Đọc truyện Lão Bản Và Tiểu Chó Săn – Chương 42
Từ Vị mang cái cổ đầy dấu hôn đi ra thấy Chu Tư Dịch vẫn còn mặc áo ngủ hờ hững, một bộ dáng thoả mãn nhàn nhã đi vào phòng tắm, quả thực muốn đạp chết hắn.
“Buổi sáng tốt lành.”
Tốt mẹ anh.
Từ Vị ôm cổ xoay người đi sang phòng để quần áo bên cạnh, cậu lấy một cái áo sơmi, nhưng vẫn không thể che được dấu vết trên cổ.
Hôm qua lão Miêu luôn truy hỏi xe có phải của Chu Tư Dịch cho hay không, còn hỏi trên cổ cậu là cái gì, có phải khi đó lão Miêu đã biết cậu cùng Chu Tư Dịch phát sinh quan hệ.
Từ Vị cài lại núi áo, Chu Tư Dịch tiến vào.
Nhéo sau gáy Từ Vị, cậu nhảy dựng lên, “Làm gì vậy?”
Chu Tư Dịch đứng bên cạnh đợi Từ Vị sửa soạn xong, ngón tay thon dài lại lướt qua cổ Từ Vị, bỗng đem Từ Vị áp lên tường, cắn cắn vành tai, “Thật muốn đem cậu làm đến khóc than cầu xin tôi.”
Từ Vị huých hắn một cước, Chu Tư Dịch buông Từ Vị ra, “Không được động thủ với tôi nha.”
Từ Vị lười để ý hắn, hắng giọng một cái, “Có phải ai cũng đều biết kia ___ dấu hôn?”
“Cậu cảm thấy có người nào là không biết không?”
Từ Vị chính là không biết đấy, xấu hổ như vậy.
“Tôi phải đi trước _____” Từ Vị chợt nhớ tới một chuyện, hôm nay cậu có hẹn với công ty giải trí thời đợi Đổng Hán, “Tôi có việc, sẽ muộn mất.”
Từ Vị lao thẳng ra cửa, lại bị Chu Tư Dịch giữ lại, “Cậu có việc gì?”
Từ Vị né tránh ánh mắt Chu Tư Dịch, “Không có gì, tôi có hẹn với người ta, chín giờ gặp mặt.”
“Với ai?” Tâm tư Từ Vị đều được viết hết lên mặt, Chu Tư Dịch vẫn không buông tay, “Cậu làm gì?”
Từ Vị không nói lời nào.
Chu Tư Dích nói, “Tôi đưa cậu đi.”
“Không cần.”
“Cho cậu một phút suy nghĩ lại.” Chu Tư Dịch nhàn nhạt nói, “Cậu không cho tôi được một câu trả lời thoả mãn, ngày hôm nay cũng đừng mong ra khỏi cửa.”
Từ Vị bị vây trong vòng tay của hắn, nhìn Chu Tư Dịch trong chốc lát, “Tôi muốn ca hát.”
“Ừm.”
“Một công ty môi giới tìm đến tôi.” Từ Vị mím mím môi, Chu Tư Dịch là lão bản Bạch Nhật Mộng.
Từ Vị còn đang làm việc tại Bạch Nhật Mộng, vẫn trong thời gian hợp đồng.
“Là công ty nào?”
“Giải trí thời đại.”
Chu Tư Dịch nhíu mày, cũng không thay quần áo, ôm vai Từ Vị đi xuống dưới lầu, “Tên?”
“Đổng Hán.”
“Tiền trong tay Đổng Hán đang rơi rụng không cách vớt vát, mới trải qua một vụ kiện.”
“A?” Từ Vị dừng bước.
Chu Tư Dịch kéo tay cậu bước xuống cầu thang, “Nhìn đường.”
Chu thị có mối quan hệ rộng nhất trong giới giải trí, lời này của Chu Tư Dịch đáng tin đến tám chín phần mười.
“Cậu có biết chuyện gì xảy ra không?” Chu Tư Dịch đưa Từ Vị đến phòng ăn, kéo ghế ra cho cậu ngồi xuống.
Từ Vị ngửi thấy mùi thức ăn trong không khí, nhà Chu Tư Dịch có nàng tiên ốc? Mỗi lần đến đầu không thấy có ai, nhưng bữa sáng lúc nào cũng được chuẩn bị.
Một tay Chu Tư Dịch đặt sau lưng Từ Vị, tay kia chống xuống bàn ăn.
“Đổng Hán ăn cắp tác phẩm của một ca sĩ nhỏ, ỷ vào quyền thế đem cậu ta dìm xuống đáy.
Hiện tại ca sĩ kia tham gia một show tuyển chọn sau đó nổi tiếng, bắt đầu đâm đơn kiện, Đổng Hán dùng 50 triệu đè chuyện này xuống.
Từ Vị trợn to mắt.
“Gần đây nhất cũng chuẩn bị một loạt album mới, ký hợp đồng hàng loạt chương trình, nhưng lại chậm chạp không ra ca khúc mới.” Chu Tư Dịch nói, “ Tôi có thể lớn mất nói rằng, miệng chó không thể mọc ngà voi.”
“A?”
Từ Vị cấp tốc lấy điện thoại ra search thông tin, Chu Tư Dịch rút điện thoại của hắn ra, nhập một đường link dẫn, “Thực ngốc, có thể tra ra được cái gì? Đây là thông tin phán quyết.
Từ Vị nhìn Chu Tư Dịch, hắn lướt màn hình điện thoại, mở ra một trang web gõ vài dòng sau đó đưa cho Từ Vị nhìn.
“Anh làm sao có thể biết chuyện này?”
Chu Tư Dịch xoa đầu cậu, xoay người vào bếp lấy bữa sáng, “Nếu cậu muốn xác nhận, tôi với cậu đi kiểm tra.”
Từ Vị nhìn bản án, xác thực lại lời Chu Tư Dịch nói.
Đổng Hán muốn lừa cậu?
Một ly sữa được đẩy tới trước mặt, Từ Vị ngẩng đầu nhìn Chu Tư Dịch đem bánh mì đặt trên bàn, hắn bắt đầu quết mứt hoa quả, nói, “Tôi nghĩ cậu nên đi học thêm vài năm nửa.”
Đi học?
Từ Vị rơi vào trầm mặc, cậu biết việc tiếp tục đi học đối với mình quá xa vời, xa đến không thể với tới.
Từ Vị cúi đầu uống sữa.
Chu Tư Dịch nhìn Từ Vị, nói, “Cậu có thể tự do lựa chọn con đường phía trước.”
Từ Vị mím mím môi, ngửa đầu đem sữa uống hết, “Tôi không định tiếp tục đi học.”
Từ Vị rất muốn trở nên thành công, bàn tay buông lỏng, “Hiện tại tôi cảm thấy đi học tiếp cũng không có ý nghĩa gì, Đổng Hán muốn ký hợp đồng với tôi, tôi muốn đến đó tham gia tuyển chọn.”
“Khi khác nói tiếp.” Ánh mắt Chu Tư Dịch sóng lớn không sợ, cầm một miếng bánh mì nướng lên.
Trong không khí tràn ngập hương vị bơ lẫn bột mì, Từ Vị còn ngửi ra mùi dâu tây, nhất thời nhíu mày, “Này là mứt dâu tây?”
Chu Tư Dịch đem một miếng bánh mì đã được quết mứt đưa cho Từ Vị, “Ăn đi.”
Từ Vị: “…”
Hắn đây là rất thích ăn dâu tây? Từ Vị nhìn Chu Tư Dịch, “Anh rất thích dâu tây à?”
“Không thích.” Mặt Chu Tư Dịch không hề có cảm xúc, “Ăn điểm tâm đi.”
Không thích cái rắm.
Từ Vị biết Chu Tư Dịch nói dối, cầm bánh mì cắn một miếng, ngọt đến cau mày.
Chu Tư Dịch lấy giấy lau tay, thong thả ngồi nhìn cậu ăn.
Điện thoại Từ Vị có người gọi đến, cậu đứng dậy đi nghe điện, vừa mới đứng bả vai liền bị cưỡng ép ấn xuống, Từ Vị giật mình ngẩng đầu.
Chu Tư Dịch cường thế hôn xuống, Từ Vị không kịp đề phòng, bị hôn đến sặc sụa.
Tiếng chuông điện thoại không còn kêu nữa, Chu Tư Dịch mới buông Từ Vị ra, ngón tay miết qua môi Từ Vị, “Trực tiếp tìm đến tôi không phải tốt hơn à? Tài nguyên dưới tay tôi không đủ để cậu chơi?”
Chu Tư Dịch chính mình cũng có một công ty giải trí, chỉ ký hợp đồng với một người, Thẩm Lạc.
Thẩm Lạc là ai? Chính là thành viên nhóm nhạc Hoả Phong, là nhóm nhạc được Chu Tư Dịch nâng đỡ.
Hắn còn cùng Chu Tư Dịch trong phòng vệ sinh làm trò không minh bạch, hai người này có quan hệ, Từ Vị không muốn suy đoán tiếp.
“Tôi không muốn.”
“Lý do là gì?” Ánh mắt Chu Tư Dịch càng thêm âm trầm, ngũ quan hắn vốn không thiên về ôn nhu, thời điểm không cười đặc biệt xa cách.
Hầu kết Từ Vị khẽ động, lông mày vẫn nhíu chặt, chuông điện thoại lại vang lên lần thứ hai.
Mạnh mẽ đứng dậy đẩy Chu Tư Dịch ra, Chu Tư Dịch đem cậu ấn về chỗ ngồi, Từ Vị nháy mắt tức giận, nắm lấy áo hắn gằn từng chữ, “Chu Tư Dịch!”
“Làm sao?”
Từ Vị không thích nhất Chu Tư Dịch như vậy, Từ Vị càng sinh khí, hắn lại rất bình tĩnh, trong mắt còn có trào phúng.
Từ Vị chẳng có thứ gì, duy nhất được mời ký hợp đồng thì lại là công ty lừa đảo.
“Anh buông tôi ra.”
Chu Tư Dịch giơ tay hất toàn bộ đồ ăn trên bàn xuống, tiếng vang cực lớn, hắn đem Từ Vị đặt trên bàn ăn, cúi đầu ngăn lại miệng cậu.
Từ Vị giãy dụa, người nhếch nhác không chịu nổi, Từ Vị bỗng nghĩ lại lần kia ở trong xe, không hề có tôn nghiêm, cũng không có năng lực phản kháng.
Nằm trên thớt gỗ, mặc người khi dễ.
“Tại sao? Chê tôi không thể lót đường cho cậu? Từ Vị.” Tính khí Chu Tư Dịch đặc biệt kém, không có cảm giác an toàn, hắn xé áo sơmi mỏng manh trên người Từ Vị, “Chu nhị thiếu gia, còn không bằng một công ty giải rác rưởi kia?”
Từ Vị nhìn đôi môi Chu Tư Dịch, thanh âm gì xug quanh cũng đều không nghe thấy, hầu kết nhấp nhô, cậu ngẩng đầu đối diện tầm mắt của hắn.
Trong mắt như xuất hiện đốm lửa nhỏ, chỉ vào Chu Tư Dịch, “Anh chính là đại ngốc!”.