Lão Cha

Chương 17: Song tâm - Tam


“Là ý gì?” Triển Mộ Liễu bật cười hỏi lại, “Này không phải rất đơn giản sao? Các ngươi chỉ cần mỗi ngày đi theo bên cạnh họ, trông nom thật chặt là tốt rồi! Võ công các ngươi tuy kém, nhưng đâu phải mọi người ai ai cũng biết Triển gia chúng ta bao che Nhược Thủy Cung, chí ít biểu hiện bên ngoài chúng ta cũng không có trở mặt với Thần Long Giáo.”

Triển Hoài Quân bổ sung: “Ý tứ của Mộ Liễu là, Thần Long Giáo đang gặp nguy cơ, bọn họ chẳng qua chỉ là thắng hiểm (thắng trong gang tấc), sẽ không tiếp tục mạo hiểm đối Triển gia động thủ, tới giết hai dư nghiệt tứ cố vô thân, các ngươi là thiếu chủ của Triển gia, có các ngươi bên cạnh tất nhiên là an toàn nhất, ví như mới vừa rồi tỳ nữ kia chẳng phải sẽ không ra tay với các ngươi, hiểu không?”

Không đợi hai huynh đệ trả lời, Triển Mộ Liễu còn nói: “Hiểu là tốt rồi, phu thê chúng ta còn phải đi Miêu Cương, các ngươi tự giải quyết cho tốt.”

Triển Niệm Linh với Triển Niệm Hoa dở khóc dở cười đồng thanh nói: “Nhị ca! Ngươi tha chúng ta đi!”

Triển Mộ Liễu mới mặc kệ hai đệ đệ muốn làm sao thì làm, ném lại một câu “Chúng ta đi, cáo biệt.” liền ôn nhu ân cần ôm lấy Triển Hoài Quân, nháy mắt đã không thấy bóng dáng.

Triển Niệm Linh ôm đầu than thở: “Nếu Tam ca không phải là một nam nhân, ta nhất định tin tưởng hắn có thai sáu tháng.”

Triển Niệm Hoa run rẩy nói: “Có thể thấy được nhị ca đã đem lời kịch nói đến thành thục, xem biểu tình kia, giống thực như đúc.”


Trác Tấn Minh trong lòng nói ta cũng thiếu chút nữa đã tin, chẳng qua không có ý tứ nói ra.

Nhưng thật ra hài tử kia, tuy rằng mọi người hỗn loạn một trận, hắn cư nhiên lại ngáp một cái, rất nhanh đã ngủ rồi.

Thế là, Triển Niệm Linh cùng Triển Niệm Hoa bắt đầu ngày tháng chiếu cố hài tử ——-một đại hài tử cùng một tiểu hài tử, Lạc Hữu Ân mới chỉ một tuổi, được chiếu cố là đương nhiên, cũng không ngờ bộ dáng Trác Tấn Minh cường hãn là thế, trình độ vụng tay vụng chân cũng không thua kém, đại khái là do dốc lòng vào võ đạo, sinh hoạt hàng ngày hiểu biết rất thấp, là nhân vật kỳ diệu đến mức chỉ uống trà thôi cũng sẽ bỏng đến, bưng thức ăn sẽ đổ, nấu một bát cháo cũng nhầm muối thành đường. (có tiềm năng y hệt em giai ta =))))

Huynh đệ Triển gia sau vài lần uống vị trà quái dị mà hắn pha, cuối cùng ra lệnh cưỡng chế tôi tớ toàn gia, không được giao việc cho Trác Tấn Minh làm, mặc kệ là hắn muốn pha trà hay quét rác, nói tóm lại người này trừ bỏ lấy đao chém người không thành vấn đề ra, những cái khác đều rất có vấn đề, trời mới biết hắn quét rác có thể chân trái đá chân phải mà ngã hay không?

Trác Tấn Minh thấy mình mỗi ngày chỉ cần đọc sách tập võ, hai huynh đệ lại phải vừa làm công vừa chiếu cố hài tử, thường thường đến quá nửa đêm mới có thể đi ngủ, trong lòng tự nhiên hổ thẹn vạn phần, tức giận vì trước đó chịu nhục sớm đã tiêu mất, toàn bộ biến thành cảm kích cùng không đành lòng, một cái đại nam nhân như hắn cần nhờ hai người nhỏ tuổi hơn chiếu cố, nhìn như thế nào cũng thấy quá mất mặt.

Vì thế Trác Tấn Minh rất nỗ lực muốn tìm việc làm, tuy rằng hiện tại mục tiêu trước hết là liên lạc với bộ hạ cũ, nhưng cũng không phải nói liên lạc là liên lạc được, thế là Trác Tấn Minh luôn suy nghĩ chí ít giúp hai huynh đệ làm cái gì đây? Có điều thương nghiệp hắn dốt đặc cán mai, muốn làm bảo tiêu nhưng hắn hiện lại là mục tiêu truy giết, việc vặt vãnh thì sau khi bị hắn liên tục làm đổ vỡ, hai huynh đệ liền trịnh trọng cảnh cáo hắn, còn như vậy sẽ đem hắn đá vào đại lao.

Cuối cùng Trác Tấn Minh không còn cách nào là ôm tiểu hài tử đi theo hai huynh đệ xoay quanh, tùy thời chờ cơ hội rót trà, đưa một văn kiện, Triển Niệm Linh với Triển Niệm Hoa cũng hiểu được như vậy vẫn có thể xem là một lần coi chừng được cả hai người thật là phương pháp tốt, tùy ý để hắn đi theo. (y hệt dâu nhỏ theo chồng ^^)


Hơn nữa, sau khi phái một thích khách đến nhưng thất bại, cũng không thấy Thần Long Giáo động thủ nữa, vì cái gì mà? Bởi vì võ lâm minh chủ lần này tới làm việc gần chỗ Thần Long Giáo, trên dưới Thần Long Giáo đều sợ muốn chết, hơi sức đâu đi quản con trai độc nhất của Lạc gia.

Kỳ thực minh chủ cũng rất do dự, giáo phái này có nên diệt hay không? Nếu như bất hạnh bị hắn ra tay tiêu diệt, trong chốn võ lâm lại ít đi một cái ma giáo nữa a, như vậy danh môn chính đạo lại sẽ buồn chán rồi, thực sự là hảo do dự hảo do dự a…

Triển Niệm Linh với Triển Niệm Hoa đương nhiên đã có tin tức Thần Long Giáo thân mình đang lo không xong, nhưng hai huynh đệ sau khi thảo luận cho rằng, Trác Tấn Minh bộ dạng chó con theo bọn họ chạy tới chạy lui, lại cẩn trọng nhìn quanh bốn phía thực sự rất đáng yêu, thế là ý xấu nhất trí không nói cho hắn.

Cứ như vậy, Trác Tấn Minh ở Triển gia tới tháng thứ hai, hữu hộ pháp đại nhân tại các phương diện đều rất trì độn nhưng cũng rất thần kỳ học xong một việc, đó là làm sao nhận được Triển Niệm Linh với Triển Niệm Hoa.

“Niệm Linh,” đưa văn kiện, “Niệm Hoa,” đưa nước trà.

Hai huynh đệ bị gọi tên chính xác đều ngẩn ra, sau khi liếc nhìn nhau, nhìn Trác Tân Minh vẻ mặt chờ mong tán thưởng, Triển Niệm Linh bất động thanh sắc cười nói: “Đa tạ.” Triển Niệm Hoa cũng bình thản ung dung nói: “Ở chỗ này xem chúng ta làm công chắc là rất buồn chán mà? Ngươi thích thì cùng Hữu Ân chơi hay đi luyện đao pháp đi.”


Trác Tấn Minh có chút chán nản gật đầu, cầm đao đi ra.

Mấy ngày kế tiếp, hai huynh đệ cũng không dính cùng một chỗ, lần lượt xuất hiện trước mặt Trác Tấn Minh, hơn nữa cũng không ép hắn gọi tên, qua vài lần như vậy Trác Tấn Minh đoán ra bọn họ đang thử mình, cũng không hề nói gì, mỗi lần đều gọi tên bọn họ, càng kỳ diệu chính là, mấy ngày qua đều không có một lần gọi sai.

Triển Niệm Linh với Triển Niệm Hoa xác nhận hắn thực sự là phân biệt được, nhanh hỏi hắn làm cách nào, thành thật mà nói hai huynh đệ giống nhau đến mức nhìn không ra một điểm khác, trước đây luôn cảm thấy phụ thân phân biệt được thực sự là thần kỳ.

“Cái này sao… Bởi vì luôn ở bên cạnh các ngươi, nhiều ít cũng nhìn ra được vài điểm không giống nhau đi, Niệm Linh tương đối hoạt bát, Niệm Hoa thì lại ôn hòa, bất quá chỉ là rất nhỏ chênh lệch mà thôi…” Trác Tấn Minh suy nghĩ nửa ngày, vui vẻ nói: “Chủ yếu là dựa vào trực giác đi, Niệm Linh là hương vị của thảo nguyên, còn Niệm Hoa là trong lành của rừng rậm.”

“Thảo nguyên? Rừng rậm?” Hai huynh đệ nhìn quanh đây đó, lại đến gần nhau ngửi ngửi, “Mùi gì cũng không có a..” =)))

Trác Tấn Minh gãi đầu nói: “Ách, cho nên đã nói đó chỉ là một loại trực giác mà thôi.”

Triển Niệm Linh, Triển Niệm Hoa cùng nhau quay đầu nhìn hắn, nhìn đến Trác Tấn Minh có chút đứng ngồi không yên, bọn họ mới bỗng nhiên tới gần, Trác Tấn Minh lại càng hoảng sợ, nhịn không được đứng dậy, lùi lại phía sau mấy bước, thẳng đến khi lưng chạm vào tường.

Hai huynh đệ mỗi người giữ lấy một bên vai hắn, tiến đến gần ngửi tới ngửi lui.


Trác Tấn Minh dở khóc dở cười nói: “Ta đã nói, đó chỉ là một loại trực giác mà thôi, không phải là mùi thực sự…”

Không ngờ Triển Niệm Linh ngẩng đầu, nỉ non nói: “Thơm quá…”

Triển Niệm Hoa tiếp lời: “Có hương thơm của nước suối…Thơm quá.”

“Ách?” Trác Tấn Minh là một đại nam nhân làm gì có hương thơm, nhịn không được mặt đỏ lên, “Mau buông, ngửi tới ngửi lui còn thể thống gì? Trên người ta nào có mùi hương? Là lỗi giác thôi!”

“Là trực giác.” Triển Niệm Linh cười rộ lên, chậm rãi nắm thắt lưng hắn, ngón tay tại bên hông hắn nhẹ nhàng cọ xát, “Trác đại ca, ta nghĩ mặt ngươi đỏ lên có chút khả ái…”

“Khí tức của ngươi làm cho người ta rất an tâm mà…” Triển Niệm Hoa ngửi ngửi cổ hắn, đôi môi khẽ chạm lên đó.

Hơn hai mươi mấy năm qua Trác Tấn Minh đều một lòng theo đuổi võ đạo, ngay cả thanh lâu cũng không chịu đi, làm sao gặp được chuyện như vậy, nhất thời liền chân tay luống cuống, chỉ có thể bạc nhược nói: “Chờ một chút, sao các ngươi đột nhiên …”

Huynh đệ thoáng lướt nhìn nhau, trong nháy mắt xác định cảm giác gì đó, khóe môi vung lên một mạt ý cười xấu xa.  (sắc lang cuối cùng cũng lộ đuôi)


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.