Lão Cha

Chương 10: Mộ Quân 2


Đêm Trung thu, trăng tròn người đoàn viên, đại sảnh Triển gia mọi người tề tựu đông đủ, không khí náo nhiệt…. Nếu xem nhẹ hình ảnh song sinh cùng lời răn dạy đại ca, quả thật rất có không khí mừng năm mới….. Nhưng tối nay nếu nói là vui sướng không bằng nói là sát khí ngút trời…

Nhưng tục nhữ nói rất hay, gừng càng già càng cay, tuy chỉ hơn bọn đệ đệ một tuổi nhưng Triển Tư Hoàn vẫn thể hiện khí phách gặp loạn không nguy của đại ca, đối với uy hiếp cùng dụ dỗ, oán giận cùng khóc lóc của song sinh làm như không thấy, ngược lại là mềm lòng khi thấy Tương Mạt liên tục giải thích.

Triển lão gia gia đối với tranh cãi của tôn tử làm như không thấy, hoặc là do lão đã quá quen nên không muốn can thiệp, mặc cho ai cai quản gia nghiệp chỉ cần không lụn bại là được rồi, tuy là còn một khoảng nữa lão mới tới tuổi nghỉ ngơi an hưởng tuổi già, nhưng chẳng lẽ lại không hưởng phúc mà theo chân lũ nhỏ nháo loạn ? Kia lão không bị tức chết mới là lạ, vẫn là thả nó đi đi.

Ngay tại thời điểm Triển gia gia đang vì tính nhẫn nại cực lớn của mình mà đắc ý thì Triển Quang Phong bỗng nhiên đứng dậy, thanh thanh yết hầu ý bảo mọi người chú ý.

Bởi vì có uống chút rượu nên tâm tình lão gia gia tốt lắm, chuông cảnh báo nguy hiểm trong lòng lão gia gia không dùng được, bất quá nếu có cảnh báo cũng có tác dụng gì, lão cũng sẽ không đa tâm như vậy đâu.

“Mọi người ta có việc rất quan trọng muốn thông báo.” Triển Quang Phong lộ ra biểu tình tương đối đứng đắn.

“Có chuyện gì?” Mọi người nhất trí nhìn Tả Tễ Nguyệt.  (mất mặt, cực kỳ mất mặt, Phong ca, em thật mất mặt thay anh!)

“Đúng vậy, có chuyện gì?” Đối với thói quen nói không suy nghĩ của lão công nhà mình Tả Tễ Nguyệt cũng lộ biểu tình khó hiểu, bất quá ở đây hoàn toàn không có ai khẩn trương, bởi định nghĩa vấn đề nghiêm trọng với Triển Quang Phong cùng người bình thường hoàn toàn không phải một loại, nếu hắn nói là chuyện nghiêm trọng thì chín phần cả chín chỉ là lông gà vỏ tỏi.

Triển Quang Phong lại thanh thanh yết hầu, đứng đắn nói: “Lần này ta và phụ thân các ngươi đi ra nước ngoài….”

Mọi người thầm nghĩ: Hai người ra nước ngoài làm gì a? Chạy cũng quá xa đi? Chẳng lẽ lần này chọc tới người nước ngoài?

Triển Quang Phong không biết sợ hãi trong lòng bọn nhỏ, nói tiếp: “Có một thầy tướng coi bói cho chúng ta, nói Triển gia chúng ta năm nay nhất định đại họa lâm đầu!”

Mọi người không nói gì, nghĩ thầm: ngươi binhg thường không tin thầy tướng, sao bây giờ lại tin a? Chẳng lẽ thầy tướng nước ngoài nói chuẩn hơn?

Tả Tễ Nguyệt ngạc nhiên nói: “Quang Phong, ngươi cùng ông thầy tướng kia… không phải vì ngôn ngữ không thông mà khoa chân múa tay cả nửa ngày sao?”


Trong đại sảnh xuất hiện một loại trầm mặc quỷ dị.

Sau một lúc lâu, Triển Tư Hoàn ôm thê tử ôn nhu nói: “Tương Mạt, tối nay ánh trăng rất đẹp, chúng ta ra sân sau tản bộ đi?”

Triển Mộ Liễu nằm úp sấp trên người Triển Hoài Quân ai ai kêu: “Ta say rồi! Đi, chúng ta trở về phòng ngủ đi, ta đau đầu a!”

Lão tứ lão ngũ cùng nhau chỉ ra ngoài cửa sổ cười ha ha: “Mọi người mau nhìn! Hằng Nga từ trên mặt trăng bay xuống kìa!”

“Mấy tên tiểu quỷ các ngươi câm miệng cho ta!” Triển Quang Phong tức giận vỗ bàn: “Vừa mới bắt đầu đích thực là có chút ngôn ngữ không thông… Ai nha, sau đó ta liền hiểu thôi! Cho nên ta nói lần này là sự thực, Triển gia sắp gặp phiền toái!”

Triển Tư Hoàn phủ trán: “Cha, người hay mang lại phiền toái cho Triển gia nhất, chính là cha!!”

Tương Mạt cười khẽ vài tiếng.

Song sinh ai oán gật đầu, rưng rưng nước mắt: “Chỉ cần cha gì cũng không làm, ngày của chúng ta thật sự TỐT!”

Triển Mộ Liễu nắm bả vai tam đệ, cười hì hì: “Đến, chúng ta đặt cược xem cha lần này sẽ đá bao nhiêu người xuống nước?”

Triển Hoài Quân lạnh mặt: “Ta chưa bao giờ đánh bạc, bất quá lần nào cha chả đem cả nhà đá xuống nước chứ?”

Triển Quang Phong ủy khuất nói: “Mấy tiểu tử các ngươi lớn lên thật không dễ thương chút nào! Ta đây lần này thật sự là vì tương lai Triển gia a!”

Lão gia gia bất đắc dĩ nói: “Hài tử rõ ràng là do ta và nương ngươi nuôi lớn, ngươi nói vậy căn bản là không thấy bộ dáng đáng yêu của chúng thôi…” Thân là trưởng bối trong nhà, mắt thấy một đám nhỏ lại muốn tranh cãi, lão gia gia đành phải lãnh trách nhiệm hòa giải, hỏi: “Vậy ngươi nói, phải làm sao mới giải quyết được tai họa?”


Triển Quang Phong nghe được lập tức đắc ý đứng lên, vui vẻ nói: “Cha, ngươi hỏi đúng người rồi, ta từ khi nghe thầy tướng kia nói xong liền ngày suy đêm nghĩ, rốt cuộc làm sao mới giải quyết được a, sau đến khi tham gia nghi lễ kết hôn của bộ tộc đó mới nghĩ ra biện pháp!”

Triển gia lão đại nhìn bốn đệ đệ đang đóng băng, cong môi cười hỏi: “Không phải là….”

“Đúng vậy!” Triển Quang Phong chống nạnh cười to: “Chính là —– xung hỉ!”

Trong đại sảnh lại xuất hiện bầu không khí trầm mặc quỷ dị.

Sau một lúc, Triển Hoài Quân chậm rãi chỉ ngoài cửa sổ: “Nhị ca, ngươi xem, thỏ ngọc trên cung trăng đang đảo dược….”

“Thật sự a!” Triển Mộ Liễu cảm khái gật đầu: “Kia người bên cạnh lấy búa chính là Ngô Cương?”

“Trung thu vui vẻ, mọi người đi nghỉ sớm một chút!” Triển Niệm Linh đứng dậy.

“Hai huynh đệ ta đi trước mộng Hằng Nga a!” Triển Niệm Hoa đứng dậy theo.

“Mấy tên tiểu quỷ các ngươi không được nói sang chuyện khác!” Triển Quang Phong đập bàn: “Chẳng lẽ các ngươi không quan tâm sự hưng suy của Triển gia?”

Triển Mộ Liễu ngoáy ngoáy lõ tai, cười xấu xa: “Mọi người, bảo chúng ta không để ý hưng suy của Triển gia có phải là lão cha xưa nay chưa từng để ý hưng suy của Triển gia?”

“Cha à, ngươi nghĩ thông suốt là được rồi!” Song sinh cùng ngáp một cái, Triển Niệm Linh nhàm chán nói: “Nhưng là làm phiền cha không cần dùng phương pháp này biểu đạt tình yêu của cha đối với triển gia a!” – Triển Niệm Hoa gục xuống bàn: “Lời này thực vô ích, ta ngủ.”


“Cha,” Triển Hoài Quân thở dài, bất đắc dĩ nói: “Cha biết rõ, nếu cưới một người mình không yêu sẽ có hậu quả gì, cha bỗng nhiên muốn xung hỉ, thật kêu huynh đệ chúng ta bốn người đi đâu tìm lão bà đến?”

“Cũng phải.” Triển Quang Phong nhướng mày: “Cũng không thể vig hưng suy của Triển gia mà bắt các ngươi lấy loạn…”

Mọi người thầm nghĩ cha lần này cuối cùng cũng nghe lời khuyên, đang muốn thở phào một hơi, Triển Quang Phong lại linh quang chợt lóe, vui vẻ nói: “Vậy nhóm các ngươi liền làm bộ lấy là được, cũng không phải thành thân thật, làm bộ thôi, vậy là được đi?”

Tả tễ Nguyệt bất đắc dĩ nói: “Quang Phong, ngay cả ta cũng muốn khuyên ngươi đừng làm rộn… Nếu chính là làm bộ, chẳng lẽ vừa thú xong liền hưu người ta về nhà? Như vậy có cô nương nhà nào muốn đem hủy thanh danh của mình mà tiến vào Triển gia?”

Triển Quang Phong ai cũng không sợ chỉ sợ mỗi Tả Tễ Nguyệt, bị lão bà trách cứ nhất thời ủy khuất gục đầu xuống bàn.

“Hảo, việc này xem như hủy bỏ, các con muốn đi ngắm trăng thì đi ngắm trăng, muốn ngủ mau về ngủ.” Tả Tễ Nguyệt ôn hòa cười khoát tay.

“Từ từ!” Triển Quang Phong kéo tay áo lão bà ủy khuất hỏi: “Vậy hưng suy của Triển gia thì sao đây? Này sinh ý thật ra có làm sao ta mặc kệ, chính là ngươi đã vào Triển gia, là người Triển gia, an nguy của ngươi ta không thể mặc kệ được!”

Tả Tễ Nguyệt nghe ra hắn là vì mình, nhất thời mềm lòng, ôn nhu sờ đầu hắn.

Triển Quang Phong thấy thái độ của hắn có vẻ xiêu xiêu, lập tức hoa tâm nộ phóng, đắc ý nói với các con:” Ta biết rồi! Các ngươi lo lắng hủy đi danh tiết cô nương nhà người ta, vậy lấy nam nhân được rồi! Này tổng không còn vấn đề đi?!”

Tả Tễ Nguyệt cứng đờ lộ vẻ dở khóc dở cười.

“Dù sao kết hôn cũng không phải việc của ta, cảm tạ ông trời!” (a kết hôn òi còn nói ò_ó) Triển Tư Hoàn trở mình xem thường, nhìn bốn đệ đệ đang kinh ngạc vỗ vỗ ngực.

“Cha!!! Ngươi điên rồi phải không?” Triển Niệm Linh cùng Triển Niệm Hoa không biết nên khóc hay nên cười, lắc lắc đầu, người trước nói: “Liền vì căn bản không biết có ảnh hưởng tới an nguy của phụ thân…..” – người sau tiếp nối – “Người thê nô như cha lại bắt chúng ta biết thành đoạn tụ…” – Hai người cùng thở dài: “Cón có..thiên lý không a!”

“Như vậy tốt lắm!” Triển Mộ Liễu cười cười, nắm lấy bả vai Triển Hoài Quân: “Nếu cha gấp như vậy, so với không biết đi đâu tìm tân nương, ta cưới Hoài Quân là được!”

Triển Hoài Quân biết hắn nói giỡn, mà cha tất đã đồng ý nên gật đầu hùa theo: “Đúng vậy a, lấy ngoại nhân không bằng lấy trong nhà, tránh được phiền toái.”  (một câu thôi: ngu! cha anh hêm phải người bình thường mờ sao có thể nghĩ theo lối bình thường được!)


Không ngờ Triển Quang Phong hơi suy nghĩ một chút cười nói: “Không tồi, không tồi, quả nhiên là con ta, chủ ý thật tốt, cứ quyết định vậy đi!” (thấy chưa! ò..ó)

Đương sự hai người nhất thời choáng váng.

Tả tễ Nguyệt nín cười nói: “Quanh Phong, ngươi hay nói giỡn?”

Triển Quang Phong nghiêm túc nói: “An nguy của ngươi sao lại nói giỡn được, đương nhiên là thật! Mộ Liễu, ngươi mau rước Hoài Quân vào nhà đi!”

Trong đại sảnh lại xuất hiện trầm mặc quỷ dị.

Sau một lúc, Triển Mộ Liễu ôm bả vai tam đệ, cuồng tiếu: “Hảo, lấy liền lấy, thiên hạ chỉ có chuyện Triển Mộ Liễu ta không làm chứ không có chuyện Triển Mộ Liễu ta không dám làm!” (có chí khí! thê nô là phải như vậy vợ mới yêu!!)

Triển Hoài Quân thầm nghĩ ngươi dám nhưng ta không dám, song vừa rồi hắn đã đòng ý, xưa nay hắn là người nói được làm được, cái lời hứa vẩn vơ dự định chắc chắc không thành kia lại thành sự thật, danh tiết cùng lời hứa khiến hắn tiến thoái lưỡng nan, nhưng chính là lại không thể nói “không”.

Song sinh liếc mắt nhìn, đồng loạt cười đến bò lăn ra bàn.

Triển Tư Hoàn thở dài, ôm Tương Mạt: “Chúng ta vẫn là nên đi ngắm trăng hơn.”

Tả Tễ Nguyệt đen mặt rên rỉ: “An nguy của Triển gia thế nào ta không biết, nhưng thanh danh chắc chắn bị hủy….”

Triển Quang Phong vô tội nói: “Dù sao thanh danh Triển gia không phải rất nổi sao?”

Triển gia gia mắt trắng trợn tròn, hôn mê, Triển gia mẫu lau lệ nói: “Bạn già a, ngươi không nên bỏ ta một mình a.”

Cứ như vậy, sau đêm Trung thu, cũng không biết là từ đâu truyền ra tiếng gió, tóm lại giang hồ sôi trào.

Triển gia, không hổ là bát quái thế gia độc bộ võ lâm, thiên hạ đệ nhất!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.