Đọc truyện Lão Bản Và Tiểu Chó Săn – Chương 52
Gian phòng trở nên yên tĩnh đến không có một tiếng động.
“Trần Khai” Lão Miêu cất cao giọng, hắn ra hiệu Trần Khai im miệng, “Chúng ta là anh em.”
“Ừ.” Từ Vị ngẩng đầu đem lon bia uống hết, chất lỏng trượt khỏi khoé miệng rơi xuống cổ, Từ Vị đặt lon bia rỗng xuống ngẩng đầu nhìn Trần Khai, hơi nghiêng đầu nở nụ cười, “Làm sao vậy?”
Không có người nào dám lên tiếng, Chu Phong trợn to mắt, biểu tình của bạn gái hắn càng giật mình, Từ Vị là gay, làm sao có khả năng? Thiếu niên anh tuấn như thế cư nhiên lại là gay?
“Cậu đã nghe rõ tôi hỏi cái gì chưa?” Giọng Trần Khai có phần run rẩy.
“Nghe rõ.” Từ Vị nói, “Tôi là đồng tính luyến ái, người yêu của tôi là đàn ông.”
Trong vòng một ngày, cậu liên tục bị bức ép thừa nhận chuyện này.
Từ Vị đã làm gì sai? Cậu cũng không biết.
Mỗi người đều dùng giọng chất vấn khi hỏi cậu, Từ Vị nghe đến buồn bực.
Gay thì đã làm sao?
Từ Vị nhìn bốn phía xung quanh, cậu từ trên mặt mỗi người thấy được những đáp án bất đồng.
Có chán ghét có hiếu kỳ có khiếp sợ có không cam lòng, Từ Vị lấy thuốc lá ra nhen lửa hít sâu một hơi, nửa ngày mới nói tiếp, “Nếu để ý, bây giờ tôi liền đi.”
Có rất người tư tưởng khá thoáng, nhưng cũng chỉ đạt đến một mức độ nào đó.
Từ Vị rất muốn cười, bỗng nhiên thừa nhận cái thân phận này.
Cậu nghĩ mình sẽ rất phẫn nộ, nhưng lại trái ngược, phi thường bình tĩnh.
Lão Miêu định vỗ vai Từ Vị, tay lại trên không trung không có đặt xuống, cuối cùng cầm chén rượu lên cùng Từ Vị đụng một cái, “Mỗi người đều có lựa chọn của chính mình, người khác không có quyền can thiệp.”
Từ Vị không uống thêm, cậu dựa vào ghế hút thuốc.
Khói thuốc cay độc, hoàn cảnh quen thuộc, Từ Vị lại không tìm được vị trí của chính mình.
Ba người kia trầm mặc, hút xong một điếu thuốc, Từ Vị đứng dậy, “Tôi đi trước.”
“Từ Vị.” Lão Miêu đứng lên, “Cậu đi đâu? Các anh em thật vất vả mới tụ họp _____”
Từ Vị không nghe hắn nói xong, đã nhanh chân đi xuống cầu thang.
Không có anh em, bọn họ đều cho rằng mình thật dị hợm.
Anh em ở nơi nào chứ?
Từ Vị đi ra khỏi quán ăn, không khí nóng rát phả vào mặt, cậu đi tới ô tô kéo mở cửa ngồi vào, lái đi mất.
Quên hết quá khứ đi, bắt đầu từ bây giờ, đều cùng cậu không có quan hệ.
Lão Miêu đuổi tới cửa, mắt thấy Từ Vị nghênh ngang rời đi, hắn đứng tại chỗ tâm tình phức tạp.
Hắn không biết Từ Vị có phải điên rồi không, lại trước mặt nhiều người như vậy thừa nhận chính mình là đồng tính, con đường tương lai sẽ đi như thế nào đây?
Hắn cũng tức giận chuyện Trần Khai trước mặt mọi người công khai hỏi Từ Vị.
Tại sao không thể làm bộ mình không biết? Nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện.
Một khi hỏi ra, sẽ không thể quay về như xưa nữa.
“Tôi cũng vậy.”
Lão Miêu quay đầu lại nhìn Trần Khai, hắn lao tới túm chặt cổ áo Trần Khai ấn lên bàn, Mao Thời Tuấn cắn răng, “Trần Khai, cậu sao lại như thế?”
Trần Khai xé hạ khoé miệng, hắn nằm trên mặt bàn tràn đầy dầu mỡ, hầu kết lên xuống, “Tôi và Từ Vị có xu hướng tính dục giống nhau, tôi yêu cậu ấy.”
Sấm sét giữa trời quang, trời đất như đảo lộn.
_____________
Từ Vị phẫn nộ lái xe đi lại nhận ra chính mình vừa uống bia, lập tức dừng xe bên đường sau đó đón taxi về nhà.
Từ Vị luẩn quẩn một vòng vẫn là về nhà, cậu vừa vào cửa liền đối diện ánh mắt của mẹ.
Từ Vị nhìn nàng, hai người đối diện không quá một phút, Từ Vị nhanh chân đi tới đoạt lại con dao ném lên bàn.
Tiếng vang cực lớn, Từ Vị mạnh mẽ đem mẹ ôm vào lồng ngực.
Trần Linh đau đớn khóc không thành tiếng, dần dần trở thành gào khóc, Từ Vị ở trong lòng thở dài.
Không còn gì để nói, thật ngột ngạt, cậu cái gì cũng đều không làm được.
Người khác xem thường con trai nàng, nàng cũng xem thường, thậm chí dùng cái chết để uy hiếp, để trốn tránh.
Trần Linh khóc mệt, đánh vào ngực Từ Vị.
Từ Vị ngồi xổm xuống, cuối cùng đơn giản ngồi bệt xuống đất, nhìn mẹ, “Vậy mẹ giết con đi, mạng của con là mẹ cho.”
Trần Linh ôm mặt.
“Giúp việc đâu?” Từ Vị nói sang chuyện khác, hai chân tê rần.
Từ Vị biết bản thân mình thật ra rất bạc tình, đối với người nào cũng không có tình cảm gì.
Từ Vị lấy điện thoại ra nhán tin gửi dì giúp việc kêu nàng nhanh chóng về nhà.
“Nếu như mẹ chết rồi, con còn có thể sống sao?” Từ Vị đặt điện thoại xuống, nói rằng, “Con nên sống thế nào?”
“Còn muốn tìm đến đàn ông không?”
Từ Vị lúc này thật muốn than thở, ngồi xếp bằng dưới đất, “Vậy mẹ vẫn là nên tự sát đi, hai chúng ta cùng chết.”
Trần Linh không thể nhịn được nữa, giơ tay đánh lên bả vai Từ Vị.
Nàng chưa từng đánh Từ Vị, từ nhỏ đến lớn, con trai nàng ngoan như vậy, không cần phải nhắc đến đòn roi.
“Con muốn chọc chết mẹ đúng không!”
Trần Linh quay người trở về phòng, Từ Vị đứng dậy đem mình ném lên ghế sô pha.
Đau đầu.
Mọi việc tồi tệ đều đến cùng một lúc, ai cũng không phải kẻ tầm thường.
Ăn cơm tối xong, tâm tình Trần Linh khôi phục một ít, Từ Vị trở về phòng viết nhạc.
Làm sao cũng đều không thích hợp, cả người khó chịu, cái gì cũng không viết nổi.
Từ Vị đem giấy bút ném sang bên cạnh, tâm trạng tồi tệ kéo dài.
Mười giờ liền lên giường, kéo chăn che kín người.
Sống thôi cũng thật cmn mệt mỏi.
Từ Vị bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, cậu mò điện thoại trên đầu giường, theo thói quen nhắm mắt cũng mở được máy, “Alô?”
“Ngủ rồi?”
Từ Vị mắt nhắm mắt mở, đem điện thoại giơ ra trước mặt.
Mười hai giờ đêm rồi, Chu đại ngớ ngẩn còn gọi.
Từ Vị đem điện thoại áp vào tai, nói rằng, “Ân, bị anh đánh thức.”
“Ra mở cửa.”
Từ Vị mông lung vài giây, “Anh tới đây?”
“Ừm.”
Từ Vị nhảy xuống giường, rón rén ra ngoài mở cửa, vừa mở ra liền rơi vào cái ôm của một tên say khướt.
Từ Vị nỗ lực giãy dụa, hạ thấp giọng, “Anh uống rượu?”
Chu Tư Dịch cúi đầu hôn cậu, Từ Vị xoay mặt né tránh, Chu Tư Dịch rúc đầu vào cổ Từ Vị, thanh âm khàn khàn, “Nhớ em.”
Ấu trĩ!
Từ Vị sợ bị mẹ phát hiện, thật vất vả tâm tình nàng mới ổn định lại, không thể tiếp tục chịu kích thích.
“Anh đừng động.”
“Vào phòng cậu đi.”
“Nhỏ giọng chút.” Từ Vị giơ tay che miệng Chu Tư Dịch, đóng cửa lại.
Lòng bàn tay nóng lên, tê tê dại dại, Từ Vị vội vã thu tay về, Chu Tư Dịch thế mà lại liếm lòng bàn tay cậu, Từ Vị nhíu mày, “Chu Tư Dịch?”
Chu Tư Dịch ôm lấy Từ Vị đẩy lên trên tường, Từ Vị không biết lấy khí lực từ đâu, mất công tốn sức kéo Chu Tư Dịch vào phòng mình.
Tận lúc đóng được cửa phòng lại mới thở ra một hơi, đem Chu Tư Dịch ném lên giường, vừa muốn đứng dạy liền bị Chu Tư Dịch lôi kéo ngã lên giường.
Chu Tư Dịch vươn mình đem Từ Vị đặt dưới thân, ánh đèn lờ mờ, mắt của hắn trầm thuý.
Từ Vị bị nhìn đến sốt ruột, mím mím môi, giơ tay nâng mặt Chu Tư Dịch, “Anh đừng làm loạn, mẹ tôi ở sát vách đấy, nơi này cách âm không tốt.”
Chu Tư Dịch làm động tĩnh rất lớn.
Chu Tư Dịch cúi đầu hôn cậu, Từ Vị bị hôn đến thở không nổi.
Tay Chu Tư Dịch một đường đi xuống, tiến thẳng vào chỗ đó.
Sau lưng Từ Vị bị vây chặt, kẹp lấy tay Chu Tư Dịch.
“Anh uống nhiều rồi!”
“Uống nhiều không thể làm được chuyện thế này, tôi không say.” Chu Tư Dịch rất nghiêm túc cùng Từ Vị giải thích, “Tôi có thể cho em thoải mái.”
“Câm miệng.” Từ Vị thẹn quá hoá giận, đá hắn một cước, “Đi về nhà anh, đừng có ở đây.”
Khuôn mặt tuấn mỹ của Chu Tư Dịch gần trong gang tấc, hắn chống ở phía trên Từ Vị, không nói lời nào cũng không có hành động tiếp theo.
“Chu Tư Dịch?”
Hô hấp nóng rực, tâm lý Từ Vị khẽ mong chờ, khuôn mặt đẹp mắt như vậy, vô luận làm ra chuyện gì đều không đáng ghét.
“Anh Dịch?”
Chu Tư Dịch cúi đầu chạm đến đôi môi mềm mại của Từ Vị, nhắm mắt lại.
Hiện tại hắn chỉ có Từ Vị, vô luận xảy ra chuyện gì, Từ Vị đều ở bên cạnh.
Tên nhóc ngốc này, em ấy sẽ không rời đi.
“Đau đầu.” Chu Tư Dịch nói, “Để tôi hôn một cái, đừng nhúc nhích.”
Hôn có thể trị khỏi đau đầu? Từ Vị tránh thoát, thở dốc, “Ddeer tôi đi pha cho anh một ly mật ong.”
“Không cần.” Chu Tư Dịch nắm lấy tay cậu, hoàn toàn dựa vào người Từ Vị, muốn tiến thêm một bước, “Tôi khó chịu.”
Từ Vị mím mím môi, nhìn Chu Tư Dịch, “Nhất định phải làm?”
Chu Tư Dịch cọ cọ Từ Vị, “Rất muốn.”
Vậy cũng không thể ngạnh đến mức này a!
Từ Vị rón rén đi ra ngoài đến phòng rửa tay lấy một tấm khăn lớn, lại ngó qua phòng của mẹ, sau đó mới trở về phòng khoá trái cửa lại.
Lên giường ném đồ trong tay tay cho Chu Tư Dịch, chủ động cởi quần áo ra, “Đừng làm ra động tĩnh lớn, nhanh một chút.”
Chu Tư Dịch nhìn Từ Vị, trong nháy mắt trong lòng mềm nhũn.
“Em muốn à?”
“Là anh muốn.” Từ Vị nói, “Không thể để cho mẹ tôi thấy.”
Chu Tư Dịch đem Từ Vị ôm vào lồng ngực, ôm thật chặt, “Mẹ em sẽ tức giận?”
“Ừm.” Từ Vị nhắm mắt lại, vùi sâu vào lồng ngực Chu Tư Dịch, “Tôi vừa về liền thấy mẹ cầm dao, tôi không dám kích động mẹ.” Từ Vị dừng lại trong chốc lát, một ngày nay phải chịu đựng quá nhiều sự đổ vỡ.
Chu Tư Dịch đặt cằm lên đỉnh đầu Từ Vị, với tay tắt đèn, “Ngủ đi.”
“Anh không làm?”
Chu Tư Dịch nói, “Tôi nằm một lát sẽ ổn.”
Hắn cứng rắn ấn Từ Vị nằm xuống, Từ Vị nhắm mắt lại một lát, quay đầu nhìn Chu Tư Dịch, “Nói vậy cũng rất khó chịu đi, tôi nhẫn nhịn không lên tiếng là được.”
Chu Tư Dịch kéo tay Từ Vị xuống, giọng nói khàn khàn vì hơi men, “Vậy em sờ nó một chút?”
Cổ họng Từ Vị phát khô, “A?”
“Thực ngốc.” Chu Tư Dịch cười nhẹ, kề sát vành tai Từ Vị, “Để anh trai cho em thoải mái.”
Cả người Từ Vị toàn mồ hôi, áo ngủ dính sát lên da.
Cậu hãm tại lồng ngực Chu Tư Dịch thở hổn hển, đầu óc trống rỗng.
“Cùng mẹ em đợi mấy ngày, tôi sẽ không kích động mẹ em.” Thanh âm Chu Tư Dịch như trước khàn khàn, nhiệt khí thổi vào tai Từ Vị, “Không cần hờn giận, ai cũng cần thời gian.”
Từ Vị rúc sâu vào người Chu Tư Dịch.
“Mấy ngày sắp tới ở nhà ôn luyện, hai mươi lăm tháng này đi B thị khảo sát năng lực.”
“Phải đi đến B thị?”
“D thành không có học viện âm nhạc chất lượng.” Thanh âm Chu Tư Dịch có điểm thoả mãn lại lười biếng, “Muốn học tốt cần phải có trường tốt.”
Cảm xúc Từ Vị dâng trào, vẫn cảm thấy cậu và Chu Tư Dịch ở hai thế giới khác nhau.
Thế giới của Chu Tư Dịch, là một nơi hoàn toàn mới mẻ, cao cao tại thượng.
“Anh tốt nghiệp đại học nào thế?”
Chu Tư Dịch lười biếng nói ra một cái tên, Từ Vị há miệng, quả thực muốn đem Chu Tư Dịch đặt trên đỉnh kim tự tháp mà thờ phụng, “Đại học hoàng gia, lợi hại như vậy?”
“Em đối với nam nhân của mình có gì hiểu lầm phải không? Hửm? Nhóc con.”
Từ Vị ngẩng đầu lên dựa vào ánh đèn ngoài cửa sổ nhìn khuôn mặt Chu Tư Dịch.
Nghe tên trường đã biết là người tài giỏi, mọi thứ đều tinh thông, ít nhất trước mắt không có gì Chu Tư Dịch không biết, bỏ qua đời sống riêng đầy hỗn loạn, quả thực là nam thần, “Tôi cho rằng phú nhị đại đều học trường cho giới nhà giàu.”
Chu Tư Dịch nhéo mặt Từ Vị, “Không phải tôi cần tham gia trường tốt nhất để chứng minh sự thông minh của bản thân sao?”
Tác giả có lời muốn nói: Từ Vị là kẻ đại ngu ngốc!.