“Tại sao phải…. giúp ta?” – Tương Mạt ngồi ở mép giường, đôi mắt sáng trong nhìn Triển Tư Hoàn đang dựa ngoài cửa không chớp mắt – “Đó là sinh ý rất quan trọng phải không? Như vậy đánh mất…. không sao ư?”
Triển Tư Hoàn thản nhiên nhìn nó, trầm mặc thật lâu, mới nói: “Ta đã sớm muốn đánh vào thế lực của Vương gia, chính là không có lý do, lấy ngươi làm lý do mặc dù hơi miễn cưỡng song cũng hữu dụng, đợi khi ta lấy được sản nghiệp của Vương gia, điểm sinh ý nhỏ nhoi này đương nhiên không tính là gì.”
Tương Mạt cúi đầu cắn cắn môi, trong lòng chua xót.
Hai người lại im lặng thật lâu, Triển Tư Hoàn đột nhiên hỏi: “Tại sao lại dùng ánh mắt này nhìn ta?”
“Ân?” Tương Mạt ngẩng đầu, khó hiểu trát trát mắt, cố gắng bức lệ chảy về.
“Chính là loại ánh mắt này.” – Triển Tư Hoàn nhíu mi, chậm rãi lại gần nó: “Muốn khóc mà không dám khóc, rõ ràng khổ sở, vẫn là tín nhiệm, ta rốt cuộc đã cho ngươi được cái gì mà ngươi lại tin tưởng ta như vậy?”
“Ngài cho ta gì…” – Tương Mạt khẽ run thân mình, song vẫn kiên định nhìn cặp mắt lạnh lùng kia – “Ngài cho ta rất nhiều, tuy rằng ta không nói thành lời….nhưng thật sự rất nhiều….”
Triển Tư Hoàn đi đến trước mặt nó, lấy ánh mắt sắc bén nhìn nó: “Cho nên nếu ta cho ngươi đi tiếp rượu ngươi cũng sẽ làm theo lời ta?”
Tương Mạt hàm lệ gật đầu.
Triển Tư Hoàn câu khóe môi, lại hỏi: “Cho ngươi đi bồi ngủ thì sao?”
Tương Mạt chấn động, rốt cuộc nhịn không được ủy khuất trong lòng, nước mắt một giọt lại một giọt rớt xuống vạt áo.
Triển Tư Hoàn trầm mặc một lúc lâu, bỗng nhiên chậm rãi nói: “Đừng khóc.” – Bàn tay ấm áp nâng mặt nó lên, mềm nhẹ lau đi nước mắt.
Nước mắt Tương Mạt chậm rãi ngừng lại, im lặng nhìn nam nhân trước mặt.
“Vẫn là loại ánh mắt tín nhiệm này…” Triển Tư Hoàn thấp giọng, chầm chậm hướng nó khẽ hôn gương mặt lưu đầy nước mắt.
Tương Mạt hơi chấn động, ngượng ngùng nhắm hờ mắt lại. Nó xuất thân tiểu quan quán, khách nhân tất nhiên là muốn ăn đậu hũ nó, này mấy động tác động thủ động cước dâm loạn kia nó thấy thật ghê tởm nhưng không thể không mỉm cười. Nhưng giờ phút này nó lại hy vọng nam nhân đối nó thân thiết hơn một chút, ôm nó chặt hơn một chút, hy vọng được đụng chạm, được vĩnh viễn nằm trong lòng ngực kia không rời.
Nó nhẹ kéo vạt áo Triển tư Hoàn, trong mắt một nửa là khẩn trương một nửa là chờ mong, nhưng không có cự tuyệt.
Triển Tư Hoàn bình tĩnh nhìn nó, sau một lúc lâu, nhẹ thở dài, cuối cùng là hôn lên đôi môi đỏ mọng khẽ run kia.
Tương Mạt thở nhẹ một hơi, nhu thuận hé miệng, tùy ý nam nhân đem lưỡi tham nhập, chậm rãi băn khoăn nơi khoang miệng, lại quấn lấy cái lưỡi nhu mềm có chút khiếp đảm của nó dây dưa, không khí trong ngực cấp tốc giảm bớt, nó mềm nhũn ngã vào ngực nam nhân, Triển Tư Hoàn ôm nó, chậm rãi rời đi, để nó hít thở hai ngụm lại lập tức triền hôn.
Cái hôn này rất sâu, cơ hồ là bị đối phương xâm nhập tận sâu, cướp đi tất cả cảm giác, mặc dù thế, Tương Mạt vẫn là luyến tiếc chấm dứt, Triển Tư Hoàn vài lần tính buông nó ra, nó đều chủ động lấy lưỡi ma cọ, động tác mặc dù vụng về khiếp đảm song lại thành công làm cho đối phương tiếp tục cùng nó triền miên dây dưa.
Hai người cứ như vậy hôn không biết đã bao lâu mới tách ra, Tương Mạt nềm nhũ trong ngực nam nhân, không ngừng suyễn khí.
Triển Tư Hoàn lấy tay nhẹ nhàng lau đôi môi đẫm nước của nó, lại chẫm rãi ma xát đôi môi bị hôn đến đỏ thũng đó, lấy âm thanh khàn khàn nói: “Phản ứng ngây ngô như vầy…. Chưa từng hôn qua?”
“Không…. không có…” – Tương Mạt mặt đỏ hồng, cố gắng bình ổn hô hấp: “Bởi vì ta là thanh quan…. Thực, thực rất kém sao?” Nói xong mặt càng hồng.
“Không….” Triển tư Hoàn nhẹ nhàng vuốt tóc hắn.
Tương Mạt nhẹ câu khóe miệng, lẳng lặng rúc vào ngực nam nhân.
Thật lâu sau, Triển Tư Hoàn mới nói: “Muộn rồi, ngươi nghỉ ngơi đi.”
Tương Mạt nhu thuận rời đi cái ôm của hắn, thấy hắn đứng dậy, do dự một lúc mới hỏi: “Kia, ngài thì sao?”
“Còn có chút công văn phải giải quyết.” Triển Tư Hoàn sửa sang lại vạt áo bị nó kéo lệch.
Tương Mạt lại do dự, mỉm cười nói: “Thiếu gia, nghe Tương Mạt đàn một khúc cầm rồi hãy đi có được không?”
Triển Tư Hoàn ngẩng đầu nhìn nó khiến nó có chút khẩn trương, sợ Triển Tư Hoàn nghĩ rằng nó muốn khoe khoang tài nghệ thấp hèn này của tiểu quan, nhưng may là Triển tư Hoàn chỉ hỏi: “Vì sao?”
Tương Mạt trong lòng nhẹ nhàng thở ra nói: “Tài đánh đàn của Tương Mạt là được danh sư chỉ dạy, mặc dù không bằng sư phụ nhưng ta rất có tự tin, cầm của Tương Mạt có tác dụng giảm bớt mệt nhọc, hy vọng thiếu gia có thể nghe qua một chút…”
Triển Tư Hoàn bình tĩnh nhìn nó, biểu tình lãnh đạm, thẳng đến khi Tương Mạt vặn ngón tay đến phát đau mới nói: “Được rồi, ta nghe thử một khúc.”
Tương Mạt giãn mày cười, vội vàng đứng dậy, lấy cầm của Cung Linh Hoa: “Cầm này thực sự là hảo cầm, có cơ hội phải nói lời cảm tạ với lão gia…”
“Không cần, cha phỏng chừng tặng ngươi xong liền quên luôn rồi.” Triển Tư Hoàn tùy ý ngồi xuống giường nói.
Tương Mạt ảm đạm cười, thử dây đàn xong, lập tức bắt đầu đàn bát huyền cầm.
Nhạc thanh ôn nhu mà du dương đổ xuống, không như thác nước hùng vĩ mà lại nhẹ nhàng như trận mưa ngâu, dừng trên khe suối nhỏ, nhẹ nhàng mà xao động.
Tương Mạt ở Thủy Nguyệt lâu học đánh đàn là giỏi nhất, nó ở phương diện này có thể nói là thiên tài, lại có danh sư chỉ điểm, tiếng đàn như tiếng lòng tuyệt đẹp động lòng người.
Nó trước đó vài ngày có nghe qua đại thiếu gia mấy ngày nay ngủ không được ngon, hôm nay lại thấy sắc mặt Triển tư Hoàn quả nhiên không phải là tốt, nó chỉ là một tiểu tư, không có tư cách thúc giục chủ nhân nghỉ ngơi đứng giờ giấc, chỉ có thể thông qua tiếng đàn làm cho Triển Tư Hoàn thả lỏng, hy vọng có thể giảm bớt mệt mỏi cho hắn. Hơn nữa, tuy hắn nói chuyện của Vương viên ngoại tuy không ảnh hưởng gì song cũng không hẳn là không có việc gì như lời hắn nói, Tương Mạt trong lòng một trận đau.
Nghĩ muốn giúp hắn, thật sự muốn giúp hắn, chính là nó không hiểu kinh thương, không thể làm được cái gì, đành phải dựa vào tiếng đàn mà tố tâm sự.
Trong ngực là tràn đầy tình yêu cùng tưởng niệm với đối phương, tiếng đàn gảy ra càng thêm phá lệ ôn nhu du dương, giống như cả vườn hoa tươi nở rộ giữa mùa xuân, lại giống như gió nhẹ ấm áp ngày hè, Tương Mạt giống như hòa lẫn vào điệu cầm, bất tri bất giác khúc cầm đã kết thúc, đầu ngón tay còn lưu luyến dây đàn, mà tinh thần lại như đang phiêu đãng trên chín tầng mây.
Tương Mạt trầm ngâm hồi lâu mới khôi phục lại tinh thần, âm thầm đỏ mặt chính mình đàn quá nhập tâm, quay đầu muốn hỏi Triển Tư Hoàn lại sửng sốt.
Triển Tư Hoàn nằm nghiêng trên giường say ngủ.
Tương Mạt giật mình ngốc lăng một lúc, cuối cùng thản nhiên mỉm cười, thần sắc ôn nhu đáng yêu tựa như ánh dương mùa đông.
Từ sau khi Triển Tư Hoàn vì Tương Mạt đuổi đi Vương viên ngoại, hàng đêm Triển Tư Hoàn đều ngủ tại phòng của nó, sau đó còn đem Tương Mạt làm thiếp thân tiểu tư, để nó đến ở trong phòng mình, trong phủ liền truyền ra tin đồn, nhưng vì uy nghiêm của đại thiếu gia mà không ai dám nói trước mặt, chỉ có thể lén lút trao đổi sau lưng, càng không dám ra mặt hỏi đương sự.
Tương Mạt như trước ôn hòa thiện lương, nhu thuận lại chăm chỉ, không có một chút bộ dáng được cưng chiều mà kiêu căng, sự thật là đại thiếu gia nào có cho nó ân huệ gì, bởi vậy nên tuy rằng sau lưng mọi người đều nói nó là nam sủng nhưng vẫn đối đãi với nó như xưa, thẫm chí ngẫu nhiên trong lòng có thiên vị cũng không có gì lạ.
“Tương Mạt a.” – Thật vất vả mới về nhà một chuyến, Triển Quang Phong vẫn không quên đứa nhỏ đã được hắn cứu ra từ trong ‘hang thổ phỉ’ – “Ta nghe nói ngươi ở trong phòng Tư Hoàn?”
Triển tư Hoàn thầm nghĩ cha tin tức thật linh thông, yên lặng ăn cơm, nghe Tương Mạt bình thản đáp: “Dạ phải.”
“A?” – Tả Tễ Nguyệt tin tức hiển nhiên không nhanh nhạy, nghi hoặc nhìn về phía đứa con cả — “Tư Hoàn, con không có người ở bên cạnh liền không ngủ được sao?”
Song sinh liếc mắt một cái, dùng ngữ khí tối ám muội nói: “Tương Mạt không giống với————— “
Đến cả Triển Mộ Liễu cũng không đứng đắn đùa cợt: “Mọi người yên tâm, trong lòng đại ca chỉ có công việc! Mọi việc khác chỉ là bát quái, bát quái!”
Lão tâm Triển Hoài Quân nhìn đại ca khí định thần nhàn: “Sợ nhất là bát quái truyền lâu liền biến thành sự thật.” – Trước đó không phải là có lời đồn lão cha hắn là đoạn tụ, truyền lâu không phải ‘tụ’ bị ‘đoạn’ đứt sao.
Tương Mạt trong lòng rất rõ, ngày đó sau khi Triển tư Hoàn nghe nó đánh đàn xong ngủ trên giường nó đến tận hừng đông, kết quả là ngày hôm sau lại tới, hôm sau nữa vẫn tới, Tương Mạt lúc đầu hết vui lại nghi, thẳng đến sau đó mới biết Triển Tư Hoàn áp lực phi thường lớn, lớn đến mức thường xuyên bị mất ngủ, cái gì danh y phương dược có gì chưa từng thử qua lại không tác dụng, cố tình nghe tiếng đàn của nó lại hơn cả tiên đan, hơn nữa không chỉ linh có một lần mà lần nào cũng có tác dụng. (cái đấy là sức mạnh của tình yêu, là ái nhân chi âm ~~ %>_