Lão Công Đích Thị Phúc Hắc Đại Nhân (Chồng Tôi Rõ Là Lão Quái Thai)

Chương 9


Đọc truyện Lão Công Đích Thị Phúc Hắc Đại Nhân (Chồng Tôi Rõ Là Lão Quái Thai) – Chương 9

Sự Thay Đổi Của Ánh Mắt

Tôi thừa nhận mình hơi ngốc một chút, cũng hơi khờ một tẹo nhưng cứ ba ngày việc nhỏ, năm ngày chuyện to, rối rắm đến mức độ này, đột nhiên tôi nhận thấy một điều…

Ý nghĩ tức thì, tôi cũng muốn choáng váng.

Lẽ nào… có lẽ nào…

Trong đầu chỉ mới thoáng qua đã khiến cả mặt đỏ ửng, tôi che mặt mình lại, không dám nghĩ tiếp, lắc đầu như điên, muốn vứt ngay cái ý nghĩ này đi lập tức.

Nhưng mà… càng cố không nghĩ tới thì nó càng lượn lờ.

Có khi nào… là… Khang Duật… thích… tôi?

Tôi ngượng chín như muốn bốc hơi, vội úp vào gối, che mặt mình lại rồi tự mắng bản thân.

Âu Dương Miểu Miểu, mày thật là hoang tưởng quá rồi, cái chuyện như vậy mà cũng nghĩ ra cho được.

Mắc cỡ quá, mắc cỡ chết đi được.

Úp mặt xuống gối một hồi lâu, mãi đến khi không nín thở được nữa tôi mới ngẩng mặt lên, rồi sau đó lại tiếp tục lắc đầu liên tục, tự nói với bản thân, không thể, không thể nào có chuyện đó được đâu, đã làm bao nhiêu chuyện xấu hổ như thế trước mặt thì làm sao cậu ta có thể thích mình được chứ.

Nhưng mà… nhưng mà…

Sau khi Khang Duật nói những lời ấy, bây giờ nghĩ lại, quả thật rất… mờ ám.

Mờ ám… cái từ này nói ra thôi cũng đã thấy xấu hổ lắm rồi.

Tôi ngượng chín, cứ ôm cái gối lăn lóc trên giường, hết lăn qua rồi lăn lại, lăn tới lăn lui.

Lăn một lúc lâu tôi mới ngừng lại, tóc tai cũng làm một ổ bù xù trên đầu. Tôi ngồi xếp bằng trên giường, càng không dám nghĩ tới thì càng lúng túng.

Hay là cứ hỏi trực tiếp Khang Duật cho rồi.

Không được, không thể được. Nếu nhỡ đâu không phải thật thì tôi còn mặt mũi nào mà gặp người khác nữa chứ.

Nhưng nếu mà không hỏi, cứ nghĩ trong đầu như vầy hoài, khó chịu muốn chết.

Tôi thừa nhận mình đúng là đứa gặp chuyện liền trốn, không dám làm gì, nhát gan kinh khủng.

Chuyện này chẳng qua cũng chỉ là do tôi tự tưởng tượng, anh cũng chưa từng nói thẳng ra. Chỉ sợ đến lúc mang chuyện xấu hổ này ra hỏi, tôi không chỉ ngồi cùng bàn với anh, lại còn cùng lớp, cũng phải đến ba năm trời, nói ra rồi sau này biết phải làm sao.

Lại nói, nếu anh thật sự thích tôi thì có gì hay đâu chứ?

Nghĩ đủ kiểu rồi mà cũng không thể nào lý giải được, tôi có xinh tí nào đâu, lại ngồi vò các góc của cái gối một hồi. Mà nói đi nói lại, hồi còn bé, tôi cũng thuộc dạng dễ thương đáng yêu lắm nha, ai gặp cũng khen tôi như búp bê, tóc xoăn xoăn, mắt vừa to vừa tròn, là một tiểu mỹ nhân. Nhưng mà càng lớn thì… tôi không kiềm được, chạy tới trước gương để nhìn.

Ngồi cả buổi, đau đớn là nhận ra – vẻ dễ thương ngày xưa biến đâu mất rồi!!

Không thể nào tìm ra nét đáng yêu thời bé đâu hết cả. Vì sức khỏe không tốt, khiến gương mặt tròn ngày nào giống như bị gọt, nhọn đến dọa người, đã thế mắt lại rất to, khuôn mặt bị teo tóp vậy mà đôi mắt này lại chả khác gì mắt trâu, bự kinh khủng. Mặc dù da trắng, nhưng lại chẳng hề hồng hào, nhìn cứ như đứa bị suy nhược. Hơn nữa, cơ thể lại không hấp thu được dinh dưỡng, tôi cao 1m63 nhưng chỉ nặng khoảng 42,5kg, nhìn kiểu gì cũng như cây sào tre. (Đơn vị cân nặng trong toàn truyện được dùng là 斤 – cân; 1 cân = ½ kg. Từ nay, mình sẽ chuyển trực tiếp về kg để quen thuộc và dễ hình dung hơn.)

Nhìn bản thân mình trong gương, đầu tóc bù xù, trông như một nữ quỷ.


Tôi ngồi quỳ, úp mặt xuống đất trước cái gương, đau đớn nghĩ, thật là bất hạnh quá.

Bất ngờ, cửa phòng bị đẩy vào, em tôi, Âu Dương Diễm Diễm, miệng còn ngậm kẹo mút bước đến – “Chị, cho em mượn cây bút xóa Bạch Tuyết một chút đi.”

Tôi đang hoài niệm cho tuổi thơ xinh xắn của mình, không rảnh để ý đến nó.

Diễm Diễm liếc một cái sắc lẻm, tôi quá quen với cái kiểu này của nó, nói – “Lại phát khùng chuyện gì thế?”

“Không phải!!” – Tôi quay đầu, nhăn nhó.

Diễm Diễm từ từ bước tới tiện tay lấy cây bút xóa trên bàn, vẻ chế giễu, nói – “Không điên thế sao tóc tai lại như ổ gà thế kia?”

Tôi vơ vội cái gương để soi tóc, sau đó đứng lên thở hồng hộc – “Ai cần em lo!!”

Đang đau buồn trước nhan sắc của mình, lại nhìn Diễm Diễm, trong lòng càng thêm ảo não. Hai đứa rõ ràng là giống nhau, nhưng nhìn kiểu gì cũng thấy nó xinh đẹp hơn tôi. Không chỉ dáng người cân đối, da dẻ còn trơn mịn trắng hồng nữa chứ. Tuổi dậy thì gì chứ, chả biểu hiện chỗ nào trên tôi, toàn thấy trên người nó.

Đúng là thủy hỏa bất dung(*), một trời một vực mà.

(*) Ở đây tác giả có cố ý chơi chữ một tẹo, nhân tiện mình giải thích tên nhân vật. Nhân vật nữ chính là Âu Dương Miểu Miểu – Từ Miểu -淼 – nằm trong bộ Thủy, ở đây có nghĩa là mênh mông, mù mịt (chỉ nước) – Bạn cũng có thể thấy, nó gồm ba chữ Thủy – 水 ghép lại. Còn cô em sinh đôi, Diễm Diễm, với Diễm -焱 – nằm trong bộ Hỏa – mang nghĩa ngọn lửa – tương tự, cũng gồm ba chữ hỏa – 火 ghép lại. Câu trên, nguyên bản là ‘thủy hỏa bất dung’ chỉ sự khác biệt, tương khắc về tính cách, cũng như cả về tên gọi của chị em nhà này. – Ngoại truyện 2 sẽ có lặp lại.

Thật đúng là bi kịch.

Diễm Diễm thấy tôi rất ít khi nổi giận, thấy hơi kì lạ, hỏi han – “Sao vậy? Sao lại có cái bộ hận đời thế kia?”

Tôi quay ngoắt – “Hừ!”

Nó nhún vai định bỏ đi.

Tôi kịp thời giữ chặt nó lại.

Diễm Diễm quay đầu, nhíu mày hỏi – “Chuyện gì?”

Tôi ấp úng nói – “Có… có chuyện… chuyện này muốn hỏi… muốn hỏi em một tí.”

Bây giờ tôi đang rất cần người để tâm sự, nếu không, chắc chắn tối nay không thể ngủ được.

Diễm Diễm đảo mắt nhìn tôi một vòng. Tôi và nó đúng là sinh đôi cùng trứng, cặp mắt vừa chuyển động là tôi biết nó định làm gì.

“Chị sẽ giúp em làm bài tập nghỉ đông.” – Tôi đau đớn nói.

Nó cười hề hề, cặp mắt sáng trưng tức thì – “Thỏa thuận thế nhé!!” – Nói xong, đá đôi dép lê, đi đến bên giường, ngồi xếp bằng, xong xuôi, liếm liếm que kẹo, nhìn tôi cười tít mắt – “Trình bày đi!”

Tôi lại bắt đầu do dự, chuyện này chưa có xác định, nói ra thì xấu hổ, nhưng không nói thì lại rất càng khó chịu hơn.

“Em nghe xong, không được để với bố mẹ đó!!” – Phải đề phòng trước mới được.

Thời này, yêu sớm thì có mà chết à!!

Nó gật đầu.

Tôi hơi lưỡng lự một chút, sau cùng cũng đem chuyện của Khang Duật kể hết cho nó nghe.


Diễm Diễm vừa nghe, vừa cắn cây kẹo mút, trong miệng phát tiếng nhai rốp rốp.

Kể hết một lượt, tôi quay sang hỏi – “Mày nói thử đi, có phải cậu ta thích chị không?”

Diễm Diễm suy nghĩ một hồi, trả lời – “Cũng có thể lắm.”

“Em cũng nghĩ là có thể à?” – Tôi giật mình hét to, bò lên trên giường – “Vậy em nói thử xem, cậu ta thích chị vì cái gì chứ?”

Diễm Diễm nhìn tôi, nhíu mày nói – “Em cũng thấy khó hiểu, anh ta thích chị vì cái gì mới được?”

Đây là lời em gái nên nói hả? Lại còn là cùng một mẹ sinh ra nữa chứ.

Tôi sa sầm nét mặt – “Ý em là sao?”

Nó thấy tôi đang muốn nổi điên, vội chữa cháy – “Đừng giận đừng giận, em cũng nói sự thật thôi mà, sinh vật đơn bào như chị…”

Tôi vung tay phang thẳng vào ót nó – “Có em mới là động vật đơn bào ấy!!”

Diễm Diễm xoa đầu, nhếch miệng nói – “Có gan thì đi mà hỏi, hỏi anh ta, thích chị vì cái gì đi?”

“Ai mà dám, mất mặt chết được… ai biết cậu ta có thật sự… thật sự thích chị hay không… Nhỡ đâu là hiểu nhầm thì sao, biết đâu là cậu chỉ muốn đùa với chị thôi thì sao? Em không biết đâu… cậu… cậu ta toàn bắt nạt chị thôi.”

Diễm Diễm ra vẻ khinh thường nói – “Đấy, rõ là nhát cáy, không dám đi hỏi, vậy mà còn giả vờ.”

Tôi đưa nắm đấm, nhắm vào đầu gối nó, không ngờ nó lại tránh được.

“Nếu không thì vầy đi…” – Nó nháy mắt với tôi – “Em giúp chị đi xem thử thế nào nhé?”

Tôi nghi ngờ hỏi lại – “Xem? Xem thử kiểu gì?”

“Hí hí, không phải thứ ba tuần sau chị phải lên trường tập trung lần hai sao? Em đi theo chị, trốn ở cổng trường, giúp chị quan sát anh ta.”

Tôi không thể để nó dễ dàng lừa gạt – “Đúng là khó tin, chị thấy em muốn xem cậu ta là người thế nào, không chừng đang thầm nghĩ, không biết là đồ ngốc nào lại đi thích chị thì có.”

Diễm Diễm làm bộ mặt oan ức – “Sao chị có thể nói với em gái mình như vậy, người ta rõ ràng là muốn giúp chị mà.”

“Bỏ cái mặt ấy đi! Em tưởng mình có hỏa nhãn kim tinh của Tôn Ngộ Không chắc?” – Tôi tức giận phản bác.

Nó làm ra vẻ hiểu biết – “Chị không biết gì cả, muốn tìm hiểu con trai có thích mình hay không là phải nhìn vào ánh mắt của tụi nó.”

“Ánh mắt!? Nhìn thế nào?” – Cách này thật là mới mẻ, tôi cực kì ngạc nhiên, nếu như là biết rồi, tôi sẽ tự mình đi mà nhìn, cần gì nó nữa.

“Chị ngốc lắm, có giảng ra rồi thì cũng không hiểu đâu. Thế giờ, muốn hay không, nói một câu thôi.” – Nó hất mặt lên nhìn tôi, ra vẻ ra đây.

Tôi có hơi phân vân, cứ cảm thấy Diễm Diễm đang có âm mưu nào đó, nhưng lại không nói rõ ràng được là gì. Cơ mà, thành ngữ cũng có câu ‘người ngoài thì sáng người trong thì quáng’. Nói không chừng nó có thể phát hiện ra điều gì đó thì sao.

Nghĩ đi nghĩ lại, thử thì vẫn tốt hơn là không biết gì hết.


“Được rồi, nhưng mà em cũng không được giở trò gì hết đó.” – Tôi không thể không đề phòng.

“Không thành vấn đề, cứ vậy mà làm.”

“Ừ!”

“Thế chừng nào chị làm giúp bài tập nghỉ đông cho em?”

“…”

Tổ sư nó ra, tôi quên béng chuyện ấy.

Buồn ơi là sầu!!

***

Đến hôm thứ ba, trong lòng cứ có cảm giác không yên tâm, lên trường tập trung, Diễm Diễm nói sẽ núp sau bụi hoa ở cổng, chờ tôi đem Khang Duật tới, chỉ cần đứng nói mấy câu là xong.

Tất nhiên là tôi nghe theo, chỉ là vừa nhìn thấy anh, liền có cảm giác xấu hổ.

May sao, anh không nhận ra.

Nộp hết bài tập nghỉ đông, nghe thầy giáo dặn dò mấy câu như vui tết nhưng cũng phải ăn nói chú ý cẩn thận, thế coi như đã xong buổi tập trung.

Cùng đi ra cổng không phải chuyện khó, muốn về nhà thì ai mà chả phải bước qua cổng, vấn đề là phải nói cái gì mới được. Tôi cố tìm đề tài, nhưng nói thật, nghĩ mãi không ra.

Thấy chỉ còn vài bước là ra đến cổng, tôi hốt hoảng, trong đầu cứ tìm ra cái gì đó, rút cuộc lại không nhìn đường, đi sai hướng…

Đột nhiên có ai đó kéo cổ tôi, quay đầu lại, quả là Khang Duật.

“Cậu làm cái gì thế, đi đường mà không nhìn à.” – Anh lôi tôi qua một bên, bước thẳng tới cổng trường.

Lúc này tôi mới nhận ra, mình đang đứng cách ao sen nhỏ có một bước, nếu không có Khang Duật giữ lại, chắc chắn sẽ ngã ùm vào đó.

Tôi gãi gãi đầu, không dám nhìn thẳng. Mà không chỉ hôm nay, trước đây tôi cũng chưa từng nhìn thẳng anh bao giờ, cứ cảm thấy ngại ngùng thế nào ấy, nhớ tới phải nói chuyện cùng anh, chợt phát hiện đây đúng là cơ hội tốt.

Tôi nói lớn – “Cám ơn, cám ơn!!”

Cứ coi như đây là nói chuyện đi.

Khang Duật nhìn tôi ngờ vực, làm tôi càng cảm thấy chột dạ.

Tôi cười khan hai tiếng, nói – “Haha, về nhà, về thôi!!” – Tôi bước vội về trước.

Khang Duật cũng chả hỏi han gì, cùng mấy tên bạn gần đấy nói vài câu, hình như là định đi đá banh ở đâu đó. Tôi liếc mắt sang bụi hoa, thấy Diễm Diễm chìa tay, ra dấu ‘OK’

Nãy giờ cứ thấp thỏm không yên, cuối cùng cũng an tâm hơn.

Nhưng mà cứ nghĩ đến việc Khang Duật có thích tôi hay không, tim lại đập thình thịch, không hiểu sao, hơi sợ hãi, nhưng cũng có cảm giác phấn khích.

Thừa lúc mọi người không chú ý, tôi lủi ngay vào khóm hoa. Bụi hoa ở trường rất dày, đúng là chỗ trốn rất tốt, có thể quan sát được hết mọi chuyện ở cổng mà không bị phát hiện. Tôi cùng Diễm Diễm múp trong bụi hoa, chờ bọn Khang Duật đi khỏi mới bước ra.

“Thế nào rồi?” – Tôi hỏi dồn dập.

Diễm Diễm lại nói – “Em đói, muốn ăn đậu hũ thúi.”

Tôi rối rít giậm chân – “Đậu hũ thúi cái đầu em, mau nói đi.”


Nó không thèm quan tâm, tự ý đi qua đường, đến thẳng hàng bán đậu hũ.

Tội vội vàng đuổi theo, rõ ràng là nó cố tình.

Không còn cách nào khác, đành phải móc tiền ra, mua một phần đậu hũ cho nó. – “Nói được chưa?”

“Em còn muốn ăn thịt dê nướng nữa!”

Tôi nắm chặt tay, tự nhủ mình phải kiềm chế, nó là xài hết tiền tiêu vặt, thèm ăn vặt nên muốn đụng vào tiền của tôi đây mà.

Chị mày mua!

Thời ấy, quanh trường học có rất nhiều hàng bán quà vặt và mấy quán bán đồ ăn bình dân nữa, giá cũng rẻ. Đậu hũ tám hào năm viên, thịt nướng một xâu một hào, còn có quả sung, ô mai, kẹo mạch nha, chỉ một hào thôi, theo như tiền tiêu vặt hàng tháng của tôi, có thể hầu nó ăn no.

Ấy vậy mà tôi lại không nghĩ Diễm Diễm có thể ăn nhiều đến vậy, ăn suốt đường về, thương cho ví tiền của tôi, xẹp lép.

Vừa về tới nhà, tôi kéo ngay nó vào phòng, chống nạnh, mắt tóe lửa – “Thế giờ mày có nói hay không!!”

Diễm Diễm chùi chùi cái miệng đầy dầu mỡ, uống một ngụm nước quýt tôi mua cho, vẻ mặt thỏa mãn, nhìn tôi nghiêm túc, nói – “Em thấy rồi!!”

“Thấy cái gì?” – Tôi kéo cái ghế ngồi trước mặt nó, hồi hộp lắm rồi.

Diễm Diễm ợ một cái, mùi… hỗn hợp của bao nhiêu thứ trộn vào, khiến tôi không thể không bước lui về sau.

Cuối cùng nó cũng nghỉ một chút, nhìn vào mắt tôi, cực kì nghiêm túc, nói – “Anh ta — quả thật rất — đẹp trai!!”

Tôi nhảy dựng từ trên ghế, lấy tay bóp chặt cổ nó – “Chị bóp chết mày, cái đồ không có lương tâm!!”

Nó giãy dụa, vội phân bua – “Sao chị hối dữ vậy, em còn chưa nói xong mà.”

Lần này tôi khôn hơn, tay vẫn để ở cổ nó không bóp, – “Nói mau!! Nếu không chị sẽ bóp chết mày!”

“Được rồi, được rồi mà, em nói… – Nó ngẩng đầu lên, vẻ mặt rất nghiêm túc – “Em thấy rồi, nhìn thấy sự thay đổi trong con mắt anh ta.”

Tôi nhíu mày – “Thay đổi thế nào?”

“Lúc Khang Duật nhìn người khác, đôi mắt đều trong như nước tiểu, nhưng chỉ cần nhìn đến chị, thì mắt lại gớm như cục đờm.”

Tôi chết mất!! Vẫn biết khả năng ngôn ngữ của Diễm Diễm có vấn đề, nhưng mà… cái kiểu dùng từ thế này đúng là ghê phát kinh lên được, thật tình là…

Đến mẹ tôi còn không hiểu nổi!!

“Mày làm ơn nói tiếng người hộ chị.”

Nó ra vẻ như muốn nói chị đúng là đồ ngốc, nói thế mà vẫn không hiểu!

Tôi thật sự chả hiểu gì, lắc lắc đầu.

“Anh ta thật sự thích chị đó, bà chị của em ơi!!”

Câu này, thì tôi hiểu.

Hiểu rồi thì… cả mặt ửng đỏ.

Ai tới nói đi, tôi phải làm gì tiếp nữa đây?

Đầu óc như ngừng hoạt động, tôi đỏ mặt giữ chặt cổ của Diễm Diễm – “Chị còn phải bóp chết mày nữa!!”

“…….”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.