Lão Công Cứ Mãi Xuyên Nhanh

Chương 4: Sự cám dỗ trở về


Đọc truyện Lão Công Cứ Mãi Xuyên Nhanh – Chương 4: Sự cám dỗ trở về

“Chị dâu! Cuối cùng cũng được gặp mặt!”

Thiếu niên kia cuối cùng cũng đem ánh mắt rời khỏi người chồng tôi, nhưng vế sau lời nói của cậu ta khiến tôi càng khiếp sợ.

Chị dâu?

Cậu ta nhìn kiểu gì cũng không giống người lạ.

Mục Thu Dương cười ha hả định mang người vào nhà, còn định tới cầm tay tôi.

Liền bị tôi hất ra.

“Anh không định giới thiệu một chút sao?”

“A, anh quên mất, đây là Bạch Việt Quang, bạn của anh.” Anh nói với tôi.

“Đây là người yêu của anh, Thượng Cẩn.” Anh giới thiệu tôi.

“Em biết em biết, là chị dâu trong truyền thuyết mà, Thu Dương ca thường xuyên nhắc về anh với em.”

Lời nói của Bạch Việt Quang chẳng có gì bất thường ngoài trừ một từ mấu chốt: Thường xuyên.

Mục Thu Dương anh được lắm, dám mang cả người về nhà, lại còn quang minh chính đại chuẩn bị cả nhị phòng* sao?

*nhị phòng: vợ hai

Tôi cố nén lửa giận, khéo léo cười một cách rất hào phóng, lúc này, tôi càng phải bình tĩnh.

Bưng trái cây cùng nước uống ra, ba người chúng tôi cùng vây quanh trên ghế salon.

“Hai người quen nhau bao lâu rồi?”. Tôi giả vờ dò hỏi.

“Lúc đi học cũng có biết, nhưng cũng không tính là quá quen thân. Mấy năm gần đây mới gặp nhau.” Bạch Việt Quang không uống cà phê mà rất thích uống sữa bò nóng.

“Hả? Quen nhau qua công việc sao?”

Bạch Việt Quang: “Haha, công việc? Có thể nói như vậy.”

“Trông cậu rất trẻ, đã làm việc sớm như vậy, không thấy khổ cực sao?”

Tôi không thể vạch trần chuyện bọn họ cùng làm nhiệm vụ xuyên nhanh, chỉ có thể thay đổi việc đó thành nói chuyện công việc.

Bạch Việt Quang: “Ban đầu cũng rất mệt mỏi, nhưng có Thu Dương ca quan tâm em, mọi thứ thuận lợi hơn rất nhiều.”

“Chồng tôi đúng là rất đáng tin, chẳng qua tính anh ấy có chút lạnh lùng, không thích nhiều chuyện…”

Bạch Việt Quang: “Làm gì có! Thu Dương ca rất quan tâm hậu bối, hơn nữa cũng rất hài hước. Có lần anh ấy…”

Người được nhắc đến trong lời của Bạch Việt Quang và người tôi biết không giống cùng một người.

Mục Thu Dương ngồi ở bên cạnh tôi, bóc quýt cho tôi, nhưng ánh mắt anh lại đang nhìn Bạch Việt Quang.

Nghe thấy cậu ta tán dương mình như vậy, anh liên tục hài lòng gật đầu.

Nụ cười của Bạch Việt Quang rất ngọt ngào, trên má có hai má lúm đồng tiền nhàn nhạt. Sữa bò nóng còn lưu lại một vệt trắng trên môi cậu ta, nhưng cậu ta lại chẳng hề phát hiện.

“Hai người ăn tối chưa? Để tôi đi hâm nóng lại thức ăn.”

Dĩ nhiên, tôi tuyệt đối không thể để hai người họ có cơ hội ở một mình với nhau.


“Hôm nay tôi không biết có khách tới, cũng không kịp chuẩn bị nhiều, để tôi xào thêm một món, anh mau tới giúp em.”

Dao kéo trong nhà tôi đều bị khóa lại trong ngăn kéo, chìa khóa chỉ có Mục Thu Dương mới có.

Bình thường anh sẽ không cho tôi cắt thái thức ăn, đều là mua thực phẩm thái sẵn chỉ cần đem về nấu luôn.

Nghe vậy Mục Thu Dương liền đi tới, chủ động mặc tạp dề vào bếp.

Ai ngờ Bạch Việt Quang lại tới chen ngang phòng bếp: “Thu Dương ca, hôm nay anh cũng vất vả cả ngày rồi, để em tới giúp chị dâu, anh đi nghỉ ngơi một lát đi.”

Thật đúng là “thân thiết”, một lời này của cậu ta liền khiến tôi trở thành một kẻ không biết quan tâm, không hiểu chuyện.

“Không sao, em là khách, em cứ ra ngồi một lúc. Anh thích cùng Thượng Cẩn nấu ăn.” Mục Thu Dương không nhận lời đề nghị của Bạch Việt Quang.

“Thật sự không cần em giúp sao? Em nấu cũng tốt lắm đó!”

“Không cần không cần, mau ra ghế salon ngồi chờ đi.”

Việc Bạch Việt Quang nấu ăn giỏi, tôi đã nhìn thấy trên ti vi. Có lần cậu ta xuyên tới một thế giới tương tự với Trung Hoa, cũng là nhờ tài nấu nướng.

Mục Thu Dương sống với tôi hòa hợp, chuyện ăn uống cũng là muốn sao được vậy. Vậy mà hai người bọn họ ở trong cái thế giới kia như cá gặp nước, thuận lợi vượt qua cửa ải.

Tôi bừng tỉnh trong giây lát.

Đột nhiên cảm thấy Mục Thu Dương từ sau lưng ôm lấy tôi.

“Cục cưng, hôm nay muốn anh không?” Mục Thu Dương đem cằm đặt lên vai tôi, ở bên tai thì thầm.

Tai tôi bị anh làm cho ngứa ngáy, muốn trốn ra khỏi vòng tay của anh.

“Khó chịu, anh không nhịn được mất.”

Nghe thấy âm thanh là lạ của anh, tôi nhìn xuống dưới, quả nhiên.

“Anh làm sao mà phát tình, không biết xấu hổ.” Mặt tôi cũng đỏ lên.

Mục Thu Dương đùa cợt nói: “Với người yêu của mình, cần gì cái gọi là liêm sỉ. Nếu không phải có tiểu Bạch ở đây, anh thật muốn đem em cởi sạch.”

Bầu không khí ám muội đầy bong bóng màu hồng, trong nháy mắt liền biến mất.

Còn gọi cậu ta là tiểu Bạch, cũng thật là thân thiết.

“Anh cùng Bạch Việt Quang quan hệ cũng thật tốt, lần đầu tiên thấy anh mời bạn về nhà.”

“Ừ, tiểu Bạch không tệ.” Mục Thu Dương đáp một câu, nhưng câu trả lời này thật khiến người ta phải nghĩ ngợi.

Kĩ năng làm cá không không tệ, tính cách không tệ, hay là kĩ năng trên giường không tệ?

Tôi không thể ngừng việc bản thân cứ suy nghĩ lung tung, lúc kiểm tra tủ bát không để ý, làm rơi chiếc đĩa xuống dưới đất.

Vỡ tan tành.

Chiếc đĩa này là thứ tôi đã cùng Mục Thu Dương làm để kỷ niệm một năm kết hôn.

Hai người chúng tôi tự tay làm.

Hôm nay lại bị tôi làm vỡ.

Tôi đau lòng ngồi xổm xuống muốn nhặt lên, liền bị Mục Thu Dương ngăn cản.


“Đừng đụng! Nguy hiểm!”

Anh đem tôi ra sau lưng bảo vệ, tìm một cái chổi cùng hốt rác.

Chỉ vài bước liền đem vật phẩm kỷ niệm một năm kết hôn của chúng tôi vứt vào thùng rác.

Anh nhìn vẻ mặt ngẩn ngơ của tôi, không rõ nguyên nhân.

“Rất thích cái đĩa đó sao? Vậy ngày khác anh sẽ mua cho em một cái mới.” Mục Thu Dương nói.

“Không sao, vứt rồi thì thôi.”

Vật kỷ niệm bị người quên lãng, đã mất đi giá trị kỷ niệm.

Tôi trầm mặc ăn cơm, nhìn Mục Thu Dương cùng Bạch Việt Quang vừa nói vừa cười nói chuyện rất thú vị, lòng tôi lại càng buồn bực hơn.

Sau khi ăn xong Bạch Việt Quang còn chủ động chơi dương cầm, cậu ta nói lâu rồi không chơi, tay có chút ngứa ngáy.

Tôi nhìn cậu ta vui vẻ chìm đắm trong âm nhạc, đúng là một cậu trai đáng yêu.

Dáng vẻ đẹp đẽ, mi mục thanh túc, ăn nói khéo léo, biết nấu ăn, lại còn biết đánh đàn.

Người như vậy, không ai thích mới lạ.

Mục Thu Dương thu xếp cho Bạch Việt Quang ở phòng khách.

Khi Bạch Việt Quang mặc quần áo của tôi xuất hiện ở hành lang, tôi sững sờ.

“Thu Dương chưa chuẩn bị quần áo ngủ cho cậu sao?”

“A, chị dâu thật tốt. Thu Dương ca đã chuẩn bị cho em áo ngủ rồi, nhưng em cảm thấy không cần thiết phải thế. Em chỉ ở lại một đêm rồi đi, cần gì lãng phí quần áo mới. Cho nên Thu Dương ca để em mặc một bộ cũ là được.”

Câu trả lời thân thiện, không chê vào đâu được.

Nhưng chính hành động phân biệt khác nhau với bộ quần áo như vậy khiến người trong cuộc như tôi muốn ói.

Tôi sầm mặt, không nói lời nào trở về phòng, đóng cửa lại chất vấn Mục Thu Dương.

“Anh đem quần áo của em cho Bạch Việt Quang?”

“A? Xin lỗi, chưa xin phép em, anh tưởng đó quần áo cũ em không mặc nữa.”

Mục Thu Dương biểu hiện vẻ vô tội, nhưng không thể dập tắt được lửa giận của tôi.

“Vậy để anh đem quần áo cũ của anh cho em ấy. Anh đi tìm một chút.” Nói xong anh chuẩn bị đi lật hết tủ quần áo lên.

Hành động này chẳng khác gì đổ thêm dầu vào lửa.

Quần áo của anh lại càng không được!

“Tại sao lại không thể cho cậu ta một bộ quần áo ngủ mới, nhà chúng ta đâu có nghèo như thế, hay là anh đối với cậu ấy có ý đồ gì khác!” Lần đầu tiên tôi to tiếng với Mục Thu Dương.

Mục Thu Dương trợn tròn mắt, sững sờ nhìn tôi.

Tôi cảm thấy mình thất thố, nhưng không nghĩ tới việc xin lỗi.


“Thật xin lỗi, là anh làm em giận. Chỗ nào anh không đúng em hãy nói ra, anh sẽ lập tức thay đổi.” Mục Thu Dương trước giờ luôn nhượng bộ tôi, anh luôn như vậy.

Nhìn như muốn gì được đó, nhưng tình yêu anh đối với tôi vĩnh viễn có một bức tường khoảng cách.

Tôi không biết mình rốt cuộc thiếu sót điều gì để bản thân tồn tại một cảm giác không an toàn như vậy.

Tôi nói với anh muốn ra phòng bếp uống ly trà, muốn yên tĩnh một mình, để anh không đi theo.

Tôi tới phòng bếp, tùy ý nhìn cái thùng rác, cái đĩa vỡ đã không còn ở trong đó nữa.

Vứt đi cũng thật nhanh.

Khi tôi cầm ly định mở cửa phòng bếp, tôi không thể tin được những gì trước mắt.

Tôi dụi mắt một cái, xác định bản thân không có hoa mắt.

Cái đĩa vỡ – vật kỷ niệm một năm ngày cưới của tôi, hoàn hảo không có dấu vết gì nằm trên tủ bát.

Trên mặt đĩa có hình vẽ do chính tay tôi và Mục Thu Dương cùng vẽ, ngoài ra còn có bốn chữ: Mãi mãi bên nhau.

Cả thế giới không thể nào xuất hiện cái đĩa thứ hai giống với cái này.

Đầu óc tôi có chút đình trệ, tựa như những ký ức làm rơi chiếc đĩa kia ở đây đều là giả.

Để chứng minh bản thân có bình thường hay không, tôi liền tìm kiếm những dấu vết khác.

Tủ lạnh bình thường, lò vi sóng cũng bình thường.

Ti vi bình thường. Tôi thậm chí còn lén lút chuyển tới kênh 109, nó vẫn còn đó.

Xem ra mọi thứ đều không phải do tôi ảo tưởng.

Tiếp tục tìm, tủ ti vi, bình thường; điều hòa, cũng bình thường.

Máy hút bụi bình thường, chờ một chút! Máy hút bụi!

Tôi nhớ ra rồi, hôm nay lúc quét dọn sàn nhà, phát hiện máy hút bụi hết điện, tôi tiện tay đem ổ cắm ti vi rút ra, cắm vào ổ cạnh ti vi.

Nhưng tôi quên mất không cắm lại điện cho ti vi. Cho nên….

Tôi nhìn ti vi không được cắm điện nhưng vẫn lên hình, không khỏi rùng mình.

Tôi tắt ti vi, lập tức trở lại phòng ngủ.

Thế nhưng đầu gối lại đập vào tủ ti vi.

Nhưng lại không cảm thấy một chút đau đớn.

Tôi không thể tưởng tượng nổi nhìn vào chân mình, một chút đau đớn cũng không có.

Để chứng minh đây không phải ảo giác, tôi lấy hết dũng khí đập chân vào tủ ti vi một lần nữa,

Vẫn như cũ, không cảm thấy đau gì cả.

Tôi đây là làm sao? Tại sao dây thần kinh cảm giác cũng biến mất rồi?

Từ giây phút Bạch Việt Quang bước vào nhà, mọi thứ liền bắt đầu không đúng lắm.

Trong thoáng chốc, tôi nhớ ra Trần Phong.

Tôi nhớ ra anh ta để lại số điện thoại, được tôi kẹp trong một cuốn sách, thật may vẫn còn ở đó.

Bình tĩnh lại, tôi nhấn lại dãy số đã ba lần bấm sai mới kết nối thành công.

Điện thoại vang lên mấy tiếng, đầu dây bên kia lập tức có người trả lời.

“Cuối cùng cậu cũng gọi cho tôi, đúng là di động tôi đều mang bên mình. Đến lúc ngủ cũng đều đặt dưới gối.” Giọng nói của Trần Phong mang theo sự ủy khuất.


“Đừng nói nhảm, có chuyện quan trọng.”

Trần Phong: “Hử? Chuyện quan trọng? Chuyện gì cơ?”

“Anh có phải cũng biết… gần đây có gì không bình thường?”

Trần Phong: “Cậu rốt cuộc đã nhớ ra cái gì?”

Tôi khẽ cau mày, anh ta nói tôi cuối cùng cũng nhớ ra cái gì, chẳng lẽ tôi đã từng mất trí nhớ?

“Trả lời tôi, anh trước đó đề phòng Mục Thu Dương với tôi, rốt cuộc có ý gì?”

Trần Phong: “Xem ra cậu vẫn chẳng nhớ ra cái gì cả, chẳng qua là phát hiện thế giới này không bình thường, cũng có chút tiến bộ.”

“Ti vi nhà tôi không cắm điện nhưng vẫn lên hình được. Còn có tôi đã làm vỡ cái đĩa nhưng nó lại xuất hiện nguyên vẹn trong ngăn tủ. Điều này không bình thường! Còn nữa, còn có cái đó…”

Bên kia điện thoại truyền tới tiếng cười nhẹ. Tôi đã gấp lắm rồi anh ta còn cười nhạo tôi.

Trần Phong: “Tôi trước kia sao lại không phát hiện ra cậu đáng yêu như vậy, cậu đừng mất công tìm tòi nghiên cứu mấy thứ kia nữa. Tôi chỉ có thể giải thích với cậu, mọi thứ trên kia không bình thường là vì cái thế giới này xuất hiện người ngoại lai. Muốn thanh trừ người ngoại lai tất nhiên phải bắt đầu sử dụng các biện pháp phòng bị, điều này dễ dàng làm xuất hiện BUG*. Cho nên những thứ cậu thấy đều là những hiện tượng kỳ quái.”

*BUG: lỗi hệ thống, lỗi máy móc

“Người ngoại lai?”

“Đúng vậy, Mục Thu Dương là người ngoại lai, gần đây lại xuất hiện thêm một người, họ Bạch đúng không? Một khi thế giới có hơn hai đến ba người ngoại lai sẽ xuất hiện các hiện tượng không ổn định. Đây là cách mà thế giới này bài trừ người ngoại lai.”

“Anh đang nói gì? Anh nói Mục Thu Dương là…”

Trần Phong: “Xuyên nhanh tới, tôi đã nghiên cứu bọn họ rất lâu rồi. Cậu chắc cũng hiểu một chút, đáng tiếc lại không thể nhớ quá nhiều chuyện.”

“…Cho nên ý anh là, Mục Thu Dương là xuyên nhanh tới từ thế giới bên ngoài tới nơi này là…”

Bàn tay cầm điện thoại không tự chủ được bắt đầu run rẩy. Sự thật tàn khốc đang được thốt ra từ miệng Trần Phong.

Tôi biết tôi sắp biết được chân tướng, biết được nhiều năm qua Mục Thu Dương giấu giếm sự thật.

“Bọn họ tới thế giới của chúng ta làm nhiệm vụ, chẳng lẽ cậu còn không biết?”

Trần Phong nói xong, thật lâu không lên tiếng, anh chờ tôi trả lời.

“Cậu ổn chứ?”

“Tôi không sao… Vậy anh có biết, anh ấy tới thế giới của chúng ta làm nhiệm vụ gì không?”

Trần Phong nói không biết, có điều anh ta nói tôi hãy cố gắng cách xa Mục Thu Dương.

Nếu như Mục Thu Dương trước mắt biến mất.

Anh ta sợ tôi tổn thương, nhưng từ giây phút gọi cuộc điện thoại này, mọi thứ đã được quyết định rồi.

Sau khi cúp điện thoại, hồi lâu vẫn không có cách nào ổn định tâm trạng.

Ngực giống như có tảng đá nghìn cân đè lên, không thể thở nổi.

Bên tai tôi vang lên lời nói, không thể tin được lời khiêu khích của một người không rõ lai lịch như Trần Phong.

Một âm thanh khác lại nói, nhiều chuyện vô lý như vậy xuất hiện trước mắt tôi, tại sao vẫn còn giả vờ nói lời ngọt ngào, lừa dối người khác, giả vờ chẳng hay biết gì, thật là vô dụng.

Làm sao có thể nghĩ tới, mấy ngày trước tôi vẫn còn nghiêm túc nghiên cứu làm thế nào có thể cùng Mục Thu Dương xuyên nhanh, tôi muốn được cùng sóng vai bên anh.

Hôm nay, tôi liền phát hiện.

Cùng tôi ở chung một chỗ trong thế giới này cũng là một nhiệm vụ.

Tôi, có phải đối tượng bị nhắm vào trong nhiệm vụ?

Hay chẳng qua chỉ là một vai phụ không quan trọng?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.