Lão Bản Và Tiểu Chó Săn

Chương 46


Đọc truyện Lão Bản Và Tiểu Chó Săn – Chương 46


“Thích không?”
Khoé miệng Từ Vị giật giật, chỉ vào chỗ hoa trong xe, “Rốt cuộc là có đến bao nhiêu vậy?”
“521 bông.”
Từ Vị cạn lời, ngược lại hoa cũng không phải tiền cậu mua, mô phật mô phật.

“Ừm.”
“Chỉ vậy thôi?” Chu Tư Dịch xách cổ áo Từ Vị kéo đến bên cạnh mình, híp mắt lại, đánh giá Từ Vị, bây giờ hắn nhìn Từ Vị càng cảm thấy vừa mắt, “Không có phản ứng khác?”
Từ Vị nhìn hoa rồi lại nhìn sang Chu Tư Dịch, cảm thấy ê cả răng, “…Bỏ ra bao nhiêu tiền như vậy?”
Chu Tư Dịch đem tóc Từ Vị vò tung lên, “Trong mắt lại chỉ có tiền nha?”
Đối với một đống hoa thế này Từ Vị thực sự không có yêu thích, đẩy tay Chu Tư Dịch ra, “Xe còn có chỗ để người ngồi không đây?”
“Không thích sao?”
Từ Vị nhìn ánh mắt mong đợi của Chu Tư Dịch, suy nghĩ nửa ngày, “Anh không cần phải như vậy.”
“Vậy cậu muốn thế nào?”
“Cứ như bình thường là tốt rồi.” Sợ Chu Tư Dịch không tin, Từ Vị lại bổ sung, “Thật.”
“Cậu không thích hoa à?”
Từ Vị một tay đút túi, dựa vào thân xe, “Cũng chỉ là thực vật có chức năng cơ quan bộ phận sinh dục, Chu tổng, anh thích cái này a?”
(Ý chỉ nhị với nhuỵ hoa đấy ạ =)))))
Ánh mắt Chu Tư Dịch đột nhiên tối đi, mang ý vị sâu xa.

Nhếch miệng lên, tựa tiếu phi tiếu, “Tôi càng thích của cậu hơn.”
Từ Vị xoay người rời đi, không cùng lưu manh nói chuyện nhiều.

Lại nhanh chóng bị tóm lấy, Chu Tư Dịch mở cửa xe đem Từ Vị nhét vào, Từ Vị muốn xuống xe, Chu Tư Dịch đóng cửa xe lại, cách cửa sổ cúi người hôn Từ Vị một cái.

Vòng tới bên khác lên xe, Từ Vị bị hôn mặt đỏ tới mang tai, cậu còn có việc cùng Chu Tư Dịch bàn bạc, không thể cứ như vậy.

“Cái này trả cho anh.” Từ Vị lấy ví tiền rút ra hai tấm thẻ đưa cho Chu Tư Dịch.

Chu Tư Dịch đóng mui xe lại, ánh mắt âm trầm, “Có ý gì?”
“Không phải.” Từ Vị đem thẻ ấn lên người Chu Tư Dịch, “Không có giao dịch, chỉ muốn trả lại cho anh.”
Trầm mặc ngắn ngủi, Chu Tư Dịch thân thủ chế trụ gáy Từ Vị cưỡng ép cậu ngửa đầu liền hôn xuống.

Nụ hôn cuồng dã, Từ Vị không thoát được, a một tiếng.

Chu Tư Dịch buông cậu ra, miết ngón tay qua môi Từ Vị, nói, “Cậu muốn thứ gì?”
“Tại sao phải muốn?” Từ Vị dần bình ổn lại nhịp thở, nhìn Chu Tư Dịch, “Không phải chúng ta là xuất phát từ hai bên à?”
Ánh mắt Chu Tư Dịch càng thâm trầm, trong ô tô tràn ngâp hương hoa.

Đôi mắt Từ Vị sạch sẽ trắng đen rõ ràng, hoa tươi cũng không bì nổi, Chu Tư Dịch cảm thấy dư vị ái tình.


“Ồ?”
“Ồ cái gì?” Từ Vị thẹn quá hoá giận.
“Tôi biết rồi.” Chu Tư Dịch rời ngón tay qua má Từ Vị, “Đi thôi.”
Lái xe ra khỏi hầm để xe, Từ Vị nhớ tới một chuyện, “Đàn guitar của tôi có phải còn ở nhà anh không?”
Chu Tư Dịch nói, “Giờ mới nhớ tới à?”
Từ Vị ở cùng một chỗ với Chu Tư Dịch, không khí đều trở nên ám muội, cậu làm sao còn có thể nhớ đến đàn guitar.

“Tối nay muốn ăn gì?”
“Gì cũng được.”
Một đường lái xe, ánh đèn đường lọt vào từ cửa sổ, chiếu rọi mặt Chu Tư Dịch, một khuôn mặt lúc bình thường đều nghiêm nghị.

Từ Vị bị hương hoa làm cho hắt hơi một cái, nói, “Anh đàn dương cầm rất tốt, anh học ngành gì vậy?”
“Tài chính.” Chu Tư Dịch nói.

Từ Vị thực muốn phun máu mà, học tài chính mà còn có thể đàn dương cầm đến trình độ đẳng cấp như thế.

“Vài tuổi anh đã học dương cầm à?”
“Hai mươi tuổi.” Chu Tư Dịch liếc mắt nhìn Từ Vị một cái, “Khi ấy còn lớn hơn cậu bây giờ.”
Từ Vị: “…”
“Ở nước ngoài vào một nhóm nhạc, liền học dương cầm.”
Từ Vị: “…”
Không muốn nói chuyện nữa, thiên tài với người bình thường hoàn toàn khác nhau.

Từ Vị học dương cầm mười mấy năm, so với Chu Tư Dịch còn kém xa.

“Anh vào nhóm nhạc? Vậy ca hát thì sao?”
“Hiện tại cũng không hát nữa.” Chu Tư Dịch vẫn thẳng tắp nhìn đường chuyên chú lái xe.

Từ Vị mím mím môi, luôn cảm thấy vẻ mặt này của Chu Tư Dịch thực không bình thường.

“Tại sao?”
“Cổ họng không tốt.” Chu Tư Dịch trả lời.

Giọng nói dễ nghe như vậy, còn không tốt? Từ Vị khó có thể tin.

Chu Tư Dịch chưa bao giờ ăn cay, trong tủ lạnh cũng toàn là mật ong, lẽ nào cổ họng thực sự có vấn đề?
“Nhóm nhạc của các anh tên là gì?”
“Muốn biết?” Phía trước là đèn đỏ, Chu Tư Dịch đạp phanh xe, quay đầu nhìn chăm chú vào Từ Vị.

“Ừm.” Từ Vị gật đầu.


Chu Tư Dịch nghiêng đầu tới gần tai Từ Vị, hơi thở ấm áp rót vào tai, “Cầu xin tôi.”
Mẹ anh!
Từ Vị đẩy Chu Tư Dịch ra, hắn cười nhẹ kéo dài khoảng cách, “Chỉ là nhóm nhạc nhỏ, không nổi tiếng.”
Từ Vị xoa xoa vành tai đang nóng đến lợi hại, “Tôi chưa từng nghe anh hát.”
“Sau này sẽ hát cho cậu nghe.” Ngữ khí Chu Tư Dịch nhàn nhạt, không phải rất nhiệt tình.

Đối với đề tài này hắn tựa hồ không hứng thú, Từ Vị sẽ không tiếp tục.

Chu Tư Dịch không đến nhà hàng, mà trực tiếp trở lại Lan Loan.

Từ Vị nhìn hắn, tháo dây an toàn, “Không đi ăn sao?”
“Ăn cậu.”
Thao.

Từ Vị liền đem dây an toàn cài trở lại, sợ sệt.

Chu Tư Dịch liếc mắt nhìn Từ Vị, xuống xe đóng cửa nhanh chân đi sang bên kia, Từ Vị cúi thấp người, còn chưa kịp chốt cửa xe đã bị Chu Tư Dịch ôm ngang lên.

“Anh buông tôi ra.” Bị ôm như vậy còn ra thể thống gì.

“Cầu xin tôi đi.”
Gần đây Chu Tư Dịch sao lại trở nên kỳ quái như vậy? Từ Vị giữ chặt vạt áo của hắn, “Chu Tư Dịch!”
Chu Tư Dịch thả Từ Vị xuống, xoa nhẹ đầu cậu.

“Tôi làm cơm.”
Từ Vị: “!!!!”
Từ Vị khiếp sợ hai giây, cùng Chu Tư Dịch vào cửa.

“Đàn guitar để ở thư phòng trên tầng hai.” Chu Tư Dịch tiến vào nhà bếp mở tủ lạnh ra, “Có không ăn được thứ gì không?”
“Không.”
Từ Vị cảm thấy mình không cần thiết phải câu nệ với Chu Tư Dịch làm gì, đại khái là tối qua Chu Tư Dịch làm càn, khiến cậu cảm thấy hai người cũng không có bí mật gì.

Thay đổi dép đi trong nhà sau đó lên lầu, đẩy cửa thư phòng ra, Từ Vị hít một ngụm khí.

Chu Tư Dịch có thể đừng xa hoa lãng phí được không, thư phòng to lớn, cửa sổ sát đất, nền lát đá mát lạnh.

Từ Vị mở đèn, giá sách cổ dựa sát tường, bên cạnh có đàn guitar của cậu.


Đáng chú ý hơn là một bộ nhạc cụ hoàn chỉnh, đặt nghiễm nhiên trong thư phòng, trang bị đầy đủ các loại.

Chu Tư Dịch thực sự chỉ vào nhóm nhạc cho vui?
Từ Vị đi tới nhấc lên guitar của mình, đàn của cậu đặt trong thư phòng Chu Tư Dịch quá không đáng chú ý, nơi này chính là ở một đẳng cấp khác.

Mang theo đàn guitar xuống lầu, tiếng nước từ nhà bếp róc rách chảy, Từ Vị đặt đàn xuống đi vào bếp.

Chu Tư Dịch đi dép nhạt màu, lộ ra gót chân trắng nõn, quần dài màu đen, áo sơmi mở ra hai cúc.

“Anh cần giúp một tay không?”
“Không cần.”
Nửa giờ sau, Từ Vị nhind đĩa sườn bỏ không phân biệt nổi màu sắc, cuống họng thắt lại, “Anh Dịch, hay là chúng ta gọi đồ ăn ngoài đi?”
Chu Tư Dịch gắp một miếng sườn từ đĩa, “Làm sao? Không tin tôi?”
Từ Vị không thể tin được, cậu sợ hôm nay sẽ chết tại nhà Chu Tư Dịch.

Chu Tư Dịch vẫn tự tin một cách mù quáng, “Tôi là chuyên gia rang sườn bò.”
Hắn cắn một miếng sườn bò, sau một khắc Chu Tư Dịch lấy giấy che miệng tằng hắng một cái, thuận thế đem thịt bò phun ra.

Lấy điện thoại, nói, “Vẫn là gọi đồ ăn bên ngoài đi, cậu muốn ăn cái gì?”
Đây đại khái là lần đầu tiên từ khi sinh ra đến giờ Chu Tư Dịch trổ tài mà thật bại.

Mười một giờ tối, Từ Vị mới được ăn khuya, ăn chưa được bao nhiêu liền có người gọi tới.

Miếng thịt dê đang chuẩn bị nuốt, Từ Vị nhìn sang điện thoại kém điểm nghẹn chết, cậu đứng dậy tìm nước.

Chu Tư Dịch lo lắng chạy vào nhà bếp lấy một ly nước đưa cho Từ Vị, uống xong nước cậu mới thở phào nhẹ nhõm, “Là mẹ tôi, tôi ra phòng khách nghe điện, anh đừng lên tiếng.”
Chu Tư Dịch cau mày, cũng không nói gì thêm.

Từ Vị đến phòng khách mới ấn nhận máy, anh thanh của mẹ cậu vọng sang, “Con còn chưa tan làm?”
“Con có việc đột xuất.” Từ Vị tận lực tỏ ra thong dong, nói, “Giám đốc phải đi công tác, con đưa anh ấy đi, đêm nay không về được.”
“Ra khỏi ngoại thành?”
“Không ạ.”
“Vậy con chú ý an toàn.”
“Vâng.”
Điện thoại không lập tức tắt đi, Từ Vị chần chờ một chút, “Mẹ cũng đi ngủ sớm đi, đừng xem tivi trễ như vậy.”
“Hôm qua ba con báo mộng cho mẹ.” Trần Linh nói.

Từ Vị có dự cảm xấu, quả nhiên, câu tiếp theo mẹ cậu liền nghẹn ngào, “Ba con sợ con đi sai đường, bảo mẹ khuyên nhủ con.”
“Con sẽ không đi sai đường.” Từ Vị nói, “Con đã thành niên, tự biết đúng sai.

Mẹ đừng khóc, mau ngủ đi, đừng nghĩ nhiều như thế.

Con người luôn theo mệnh trời, nên đi thế nào liền đi thế ấy, ai cũng không thay đổi được.”
Đầu bên kia điện thoại càng khóc lợi hại hơn, Từ Vị cúi đầu, tay nắm chặt điện thoại.

Trần Linh vẫn luôn nhẫn nhịn, chồng qua đời, nàng muốn phát điên, con trai còn có thể là đồng tính luyến ái, khả năng còn cùng một nam nhân ở chung.


Hết thảy tất cả, Trần Linh đều không có biện pháp ngăn cản.

Trằm mặc dài dằng dặc, Từ Vị nói, “Con tự có chừng mực, mẹ đi ngủ sớm chút đi.”
“Ừm.” Tâm tình Trần Linh bình ổn xuống một ít, nói, “Mẹ chỉ có mình con.”
Điện thoại ngắt kết nối, trên bả vai xuất hiện một bàn tay hữu lực, Từ Vị quay đầu hướng ánh mắt Chu Tư Dịch.

Tâm trạng Từ Vị có chút khó chịu, đối diện hồi lâu mới lên tiếng, “Tôi phải về nhà.”
“Cậu muốn trở về?”
Từ Vị bị Chu Tư Dịch chọc thủng tâm tư, có chút tức giận, nhưng chỉ ngắn ngủi trong nháy mắt.

Cậu đem mình ném trên ghế sô pha, giơ tay bấm bấm mi tâm, thở dài.

“Tôi đưa cậu về.”
Từ Vị trừng Chu Tư Dịch, hắn hướng phòng ăn đi tới, “Lại đây ăn hết đồ ăn đi.”
Từ Vị đi tới, Chu Tư Dịch ăn đồ ăn thanh đạm, đem thịt dê đẩy hết tới trước mặt Từ Vị, “Thừa dịp ăn nhiều chút.”
Từ Vị vùi đầu ăn thịt dê, Chu Tư Dịch nói, “Đêm nay cậu cứ về nhà đi.”
Gặm xong thịt dê, Từ Vị lấy giấy lau tay, đứng dạy khoác đàn guitar lên liền đi.

“Cậu chạy cái gì? Tôi đưa cậu về.”
“Không cần.”
Chu Tư Dịch cầm chìa khoá xe lao ra, Từ Vị đã chạy khỏi tiểu khu.

Chu Tư Dịch mắng một tiếng chó con, xoay người lại thay giày, lái xe rời khỏi nhà.

Từ Vị đi ra khỏi tiểu khu bỗng nhiên ý thức được mình lại khó chịu cái gì, cậu cảm thấy chính mình thực buồn cười, rất giống hồi làm loạn sinh nhật của Tô Minh Diễm.

Phía sau có còi xe, Từ Vị quay đầu lại, xe thể thao màu đen lặng lẽ dừng ở đó.

Cửa xe hạ xuống, lộ ra gương mặt của Chu Tư Dịch, “Lên xe.”
Từ Vị nhìn hai bên một chút, không có người đi đường.

Cậu nhảy từ vỉa hè xuống đường, mở ra cửa xe, cúi người túm chặt cổ áo Chu Tư Dịch cắn lên môi hắn.

Từ Vị lung tung hôn một trận, vừa định rút về, Chu Tư Dịch giữ lại đầu cậu tiếp tục một nụ hôn đúng nghĩa.

Môi lưỡi quấn quýt, lửa nóng cuồng dã, Từ Vị có chút thở không nổi.

Nửa ngày Chu Tư Dịch mới buông cậu ra, nói, “Không cao hứng? Vì tôi đuổi cậu đi?”
Từ Vị bám vào vai Chu Tư Dịch, hung ác nói, “Không có!”
“Mau lên xe.”
Từ Vị dùng mu bàn tay chà qua miệng, vòng tái ghế phó lái ngồi vào, “Tôi chỉ là _____” Từ Vị bỗng nhiên không biết nói thế nào, người nhà đến bạn bè không ai hiểu cậu, Từ Vị sống rất mệt.

Cậu cùng Chu Tư Dịch ở cạnh nhau, ít nhân không cần kiêng kỵ áp lực từ gia đình.

Từ Vị là một con đà điểu, cậu đem đầu chôn ở bên trong cát, “Thôi, tôi không muốn nói.”
“Từ Vị.” Chu Tư Dịch ấn đóng cửa xe, khởi động ô tô lái đi, trầm thấp nghiêm nghị nói, “Cho em một ít thời gian, cũng cho người nhà em một ít thời gian, tôi nguyện ý chờ em.”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.