Lão Cha

Chương 13: Mộ Quân 5


Hai ‘phu thê’ trở lại phòng, Triển mộ Liễu ngồi đầu giường, vẫn đang thả hồn theo gió, Triển Hoài Quân thấy hắn ngu mặt ngồi cười liền kệ hắn ngồi châm trà tự ẩm, thầm nghĩ nếu ai nhìn thấy vẻ ngu ngốc này của hắn nhất định sẽ không tin đây là kẻ cơ trí bậc nhất trên giang hồ ‘Tiếu chỉ vong xuyên’, rõ ràng cũng là cười, cười tà cùng cười ngây ngô nhưng lại giống hai người hoàn toàn khác, điều này thực sự rất thú vị.

Triển Mộ Liễu không biết Triển Hoài Quân mặc dù vẻ mặt lạnh nhạt kỳ thực dưới đáy lòng đang cười trộm vẻ mặt của hắn, còn ngây ngốc hỏi: “Chúng ta thực sự thành thân?”

Triển Hoài Quân gật đầu, bình tĩnh nói: “Không sai, thắt lưng của ta đến bây giờ vẫn còn đau.”

Triển Mộ Liễu vộứng dậy, đi qua xoa thắt lưng cho hắn.

Triển Hoài Quân ý bảo hắn dừng lại, rõ ràng nằm úp sấp trên giường hưởng thụ phục vụ, trong lòng thầm nghĩ, lão ngũ nói đúng, nam nhân Triển gia thành thân xong liền trở thành thê nô, hắn nguyện ý làm ‘thê tử’ Triển Mộ Liễu, nguyên nhân lớn nhất đương nhiên là bởi hắn nhìn ra Triển Mộ Liễu muốn làm ‘trượng phu’. Mà kỳ thực hắn không để ý chuyện ai trên ai dưới, trọng điểm là lão cha nóng nảy hay xúc động kia đụng tới phụ thân liền thành con tôm mềm, đại ca lạnh lùng vô tình kia ở trước mặt đại tẩu còn không phải là một trung khuyển? Có thể thấy nam nhân Triển gia mặc kệ tính cách có kếm tới mức nào, tóm lại chính là đau lão bà, hắn để Triển Mộ Liễu nuông chiều cũng tính là cách thể hiện yêu thương.

Triển Mộ Liễu người gặp người sợ, không biết lão bà nhà mình đang nghĩ cách làm sao nô dịch chính mình, chuyên tâm gắng sức mát xa cho vợ, ôn nhu hỏi: “Thật có lỗi, đêm qua ta uống nhiều, căn bản không biết tiết chế…. Còn đau sao?”

“Tốt hơn nhiều rồi, ngươi quả thật không biết tiết chế, quả thực cùng ác lang như nhau. “ – Triển Hoài Quân thở dài: “Hoàn hảo ta cũng trúng xuân dược nếu không đêm qua không biết sẽ giết ngươi bao nhiêu lần.”


Triển Mộ Liễu cười khổ ra tiếng, thực không hiểu được tốt ý hảo hay sám hối hảo.

Triển Hoài Quân hạ mắt, thấp giọng hỏi: “Hối hận?”

Triển Mộ Liễu thu hồi nụ cười, vươn tay ôm hắn, nghiêm túc nói: “Hoài Quân, ta so với ngươi nghĩ càng ích kỷ, ta mặc dù thoạt nhìn là suy nghĩ cho ngươi, nhiều nhất cũng chỉ là sợ bị ngươi cự tuyệt, kết hôn là ta nói, là ở tâm tình『 tạm thời thử một lần 』ngươi lại nói cho ta biết ngươi với ta có tình, ngươi nghĩ sau này ta có thể buông tay?”

Triển Hoài Quân càng thêm híp mắt cười: “Bị toàn bộ giang hồ thóa mạ cũng không lo?”

“Kệ bọn họ, ta chỉ may mắn không phải chửi.” – Triển Mộ Liễu nhìn hắn cười nhịn không được cúi đầu hôn: “Hoài Quân, ta nói một lần cuối cùng, ta mặc kệ người khác nghĩ ta thế nào, bao nhiêu người coi ta là ác nhân cũng chẳng sao, chỉ cần ngươi hiểu lòng ta là được.”

Triển Hoài Quân nhìn hắn, một lúc sau thản nhiên nói:”Kỳ thật ta xác thực rất để ý ánh mắt người khác, ngay từ đầu ta không nghĩ sẽ quản tình cảm của ngươi, chính là ta xem ngươi thống khổ hết năm này sang năm khác, cái loại đau đớn này chậm rãi tiến vào lòng ta biến thành chua xót, ngươi rất ủy khuất, ủy khuất đến tâm ta, ủy khuất đến ta cảm thấy có lỗi với ngươi nếu không để ý.”

Triển Mộ Liễu cười khổ: “Ta đây nên thấy may mắn vì đã chịu được? Nếu ta ngay từ đầu bức bách ngươi, chỉ sọ ngươi sẽ tặng ta một nhát kiếm lên đường.”


“Quả thật như thế.” – Triển Hoài Quân gạt đầu: “Vô luận thé nào, đến nay chúng ta đã hiểu lòng nhau, cũng đã thành thân, người ngoài nói gì kệ hắn đi…. Bất quá ngươi phải theo ta gặp sư phụ một chuyến.”

“Ta hiểu, ta sẽ tự mình đi hướng hắn thỉnh tội.” Triển Mộ Liễu nghĩ tới lão nhân cổ lỗ kia liền thấy đầu phát đau, vị Kiếm thánh đại nhân kia đem Hoài Quân đương hài tử, phi thường chán ghét tên ca ca bại hoại như hắn, mỗi lần gặp đều không cho hắn chút mặt mũi, hiện tại tốt rồi, bọn họ hai huynh đệ thành thân, lão nhất định một kiếm đánh chết hắn…..

Triển Hoài Quân biết hắn đau đầu, hơi đứng dậy ôm lấy huynh trưởng, vỗ nhẹ lưng hắn.

“Hoài Quân….” – Triển Mộ Liễu hơi quay về ôm hắn, thấp giọng nỉ non: “Có lẽ một ngày nào đó ngươi sẽ hối hận, có lẽ sẽ có một ngày như vậy… Nhưng cho dù là vậy ta cũng sẽ không cho ngươi đi….”

Triển Hoài Quân tựa đầu vào vai hắn, lộ ra một nụ cười thản nhiên, cho dù đối phương có ôm ôm, cái tay hạnh kiểm xấu bắt đầu rục rịch, hắn cũng không cự tuyệt.

Khi Tả Tễ Nguyệt gõ cửa có chút lo lắng, không phải là lo lắng nhìn thấy một chút hình ảnh không nên nhìn, mà là lo lắng hai hài tử tự giết lẫn nhau, kết quả xem ra ngược lại điều hắn lo lắng.


Triển Hoài Quân nằm trong lòng Triển Mộ Liễu, hai mắt khẽ nhắm mà ngủ, Triển Mộ Liễu chính là vẻ mặt ôn nhu khẽ vuốt tóc hắn, trong phòng thản nhiên tràn ra hương vị tình dục, Tả Tễ Nguyệt là ‘người từng trải’ đương nhiên hiểu được chuyện gì xảy ra trong phòng, không khỏi ngạc nhiên.

Triển Quang Phong đi theo phía sau không khỏi ủy khuất nhìn lão bà: “Xem đi, ta đã nói là chúng tót lắm, ngươi cứ lo cái này lo cái kia! Ngươi có nhiều tâm lực như vậy không bằng quan tâm ta nhiều chút!”

Tả tễ Nguyệt dở khóc dở cười: “Ta đã đem tất cả tâm lực đặt trên người ngươi, khó có dịp về nhà, ta không thể quan tâm hài tử một chút sao?”

Triển Quang Phong càng thấy ủy khuất, nhưng nếu hỏi ai mới là người có trách nhiệm song thân (cha + mẹ), hắn tự biết lấy mình nên thông minh ngậm miệng.

Triển Mộ Liễu lúc này mới đè thấp âm thanh nói: “Cha, nếu ngươi muốn cùng phụ thân liếc mắt đưa tình, kính nhờ ngươi di giá về phòng không cần làm ồn tới Hoài Quân của ta.”

“Uy uy tiểu tử, cái gì gọi Hoài Quân của ngươi?” – Triển Quang Phong lập tức không vui, một bước tiến vào chỉ vào mũi hắn: “Tiểu tử này là hài tử của bổn đại gia có nghe không? không phải do ngươi sinh!” Hoàn hảo là nhớ hạ giọng.

“Ác?” – Triển Mộ Liễu cong khóe môi, liếc hắn một cái: “Cha như thế không thường thức sao? Tại gia tòng phụ, xuất giá tòng phu, hắn gả cho ta không phải của ta thì là của ai?”


“Ngươi tên tểu tử đại nghịch bất đạo kia! Các ngươi thành thân còn không phải nhờ ta!” – Triển Quang Phong thở phì một cái: “Bà mối còn thu lì xì, ngươi ngay cả một tiếng cảm ơn cũng không nói với cha ngươi!”

“Cảm ơn.” – Triển mộ Liễu khí định thần nhàn cười cười: “Ác, còn có, tuy rằng không có tiền lì xì, ngươi không phải đã uống rượu mừng của ta sao?”

“Tên tiểu tử này —— “ – Triển Quang Phong cắn răng: “Dù sao hiện tại các ngươi vẫn đang ở nhà, đương nhiên phải theo lời ta!”

“Cha muốn đuổi chúng ta đi?” – Triển Mộ Liễu chọn mi, cười: “Ta đây đem Hoài Quân mang đi tốt lắm, con cái ra ngoài như nước đã đổ đi, hắn phải theo cũng là theo ta.”

Triển Quang Phong trong nháy mắt có cảm giác may mắn là hài tử của mình gả cho hài tử của mình, nhưng vẫn giận dữ nói: “Tiểu tử vô ơn này câm miệng, nơi này còn chưa tới phiên ngươi nói đạo lý!”

Gặp phụ tử hai người càng tranh cãi càng lớn, tả tễ Nguyệt vội vàng ngăn cản: “Tốt lắm, hai người các ngươi bên tám lạng người nửa cân, đều câm miệng cho ta, các ngươi muốn đánh thức Hoài Quân sao?”

Người luyện võ nào mẫn tuệ chẳng sâu sắc, kỳ thật từ lúc Tả Tễ Nguyệ gõ cửa Triển Hoài Quân đã tỉnh, chính là người tới lại là cha cùng phụ thân, hắn lại đang rất mệt liền rõ ràng tiếp tục nghỉ ngơi, giờ phút này nhận thấy ánh mắt Triển Quang Phong cùng Triển Mộ liễu đều đặt trên người hắn, hiển nhiên là muốn đợi hắn tỉnh để tỏ rõ thái độ ‘theo’ ai, rơi vào đường cùng trợn mắt nói: ”Phụ thân đừng lo, ta sớm đã tỉnh.” – Rồi hướng hai tên nam nhân nhàm chán kia lạnh giọng: “Ta ai cũng không theo, phụ thân nói đúng, các ngươi đều câm miệng.”

Triển Mộ Liễu lập tức câm miệng, ngoan ngoãn giúp thê tử xoa thắt lưng, Triển quang Phong dưới con mắt của Tả tễ Nguyệt lập tức như trái bóng xì hơi, không thể không công nhận, huyết thống Triển gia quả nhiên tốt đẹp. *cười lăn lộn*


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.