bên tai không khỏi vang lên đối thoại buổi sáng của ba mẹ:
“Sớm biết thế 10 năm trước đã Tiểu Mai về “
“Đứa trẻ kia bị bọn buôn người nuôi đến xấu như , bộ dáng đấy lớn lên có thể liên hôn à?”
Nếu họ biết con gái ruột của họ không xấu…….!Văn Thù Nhi đột nhiên không dám nghĩ tiếp.
Không được.
Nó chắc chắn không phải là Văn Tiểu Mai.
Nghĩ đến đây, trong mắt Văn Thù Nhi xuất hiện một mạt âm ngoan “Tiểu Lệ, mày đăng một bài đi”
Tiểu Lệ hiếm khi không để ý cô, sắc mặt trắng bệch nhìn điện thoại.
Văn Thù Nhi không khỏi nâng cao giọng “Tiểu Lệ”
Tiểu Lệ như mới vừa tỉnh mộng.
Cô dại ra chuyển động tròng mắt, kéo tay Văn Thù Nhi:
“Thù Nhi không ổn rồi.
Cậu lên hot search”
“?”
Thế giới kịch bản cũng có mạng xã hội đơn nhiên cũng sẽ có hỏ search”
[Trà xanh kỹ nữ]
Đây là từ để miêu tả Văn Thù Nhi trên hot search.
“Đúng vật, mọi người phải tôn trọng quyền riêng tư của bạn học này.
Ai cũng không hy vọng việc mình làm bị truyền ra ngoài”
“Nhưng mà, cái này cũng chứng minh cậu là người cuối cùng nhìn thấy Tiểu Mộc” Văn Thù Nhi tinh tế nhíu mày.
Văn Thù Nhi hướng Tiểu Lệ ra hiệu.
Tiểu Lệ vội nói “Cảnh sát, hung thủ chính là cô ấy”
“Anh Lâm Bắc, anh lưu ý một chút, cô gái này không rõ lai lịch mà cô ấy cũng không phải người tốt”
Ở tầng thượng thư viện, phòng phát sóng của Triều Lộc vẫn luôn mở, toàn bộ quá trình Văn Thù Nhi trà ngôn trà ngữ.
Bao gồm cả khi cô biết Triều Lộc chính là Văn Tiểu Mai:
“Mày sao có thể là Văn Tiểu Mai?”
Tất cả những thứ đó đề do người hâm mộ trong phòng phát sóng đăng lên mạng.
Mị lực của Song Đỉnh Lưu cũng không phải để trưng, fan lập tức đem Văn Thù Nhi hắc lên hot search.
“Đừng sợ.
Bôi đen mà thôi” Văn Thù Nhi an ủi Tiểu Lệ, đồng thời cô nhanh chóng đăng nhập vào tài khoản mạng xã hội của mình, đăng một bài làm sáng tỏ:
[Tôi thấy rất buồn khi mọi người đem sự thật bẻ cong như vậy.
@fan mẹ của cánh cụt bảo bảo @ hiệp hội bảo vệ cánh cụt toàn @ fanclub toàn cầu của Văn Tiểu Mai thanh giả tự thanh*! Tôi đã liên hệ với luật sư, tất cả đều giao cho luật sư giải quyết]
(*Thanh giải tự thanh có nghĩa là những người trong sạch, dù họ không nói những lời thanh minh cho mình.
Thì họ vẫn là những người trong sạch.
Còn bản thân những người xấu, cho dù họ tìm đủ mọi cách để chối cãi những hành vi xấu của mình.)
Văn Thù Nhi cũng coi như là nửa người nổi tiếng, fans có không ít, rất nhanh đã có không ít người ủng hộ cô ở dưới bình luận:
[Tôi tin Thù Nhi.
Thù Nhi tỷ tỷ chính là tiểu thiên sứ]
[Người làm trời biết, Thù Nhi của chung ta chỉ cần làm chính mình là được rồi]
[Video kia chắc chắn là cắt ghép.
Văn Thù Nhi ghén ghét Thù Nhi của chúng ta]
Văn Thù Nhi yên tâm thoải mái tắt điện thoại.
Mình cũng coi như là non nửa người nổi tiếng rồi, am hiểu sâu sắc cách tồn tại trên mạng xã hôi.
Cư dân mạng đều mù quáng, bọn họ đa số thời điểm không mang theo não, ai nhiều fan, họ liền tin.
So sánh lượng fan hậm mộ của mình với Văn Tiểu Mai, Văn Thù Nhi khóe miệng lội ra một mạt ý cười dắc biết.
Đã nắm chắc thắng lợi, Văn Thù Nhi mời Tiểu Lệ ăn một bữa lớn.
Sau đó còn bớt thời gian đi đến spa.
Lúc ra khỏi spa đã là buổi chiều.
Văn Thù Nhi lúc này mới không nhanh không chậm lấy điện thoại ra.
Vừa khởi động lại điện thoại, vô số cuộc gọi nhỡ và tin nhắn, phần @ của mạng xã hội hiện ra hàng nghìn thông báo.
Văn Thù Nhi bấm mở mạng xã hội, phát hiện người đầu tiên @ mình chính là……!Văn Tiểu Mai?
Văn Tiểu Mai: [Trước khi nói vơi luật sự, đề nghị cô giải thích một chút: dongrendaxue.bbs.SB267 @ Văn Thù Nhi]
Quần chúng ăn dưa nghe tin lập tức hành động, bấm vào link Văn Tiểu Mai đăng.
Kết quả đó là một bài đăng trên diện đàn của đại học Đông Nhân:
Giáo hoa Sầm Tiểu Mộc ngã lầu chết, hung thủ dựa vào chim cánh cụt để thoạt tội.
Đúng là hot search lúc trướng.
Chẳng qua, bài đăng này đã bị quản lí viên đánh dấu một chữ đỏ rất lớn —— “Tin đồn”, ở dưới còn có lời quản lí viên thanh minh.
Tuân thủ nguyên tắc chấp hành kỉ lật, diễn đàn đã tìm ra id người bịa đặt này.
Chủ sở hữu: Văn Thù Nhi.
Id phụ họa*: Tiểu Lệ.
(* cv là “Thiếp nội mang tiết tấu id mọi người” , mình không rõ nó nghĩa là gì a)
Ngoài cửa spa, Văn Thù Nhi chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng….!.