Đọc truyện Lão Công Đích Thị Phúc Hắc Đại Nhân (Chồng Tôi Rõ Là Lão Quái Thai) – Chương 24
Vương Gia Trở Về
“Chị, mẹ nấu canh rau cải với gan heo kìa, chị ăn đi cho nóng.”
“Mẹ đâu, sao em lại bưng lên đây?”
Cứ thứ sáu là tôi về nhà dịp cuối tuần, đây cũng là điểm lợi thế của việc thi ở đại học địa phương, lúc nào về nhà cũng được.
“Đi dạo với bố rồi, tập thể dục đó mà.”
“Ừ!” – Tôi nhận chén canh từ Diễm Diễm, – “Tô lớn thế này, no chết mất.” – Tôi nhét bông gòn vào hai lỗ mũi, không ngửi được, uống gì cũng chẳng thấy ngon miệng nữa.
“Ai bảo chị chảy máu mũi như lũ sông Hoàng Hà làm chi! Bố mẹ bị hù hết hồn luôn! Em nữa!” – Diễm Diễm vỗ ngực, chắc lại sợ hãi nhớ chuyện tôi phun máu mũi như vòi nước đây mà.
Tôi đặt chén lên bàn vi tính, gãi gãi đầu – “Nóng trong người thôi!”
Diễm Diễm trừng tôi, thấy tôi đang coi Conan, liền hỏi: “Đến tập mấy rồi?”
“Tập 287, Kudo Shinichi ở New York (phần điều tra)!” – Tập trước là phần xảy ra vụ án.
“Em chờ tập phá án tuần sau rồi mới xem! Nhật Bản thật dã man, phim hoạt hình mà mỗi tuần ra một tập!”
Về chuyện này, tôi cũng rất ức chế – “Đúng đó! Rõ là tra tấn người ta!”
“Vậy tuần sau chép vào đĩa cho em nhé, em mang lên trường coi!”
Tôi gật đầu, Diễm Diễm không thi vào Phục Đán, cũng không phải trường chính quy nào mà là một trường chuyên ngành, quản lý hành chính Hoa Đông, năm nay tốt nghiệp.
“Đúng rồi, ngày mai là họp mặt bạn cũ, chị có đi chung không, không thì em sẽ báo trước cho Tiểu Phàn!”
Tôi bưng bát canh uống ừng ực, uống xong khoát tay – “Không sao, chị em gặp nhau, sao thiếu chị được!”
Chớp mắt ba năm đã trôi qua, đám bạn bè chí cốt đều đã thi vào những trường đại học mình muốn, Từ Doanh học đại học Giao thông vận tải Thượng Hải, Đại Song vào đại học Đông Hoa, Tiểu Phàn vào đại học Kỹ thuật công trình, tuy Lưu Lý Quân thi rớt nhưng bây giờ học chung với Tiểu Song, còn Tông Lê Quân tham gia kì thi cho người quá tuổi, vào một trường không tồi.
“Ừ, vậy chị nghỉ ngơi đi, đừng xem hoạt hình nữa, coi chừng lại chảy máu mũi bây giờ!”
Sao em gái tôi càng lúc càng giống mụ quản gia vậy nè.
“Biết rồi, em mau đi đi!” – Nó đang vội làm bản sơ yếu lí lịch, định tìm việc làm.
Diễm Diễm vừa đi, điện thoại tôi liền reo.
Là tin nhắn.
Tôi cầm lấy chiếc Trium đáng yêu lên, bấy giờ điện thoại chỉ là loại đen trắng, hình ảnh, nhạc chuông, màu mè đều không có, di động này là quà đậu đại học bố thưởng cho tôi, 1980 tệ (~8 triệu VNĐ theo tỉ giá hiện nay) lận đó nha, còn Diễm Diễm thì chọn đập đá Nokia 3210 trong truyền thuyết.
Ấn nút mở, thật ra tôi không nhìn cũng biết, chắc chắn là Khang Duật.
Bây giờ ở Thượng Hải là chín rưỡi tối, còn Đức là ba rưỡi chiều, nhưng nếu đang đông thì chênh lệch bảy tiếng lận.
Trên màn hình hiện: Miểu Miểu, bây giờ anh rảnh, chat hình đi!
Chat hình?
Tôi run cầm cập, mũi tôi bây giờ sưng tấy như quỷ, sao có thể cho anh thấy được. Không được không được, tuyệt đối không thể được!
Tôi nhanh chóng trả lời – Webcam hư rồi, đang sửa! QQ đi!!
Tôi tắt cửa sổ phim, mở QQ lên, chờ Khang Duật gọi, vậy mà anh lại điện thoại trực tiếp cho tôi.
Tôi vội vàng bắt máy – “Duật!”
Khoa học kỹ thuật phát triển lên, còn xưng hô thì đơn giản hóa, âu cũng là cách thể hiện thân thiết.
“Sao nghe giọng rầu rĩ vậy, đang cảm à?” – Tai anh cũng thính lắm, tôi mới nói có một chữ. Mà cũng đúng , mũi nhét bông gòn, nói chuyện không khó chịu mới lạ.
Tôi không dám nói mình chảy máu mũi, bởi vì nguyên nhân chuyện này thật sự rất… hạ lưu.
“Hơi… hơi hơi!” – Tôi trả lời.
“Có nặng không, uống thuốc chưa, uống nhiều nước vào!” – Trong điện thoại vang những lời dặn dò liên tiếp.
“Không nặng, ăn rồi, uống rồi!” – Tôi trả lời từng thứ, nếu không chắc chắn anh sẽ càng dông dài.
“Ừ! Còn nữa, không được bỏ ăn bỏ ngủ coi hoạt hình đâu đấy, sức khỏe em vốn đã không tốt rồi…”
Anh lại bắt đầu lảm nhảm đấy, tôi vội vàng cắt ngang – “Anh, bao giờ anh về?”
“Ngày 8 tháng 7, tám rưỡi tối sẽ tới Thượng Hải, cổng 1 sân bay Phố Đông, chuyến 3846 của hãng hàng không LTU.
“Chờ đã, anh nói chậm lại đi, để em tìm bút ghi lại đã.” – Nói xong loay hoay tìm.
“Ghi gì chứ, trước khi em lên máy bay anh sẽ gửi tin nhắn, em dám không đến đón anh hả, hừ!”
Tôi nào dám, đang mong lắm là đằng khác – “Báo cho bác Thẩm chưa?”
“Báo rồi, hôm ấy bác tới đón, không lo em không tìm ra!”
Quả đúng là hiểu rõ tôi. Sống đến giờ, tôi chỉ đến sân bay một lần duy nhất, chính là lúc tiễn Khang Duật ba năm trước, sau đó không tới đó lần nào, đến khi ấy, không chừng sẽ không tìm ra cửa đón khách ở đâu mất.
Tôi vừa cầm điện thoại, vừa vẽ một trái tim đỏ chót vào ngày 8 tháng 7 lên lịch, đến hôm đó, còn những một tháng lận.
Khổ quá đi mất!
“Duật, lần này anh về, không đi nữa chứ?” – Chia cách ba năm trời, nhỡ phải xa nhau lần nữa, tôi không chịu nổi đâu.
“Anh về bắt đầu nhận nhiệm vụ bay, thực tập ba năm, nếu được tuyển chính thức, sẽ xin đảm nhiệm chức vụ ở Thượng Hải, em yên tâm, ngoan ngoãn đợi anh về đi!”
Tôi vui chết được – “Ừ! Em vốn đang ngoan ngoãn đợi anh về mà.”
Tôi nghe thấy Khang Duật đang cười ở đầu dây kia, ba năm trôi qua đã khiến giọng anh thay đổi hẳn, thành một người đàn ông trưởng thành, thật quyến rũ, làm người ta ngứa ngáy trong lòng.
Tôi không nhịn được thỏ thẻ – “Duật, em nhớ anh!”
Nói xong, tôi xúc động muốn khóc, khiến giọng nói thêm nghẹn ngào!
Khang Duật ở bên đầu kia lại im lặng.
Tôi đang buồn bực không hiểu sao anh chẳng nói gì, lại nghe Diễm Diễm gọi.
“Chị, nói với anh rể đi, em phải có không gian riêng tư chứ, máy của em cũng là vật cá nhân mà, đâu phải hàng công cộng đâu!!”
Tôi hơi ngạc nhiên, đứng lên rời khỏi phòng.
Trên màn hình máy tính của nó là khuôn mặt siêu đẹp trai của Khang Duật.
Hơi bất ngờ, nhưng tôi vội vàng che mũi lại! Bởi vì webcam đang chĩa về phía này!
Đột nhiên từ trong loa phát ra tiếng quát thật lớn – “Mũi em bị sao thế hả!”
Lộ rồi!
Tôi không che nữa, ngồi trước bàn máy tính của Diễm Diễm, lắp bắp trả lời – “Nóng… nóng trong người!”
“Nóng kiểu gì mà mũi sưng thế kia!” – Mặt anh đen thui, không biết có phải vì màn hình vi tính chất lượng tốt hay không mà trên trán nổi lên gân xanh, nhìn rất rõ, như anh đang ngồi ngay trước mắt tôi.
“Không nói nữa, còn anh sao lại làm phiền Diễm Diễm vậy!” – Tôi liếc cô em gái đang hậm hực ngồi trên giường.
“Không phải em nói nhớ anh sao, bây giờ anh để em nhìn cho đủ! Cũng phải xem thử em có khóc hay không, để anh còn yên lòng luyện bay nữa.” – Anh nghiêm mặt nói.
“Không, em không sao!” – Tôi vội lắc đầu, tôi không muốn anh mắc sai lầm nào hết.
“Nhìn anh rồi, còn khó chịu nữa không?”
Tôi lắc đầu!
“Đưa tay đây nào!” – Anh nói.
“Sao cơ?” – Tôi hỏi.
“Cho em sờ anh đấy!!”
Sờ!?
Tôi bối rối, nghĩ lại, cách cái màn hình thế này thì có gì hay đâu chứ, nhưng vẫn vươn tay ra, lấy tay vẽ theo lông mày, theo mũi, theo từng đường nét khuôn mặt anh.
“Một tháng lẻ ba ngày nữa thôi, Miểu Miểu, em có thể sờ anh rồi, ráng nhịn, nha?”
Tôi nức nở – “Ừ!”
“Cười lên coi nào, để anh còn yên tâm chứ!!” – Anh thở dài.
Tôi nhếch môi, muốn cười, nhưng cứng ngắc, đã vậy thêm hai miếng bông gòn trong lỗ mũi, cười lên trông như thế nào cũng tưởng tượng được rồi đấy.
“Được rồi! Anh chụp được rồi! Em thế này, ít nhất cũng làm anh cười cả tháng trời!” – Tôi không nhịn được run cầm cập.
Lộ bản chất rồi kìa. Nghĩ thế, tôi bật cười, lần này cười rất tự nhiên.
“Ha ha ha ha!” – Tôi thật là hết cách với anh.
Khang Duật nhìn tôi cười, cũng cười theo.
Thế là sau đó, tôi với anh ngồi cách màn hình nhìn nhau cười ha hả.
Diễm Diễm ngồi một bên giận sôi gan – “Hai người đúng là cặp chó đực cái!! Em muốn cắt đứt với cả hai anh chị!”
Tôi và Khang Duật nghe xong, càng cười lớn.
Sắp rồi, anh sắp trở về bên tôi rồi.
Ngày 8 tháng 7 năm 2002, là ngày Khang Duật trở về, mới sáng sớm tôi đã đến tiệm làm tóc.
“Thưa cô, cô muốn làm tóc kiểu gì?”
Tôi nắm chặt tay, nói – “Làm kiểu nào khiến đàn ông nhìn vào liền hóa sói ấy!”
“…” – Người thợ không nói gì.
Tôi gắt – “Thất thần gì đó, làm nhanh đi, tôi đang vội!”
Tay tạo mẫu tóc này thật có nghề, tôi nói yêu cầu thần kinh vậy mà anh ta cũng tạo một mái tóc quăn rất hợp.
Tôi soi gương, đột nhiên nhận thấy bà đây vẫn còn dễ thương lắm nha.
Ừ, đúng vậy, đúng vậy đó.
Thanh toán xong, tôi tung tăng đến thẩm mỹ viện. Chỉnh mày vẽ mi, trang điểm, đắp mặt, đầy đủ các bước.
Ví tiền lập tức bị rút sạch trăm phần phần trăm.
Nhún nhảy về nhà, bắt đầu mặc thử từng bộ.
“Cái này đẹp hay cái này đẹp!” – Tôi so sánh hai chiếc váy, hỏi ý kiến Diễm Diễm.
Diễm Diễm bị tôi tra tấn, nằm ngắc ngoải trên giường.
“Chị, chị đã thử suốt 5 tiếng đồng hồ rồi, làm ơn tha cho em, đừng hỏi em nữa, chị tự quyết đi!”
“Đó là thái độ của em gái đó hả, em có biết hôm nay là ngày quan trọng nhất của chị không!” – Đã ba năm trời tôi và Khang Duật không được gặp nhau, suốt ba năm chỉ nhìn nhau qua màn hình, dù sao mặt mũi cũng chả đổi, tôi muốn bù đắp những chỗ khác.
Diễm Diễm bị tôi dồn đến cùng, đưa tay chỉ đại – “Cái này! Nhất định cái này có thể giúp chị lôi Khang Duật thẳng lên giường!”
“Em nói bậy gì đó!” – Tôi quăng đống đồ trong tay tới.
Diễm Diễm chìm trong đống quần áo đáp – “Thật mà, cái đó đẹp nhất, thấp ngực, có thể phô bày ưu điểm của chị!”
“Thật không?” – Thế mà tôi cũng tin.
Diễm Diễm gật đầu – “Đảm bảo Khang Duật chắc chắn sẽ bị gục ngay đòn đầu tiên.”
Tôi lập tức mặc chiếc váy ấy vào, đứng trước gương soi tới soi lui.
Màu đen, trông gầy hơn. Tay áo rũ, có thể che được phần thịt chỗ bắp tay. Eo cao, giấu được bụng dưới. Váy dài càng khiến chân thon thả. Loại vải chiffon, tạo vẻ nhẹ nhàng… Thấp ngực… tôi nhìn ngực mình lộ ra một ‘rãnh Mariana’ sâu hoắm.
“Diễm Diễm, vậy có lộ quá không!” – Lúc mua váy này không mặc thử, chỉ thấy cực kì nữ tính, rất có khí chất.
Diễm Diễm chui đầu ra – “Không đâu, chút thôi, mà bây giờ là thời đại nào, người không có còn phải đi nâng đủ kiểu, chị là của trời cho rồi cơ mà.”
Tôi gật đầu, phải ha, tốt khoe xấu che, sao phải giấu. Quyết định vậy đi, chọn cái này!
Chuẩn bị ổn thỏa!
Khang Duật, anh cứ đợi bị em mê hoặc đi. À không, là chờ em tới đón đi.
Sáu giờ tối, bác Thẩm tới đón, sau khi vào đại học, bố mẹ không quản như trước nữa, chỉ cần báo trước là có thể ra ngoài buổi tối, tôi đi ra cửa, dọc đường vừa hồi hộp vừa phấn khích, hễ tí liền hỏi bác Thẩm – “Trông cháu đẹp không?”
Bác Thẩm rất kiên nhẫn trả lời – “Đẹp!” “Nếu bác có thể trẻ lại bốn mươi tuổi, chắc chắn sẽ theo đuổi cháu!” “Chắc chắn Khang Duật vừa xuống máy bay sẽ chết mê cháu luôn!” Còn nhiều nhiều nữa.
Tôi rất là vui.
Phi trường Phố Đông cách nhà tôi rất xa, phải hết một tiếng rưỡi đi đường, tới sân bay, bác Thẩm đỗ xe ô tô đi mượn ở bãi đậu xe, sau đó vào quán cà phê trong sân bay ngồi chờ Khang Duật.
Từ giờ đến tám giờ mười lăm phút tối còn những bốn mươi lăm phút, mỗi một giây một phút như dài cả năm, cứ cách năm phút là nhìn lên bảng báo lịch bay, chỉ sợ máy bay trễ giờ. Hoặc cứ năm phút là đi toilet một lần, soi gương chỉnh trang lại đầu tóc và quần áo.
Cuối cùng, tôi cũng có thể chờ tới tám giờ mười lăm phút, tôi đứng ở cổng đón máy bay quốc tế, ngóng cổ tìm kiếm bóng dáng Khang Duật.
Hình như bác Thẩm sợ tôi duỗi cỗ ra quá thì không thu về được nữa hay sao mà bảo – “Miểu Miểu, không nhanh vậy đâu, xuống máy bay còn phải kiểm tra, lấy hành lí nữa, cháu đừng vội!”
Tôi hơi chán nản rút cổ về, sao máy bay lại phiền phức thế không biết.
Tranh thủ thời gian tôi lại vào toilet lần nữa, cứ soi gương như điên, đến mức các dì dọn vệ sinh cứ tưởng tôi bị thần kinh mất rồi.
Tám giờ bốn mươi lăm phút, tôi đứng đến tê chân rồi mà vẫn chưa thấy Khang Duật đâu, sốt ruột, hồi hộp, hưng phấn, thiếu kiên nhẫn cứ thay phiên tra tấn tôi suốt.
Đến chín giờ tối, cuối cùng tôi cũng thấy Khang Duật đang kéo hành lí ra, ở giữa dòng người, anh như tỏa sáng, làm tôi chỉ thoáng qua là nhận ra ngay.
Vì thế, tôi không quan tâm đến gì khác liều mạng xông bừa tới.
“Cô ơi, không được vào đây!” – Bảo vệ bước đến ngăn lại.
Tôi đá văng anh ta, sau đó nhảy bổ vào Khang Duật.
Khang Duật thấy tôi, dang rộng hai tay, cười rất tươi.
Tôi nhảy lên như khỉ, tay ôm chặt, hai chân kẹp lên eo anh.
“Khang Duật! Khang Duật!” – Tôi vừa khóc vừa gọi, như thể cả đời sẽ không thể gọi tên anh được nữa.
Thì ra ba năm có thể dài bằng một đời thế sao?
“Miểu Miểu! Đừng khóc!”
“Anh quản được sao!” – May mà tôi đã bỏ ý định trang điểm, nếu không bây giờ chắc sẽ nhòe nhoẹt hết cả.
Tôi vùi mặt vào cổ anh, đến bây giờ còn chưa dám tin, anh thật sự đã quay về rồi.
Khang Duật ôm lấy tôi, bước ra cửa, bác Thẩm vừa nhìn thấy anh cũng chảy nước mắt, ra sức mắng – “Thằng quỷ nhỏ này, con đúng là thằng quỷ!”
Khang Duật vươn tay, kéo vai bác, ba người chúng tôi ôm nhau thật chặt.
Bác Thẩm khóc của bác Thẩm, tôi khóc của tôi, Khang Duật chốc lo an ủi tôi, chốc quay sang bác, luống cuống cả tay chân.
Sau rốt, tôi khóc đã đời, bình tĩnh trở lại, trèo xuống người anh.
Tôi còn chưa ngắm anh cho kĩ.
Ngẩng đầu lên, tôi phát hiện hình như anh đã cao hơn, ba năm sau, anh không còn nét ngây thơ của thiếu niên, đường nét khuôn mặt đã rõ ràng, hoàn toàn ra dáng đàn ông, vai rộng hơn, vóc người cũng lớn hơn, còn màu da vẫn như trước, nhưng hơi sáng bóng ánh kim.
Trời ơi, anh đã đẹp trai tới mức tôi không biết phải làm thế nào.
“Miểu Miểu, em không sờ anh à?”
Tôi băn khoăn không biết có muốn hay không.
“Em không sờ, thì để anh!”
Tôi ngẩn người – “Gì cơ?”
Bàn tay to của Khang Duật nhẹ nhàng xoa nhẹ lên mặt tôi, lòng bàn tay ấm áp lần lượt vẽ theo lông mày, mắt, mũi, đến môi, như thể tôi là báu vật quý giá anh đã tìm cả đời.
Cả một lúc lâu sau, anh sờ sướng tay, thở dài – “Tốt rồi, không bị thằng khác bắt cóc!!”
Tôi đỏ mặt nghĩ, ai lừa đâu, cũng chỉ có gã ngốc như anh thôi.
Anh ôm tôi vào lòng, tôi cũng ôm eo anh thật chặt.
Anh đã quay trở về thật rồi!
“Hi! Duke, I’m sorry to let you wait for so long time.”
Đột nhiên, bên tai phát ra một giọng tiếng Anh trầm ấm, tôi hoảng sợ.
Quay về nơi phát ra giọng nói, là một anh chàng tóc vàng mắt xanh, trông từa tựa Tom Cruise đang tò mò nhìn tôi.
Ai? Ai vậy?
Tôi thắc mắc, Khang Duật giải thích với tôi – “Miểu Miểu, anh giới thiệu một chút, đây là đồng nghiệp của anh, Leo Carter!”
“Vâng!” – Tôi vội vàng dùng vốn tiếng Anh nghèo nàn ra trả lời – “Nice to meet you!!” – Sau đó kiễng chân hỏi nhỏ bên tai Khang Duật – “Sao anh ta lại gọi anh là Duke?”
Anh cũng ghé sát tai tôi thì thầm – “Là tên tiếng Anh của anh đấy!”
Tên tiếng Anh, tôi liếc nhìn anh, tên này nghe bảnh hết sức.
Duke có nghĩa là Công tước, thế là ngang hàng với Vương gia của Trung Quốc rồi.
Khang Duật liếc tôi, em cho rằng anh tự gọi mình bằng cái tên khoa trường vậy chắc.
À, tôi hiểu rồi.
Xem ra đã có chuyện xảy ra, sau này hỏi anh sau vậy.
“Me too!!” – Anh chàng ngoại quốc niềm nở quay về phía tôi, sau đó nói với Khang Duật – “She is the girlfriend you often mentioned?”
Tuy tiếng Anh tôi rất tệ nhưng dù gì cũng là trình độ đại học, đương nhiên hiểu.
Anh ta hỏi Khang Duật, có phải tôi chính là cô bạn gái anh thường nhắc tới không.
Nghe thế, mặt tôi liền cười tươi như hoa.
Thế mà Khang Duật lại đáp – “NO!!”
Tôi biến sắc ngay lập tức, bảo không là thế nào!!
Trước khi tôi kịp nổi điên, Khang Duật dùng giọng Anh ngữ lưu loát trả lời – “She is not my girlfriend, she is my…” – Đột nhiên anh cúi đầu, ánh mắt dịu dàng nhìn tôi – “Fiancee, she is my fiancee!”
Mặt tôi lại đổi màu lần nữa, xấu hổ đến nỗi đỏ như gấc chín.
Fiancee nghĩa là vị hôn thê đó!!
Trong lòng tôi rất bối rối.
Len lén kéo kéo tay áo Khang Duật, anh dùng ánh mắt hỏi tôi, sao vậy em?
Tôi ngoắc ngoắc tay, ý bảo anh cúi đầu xuống. Anh làm theo, tôi ghé vào lỗ tai anh hỏi thầm – “Em thành vợ chưa cưới của anh bao giờ?”
Anh nhíu mày – “Cái gì? Em định nuốt lời à!!”
Nuốt lời? Tôi nuốt lời chuyện gì?
Anh lôi một cây bút ghi âm cũ kĩ từ trong túi quần ra, đung đưa nó trước mặt tôi – “Miểu Miểu, em đừng nghĩ đến chuyện nuốt lời, anh có bằng chứng!!”
Tôi thật đã quên béng chuyện ấy, sao anh cứ mang cây bút đó bên người vậy chứ.
Nếu biết vậy thì đã không hỏi, tôi cúi đầu xuống không nói gì, nhưng trong lòng lại cảm thấy ngọt ngào đến độ phát ngấy.
Sau đó, Khang Duật cùng vị Leo kia bắt đầu nói chuyện với nhau bằng tiếng Anh tốc độ cao, tôi kinh ngạc phát hiện ra bây giờ tiếng Anh của Khang Duật lưu loát như tiếng mẹ đẻ, đúng là, được rèn luyện ở nước ngoài có khác.
Bọn họ nói chuyện với nhau, có chỗ tôi có thể hiểu, có chỗ thì… Tôi đấm ngực, tự xỉ vả khả năng nghe của mình, còn kĩ năng nói nữa chứ, chả tham gia được câu nào.
Khỉ gió phương pháp dạy Anh ngữ của Trung Quốc.
Sau đó, hồi còn trẻ bác Thẩm từng du học ở Mỹ, thế nên cũng thông thạo nói chuyện bằng tiếng Anh với bọn ho, chỉ mình tôi, không thể nói, cố lắm mới nghe kịp.
Nếu như không phải tại Khang Duật cứ dán sát vào người, ôm eo tôi khư khư, nhất tôi sẽ tự đào hố nhảy xuống.
Bọn họ nói với nhau, lát sau, Khang Duật bảo – “Let’s go!”
Câu này tôi biết, nếu mà còn không biết thì nhảy lầu đi cho xong.
“Phải đi rồi à? Vậy em đẩy hành lí hộ mọi người!! Các anh cứ nói chuyện tiếp đi!!” – Tôi nhận phần đẩy xe hành lí, tìm việc để làm, tránh khỏi cảnh làm vịt nghe sấm.
Tôi phát hiện ra tình cảm Khang Duật và Leo tốt như hai người bạn thân. Cả hai đều cao, tuổi tác tương đương, không chỉ thế, lại còn rất đẹp trai, đứng cùng nhau như thể đang tỏa hào quang, dọc đường đến bãi đậu xe, hút không biết bao nhiêu ánh nhìn của đám phụ nữ, không ngại nguy hiểm, liên tục ngoái đầu nhìn theo.
Tôi ngượng ngùng giúp đẩy xe theo sát bước chân của hai người đang cũng bước song song, bước chậm hơn một chút, thong thả đi ở sau.
Đột nhiên Leo ngoảnh lại nhìn tôi, tôi cũng khách sáo cười với anh ta một cái.
Anh ta quay đầu, khoát vai Khang Duật – “Duke, she is very beautiful!”
Tôi được khen thế vừa vui lại vừa lo, ấn tượng tốt về anh ta tăng đến 100%.
Tuy biết người nước ngoài thường khen phụ nữ phương Đông xinh đẹp, lời lẽ rất khách sáo. Có điều vậy nhưng tôi vẫn rất vui.
Vị Leo kia ngoảnh đầu về phía tôi lần nữa, tôi bức bối không biết sao lại cứ nhìn tôi mãi, thấy anh ta nháy mắt rồi lại khoát vai Khang Duật, dùng hai tay vẽ một đường cong mờ ám trước ngực, – “Nice body!!”
Thì ra anh ta có nhìn mặt tôi đâu, chỉ chăm chăm vào… Tôi cúi đầu tự nhìn bộ ngực của mình.
Ối trời… đẩy xe thế này, càng khiến ‘rãnh Mariana’ còn lộ rõ.
Tôi lập tức ngẩng đầu nhìn Khang Duật, thấy mặt anh đen xì, anh cũng để ý tới.
Thảm rồi!
Thế là bao nhiêu ấn tượng của tôi về Leo lập tức xuống số âm.
Thì ra, đây ra sói nước ngoài!
Lên xe, tôi và Khang Duật ngồi ở ghế sau, Leo ngồi ở tay lái phụ, trên đường về, Khang Duật cũng chẳng nói với tôi câu nào, chỉ bàn chuyện nhà cùng bác Thẩm.
Tôi cào cào cửa thủy tinh như con mèo nhỏ.
Gã ngoại quốc hại người.
Đầu tiên bác Thẩm đưa Leo đến khách sạn, sau đó mới lái xe chở tôi và Khang Duật về nhà, đến nhà bác Thẩm, Khang Duật vẫn không thèm đếm xỉa gì đến tôi, tôi đành ngoan ngoãn kéo hành lí anh lên, cất kĩ, lầm bầm trong bụng, cũng có phải người ta cố tình đâu.
Nghe tiếng bước chân của Khang Duật, thầm nghĩ, mới vừa gặp đã cãi nhau rồi, tôi nên đi nhận lỗi vậy.
Anh bước lên, mặt thâm trầm, đóng cửa lại.
Trong lòng tôi đột nhiên thấy sợ hãi – “Bác Thẩm nghỉ rồi à?”
“Ừ!” – Anh tựa người vào cửa.
Lại nghe tiếng chốt khóa.
Anh khóa cửa làm gì, lại khóa an toàn nữa chứ, lẽ nào là định đóng cửa đánh chó,… á chết, nhầm, không phải, đánh vợ, lại không phải… tôi đã là vợ anh đâu.
Anh trầm mặt bước về phía tôi, tôi muốn lùi ra sau lại bị anh bắt được, sau đó trời đất quay cuồng, bị anh dồn ra cửa.
Tôi bị dọa, – “Khang…”
Tôi mới gọi tên anh một nửa, liền ‘bị’ anh dùng miệng ngăn lại.
Tôi chưa từng biết có nụ hôn nào lại kịch liệt và mạnh mẽ đến thế, như thể anh đang muốn ăn sống tôi vậy, cả mũi, cả miệng đều tràn ngập mùi vị của anh, nồng nhiệt đến độ tôi nóng ran cả người, như đang ngâm trong nồi nước sôi. Nhất thời quên nhắm mắt, mở to mắt nhìn anh. Anh cũng không nhắm, hung dữ trừng, như thể cố tình, mút đầu lưỡi tôi như muốn cắn đứt, hoặc chắc là đang định trừng phạt, dùng răng hết nhai rồi cắn môi tôi.
Tê dại cả người, mặt mày đỏ ửng, thân thể tôi cứng đờ, rồi cũng từ từ dịu đi, phối hợp cùng anh, môi lưỡi dây dưa làm cho hai tay cũng rối loạn ôm lấy nhau, vần vò áo quần nhau, lại càng khiến nụ hôn thêm cuồng dã.
Khi tôi hôn đến sắp đứng không vững, nhũn cả người, anh mới buông ra.
Tôi và anh trán chạm trán cùng nhau thở hổn hển, chia cách ba năm, vừa gặp đã dữ dội thế này, đúng là thử thách hai lá phổi.
Tôi đáng thương nhìn anh.
Hình như anh rất không còn cách nào khác với vẻ mặt của tôi như thế, đành thở dài một hơi, nhưng vẫn rất nghiêm khắc nạt nộ – “Lần sau không cho mặc quần áo kiểu này nữa!” – Tôi nhanh chóng gật đầu, gật liên tục!
Anh hơi bực bội, giúp tôi chỉnh trang lại quần áo bị anh làm xộc xệch, đột nhìn liếc sang ngực tôi, không hiểu sao sắc mặt lại khó coi, quát – “Miểu Miểu, bảo em có tăng thì cũng vừa thôi, sao không nghe lời thế hả!”
Tôi chảy nước mắt…
Cái này không phải thứ tôi có thể khống chế được.
Cuối cùng, anh vuốt ve cái cằm đã được cạo sạch sẽ, nói thêm – “Đính chính, lúc chỉ có một mình anh, em có thể mặc!!”