Đọc truyện Lão Bản Và Tiểu Chó Săn – Chương 11
Quần áo Từ Vị cởi được một nửa, lộ ra cơ bụng rõ ràng.
“Không phải, tôi vốn là định vào bên trong thay áo.” Từ Vị đi vào bên trong.
“Nhưng thấy nơi này không có ai, lại đang vội…”
Chu Tư Dịch nhìn cái eo thon kia không rời mắt “Quản lí Trầm đâu?”
“Quản lí trầm đang họp.” Từ Vị đi đến cửa phòng thay đồ liền quay đầu lại.
Chu Tư Dịch không tiếp tục trêu đùa Từ Vị, quay người đi ra ngoài.
Từ Vị vội vã thay đổi sơmi quần dài, chạy thẳng lên tầng bốn, thấy những người khác đi ra, Từ Vị không nhịn được cúi đầu thầm mắng một tiếng, đến muộn thật quá xấu hổ.
“Từ Vị.”.
đam mỹ hài
Từ Vị ngẩng đầu nhìn thấy quản lí, nhanh chân chạy đến “Ngài tìm tôi ạ?”
“Làm sao lại đến muộn như vậy?”
“Xin lỗi.” Từ Vị nói “Sau này sẽ không tái phạm.”
“Đem xấp tài liệu mang lên văn phòng Chu tổng ở tầng chín.”
Đệt! Hắn thật sự có văn phòng!
Từ Vị tiếp nhận tài liệu “Được.”
“Còn có, đêm nay cậu lên lầu bảy, thiếu một người biểu diễn, cậu ta có việc không tới.”
Từ Vị gật đầu.
“Trước đó mang tài liệu đưa cho lão bản.” Trầm Phi ngữ khí không được tốt, hắn vẫn luôn nhìn không lọt Từ Vị.
“Làm sao lại ngẩn ra? Không muốn diễn? Lầu bảy không phải ai cũng có thể đi lên đâu!”
“Cảm ơn Trầm quản lý, tôi hiểu rồi.”
Từ Vị quay đầu nhấn nút thang máy, Trầm quản lý không có lập tức đi, nói “Biểu diễn ở tầng bảy thời gian từ chín giờ đến mười giờ, Chu tổng bên kia mà cần đến, cậu phải lập tức tới.”
Mẹ, mình rốt cuộc là ca sĩ hay chân chạy vặt?
“Được.” Từ Vị gật đầu.
“Tốt, đi đi.”
Từ Vị tiến vào thang máy, cửa thang máy khép lai, Từ Vị nhìn gương chỉnh lại tóc tai, đem đoạn tóc vểnh lên vuốt mạnh xuống.
Thang máy đến tầng chín thì dừng lại, Từ Vị bước ra khỏi thang máy lập tức bị khí thế nơi này doạ đứng hình.
Cả tầng chín to lớn chỉ có một gian phòng, Từ Vị im lặng vài giây đi tới gõ cửa, bên trong vang lên âm thanh của Chu Tư Dịch “Vào đi.”
Từ Vị đẩy cửa ra, đập vào mắt chính là gian phòng cực lớn, trước bàn làm việc còn có mấy người ngồi đó.
Chu Tư Dịch liếc mắt nhìn Từ Vị, nói “Những chuyện khác ngày mai tiếp tục ở phòng hội nghị.”
Tổng cộng có sáu người, lần lượt từng ánh mắt hướng về phía Từ Vị, Từ Vị một gương mặt lạnh lùng cứng rắn chống đỡ, hơi gật đầu đi tới đem văn kiện đặt trên bàn “Trầm quản lí kêu tôi đưa tới.”
Cửa phòng đóng lại, Chu Tư Dịch chỉ đối diện “Ngồi đi.”
Từ Vị ngồi xuống “Ngài còn có gì muốn phân phó?”
Chu Tư Dịch ngửa người ra sau dựa vào ghế ngồi, nhấc lên ngón tay thon dài day day mi tâm.
Ssống mũi Chu Tư Dịch cao thẳng, lông mi dày đặc.
Chu Tư Dịch thả tay xuống, lấy một điếu thuốc nhen lửa lười nhác ngậm vào, khói xanh chậm rãi rơi khoảng không, hắn ngước mắt “Tốt nghiệp trung học chưa?”
“Chưa….” Từ Vị không biết hắn có ý gì, có chút cảnh giác.
“Lớp mấy cấp ba?”
“Lớp 12.”
Chu Tư Dịch nhẹ nhàng nhả khói thuốc “Đang thiếu tiền?”
Từ Vị siết tay, đôi mắt thẳng tắp nhìn Chu Tư Dịch, không nói gì.
“Nói thật, trình độ ca hát của cậu phi thường nghiệp dư.” Chu Tư Dịch hời hợt.
Từ Vị đứng bật dậy, mặt nóng rát, nhìn chằm chằm Chu Tư Dịch lại nói không ra lời.
“Ngồi xuống.” Chu Tư Dịch giọng điệu ra lệnh, tiếng nói không cao, nhưng lại có sức nặng.
Từ Vị ngồi xuống, nắm chặt lòng bàn tay, cậu muốn nói cái gì đó nhưng lại không phát ra được âm thanh nào.
Lần đầu tiên có người trực tiếp chỉ trích giọng cậu không tốt, không đủ chuyên nghiệp.
Chu Tư Dịch nhả khói híp mắt lại, nói “Bạn ngày cũng làm việc?”
Từ Vị không có ý định nói dối nữa “Nhà tôi xảy ra chút chuyện, mẹ tôi đang nằm viện.
Tiền thuốc thang rất cao, chỉ dựa vào việc hát ở đây sẽ không sống nổi.”
“Làm việc tại phòng tập thể hình một tháng bao nhiêu tiền?”
Trong đầu Từ Vị rối như tơ vò “Tính theo ngày, cuối tuần bảy mươi tệ, ngày thường sáu mươi tệ.”
“Từ Vị.” Chu Tư Dịch hút xong một điếu thuốc, day day chán “Cho cậu một công việc.”
Từ Vị ngẩng đầu.
“Làm tài xế cho tôi.” Chu Tư Dịch nói “Tạm thời tiền lương 20 ngàn, tiền thưởng tính sau.”
Từ Vị trợn tròn mắt.
“Thời gian biểu diễn buổi tối cậu cùng Trầm quản lý thỏa thuận, đừng để tôi phải đợi.”
Đây là đánh người ta một gậy rồi đưa một trái táo ngọt à?
“Tôi vẫn có thể tiếp tục làm việc tại Bạch Nhật Mộng chứ?”
Chu Tư Dịch gật đầu.
Từ Vị đứng lên hướng Chu Tư Dịch khom lưng “Cảm ơn ngài, Chu tổng.”
“Ngày mai bắt đầu công việc, cụ thể tôi sẽ nói qua điện thoại.” Chu Tư Dịch đem một tờ giấy đưa tới, Từ Vị tiếp bằng hai tay.
Đứng nửa ngày, Từ Vị nói “Vậy tôi bây giờ có thể đi về chưa?”
Chu Tư Dịch đem chén đẩy tới “Giúp tôi pha chén trà.”
Từ Vị chân dài mông vểnh, tứ chi thon dài hữu lực, Chu Tư Dịch nhìn theo bóng lưng cậu.
Từ Vị quay đầu lại, hắn liền thu hồi tầm mắt.
Từ Vị đẩy trà tới trước mặt Chu Tư Dịch, điện thoại Chu Tư Dịch vang lên, hắn cầm điện thoại lên nhìn thấy một tin nhắn, đứng dậy cầm chìa khoá xe hướng bên ngoài đi “Được rồi, xuống lầu đi.”
Từ Vĩ xoa nhẹ mặt một cái, Chu Tư Dịch đầu tiên châm chọc cậu, sau đó liền cho cậu một công việc.
Từ Vị tâm tình phức tạp, rời khỏi phòng làm việc.
Thang máy chậm chạp mãi không đến, Từ Vị liền thuận theo thang bộ đi xuống tầng ba nghỉ ngơi.
Phòng nghỉ không nhiều người lắm, Đan Ny dựa vào cửa sổ, váy ngắn màu đen, tất da mỏng manh, một chân đặt ở trên ghế, nhìn thấy Từ Vị liền phun ra hạt dưa.
Từ Vị nhíu mày, cầm cốc nước một bên uống một bên xem thời gian biểu diễn.
“Ở tầng bảy cảm thấy thế nào?” Đan Ny hỏi.
“Cũng được.”
Trầm quản lý cắt ngang “Từ Vị, khẩn trương lên lầu.”
Từ Vị để cốc nước xuống “Đến ngay.”
“Nghề này tiến vào thì dễ mà đi ra thì khó.” Đan Ny đem hạt dưa còn lại gói lại ném vào thùng rác.
Đứng lên cầm đàn guitar “Lỡ một bước khó quay đầu a!”
Đan Ny đi ra ngoài.
“Từ Vị, cậu sững sờ cái gì?”
Từ Vị nhấc đàn guitar “Không có gì, tôi tới ngay.”
Đêm nay ở tầng bảy có rất đông người đến, then chốt chính là nhóm nhạc Hoả Phong.
Xung quanh vô cùng phô trương, Từ Vị nhìn mọi người vờn quanh Mic-đội trưởng Hoả Phong, Mic mặt lạnh ngồi trên ghế, một bộ dáng cao lãnh.
“Không được đến gần hay làm quen với Mic, trong công việc không lấy cớ xin chữ kí.” Giám đốc thấy Từ Vị vừa tới, dạy dỗ “Cái gì không nên nghe thì đừng nghe, không hiếu kì, hiểu chưa?”
Từ Vị gật đầu “Tôi biết rồi.”
“Chín giờ cậu biểu diễn.” Giám đốc nói “Không được xảy ra sai lầm, nơi này hôm nay đều là khách nhân không thể đắc tội, biết chưa?”
“Đã rõ.” Từ Vị không nhìn Hoả Phong nữa.
Chín giờ.
Từ Vị thu lại suy nghĩ tạp nham đi tới sân khấu, cúi đầu nhìn đàn guitar đen, trầm mặc một chút mới gảy thanh âm đầu tiên.
Âm nhạc làm cho cậu tạm thời quên đi tất cả, Từ Vị cúi đầu hát, tiếng hát vang vọng tới đại sảnh.
“Lý tưởng bị nghiền nát, từ lâu tích đầy bụi trần…”
Từ Vị nhắm mắt lại, cậu đã không còn lý tưởng, cuộc sống chèn ép cậu đến muốn nát tan.
Một ca khúc kết thúc, Từ Vị ngẩng đầu nhìn ánh đèn phía xa.
Sau đó liền buông xuống tầm mắt, tiếp tục hát một ca khúc.
Hát xong Từ Vị khom lưng nghiêng mình, ôm đàn guitar xuống.
Từ Vị ở lối ra bị ngăn lại, cậu ngẩng đầu “Không phải là tôi đã hát xong rồi sao?”
“Đi bồi khách uống rượu.”
Từ Vị ngẩng đầu “A?”
“A cái gì? Trầm quản lý không dạy dỗ cậu à?”
Từ Vị lắc đầu, một mặt mê man.
“Tiệc rượu chưa kết thúc, cậu không thể rời đi.” Giám đốc cũng không biết Trầm quản lý từ nơi nào tìm được đứa trẻ con miệng còn hôi sữa này, nói “Đây là quy định bất thành văn.”
Từ Vị hầu kết lăn, mím mím môi, cậu cảm thấy mình như trên thuyền giặc.
Giám đốc hơi bực, vẫy tay gọi một nam sinh diêm dúa lẳng lơ “Đưa cậu ta đi.”
Tiểu Ngụy cũng là ca sĩ, thân hình nhỏ bé, mặc sơmi lộ ra khoảng lớn trước ngực, lấy ra miếng mút xoa phấn, còn thấp hơn Từ Vị hẳn một cái đầu, liếc mắt nhìn Từ Vị một cái “Ngốc chết rồi a?”
Từ Vị như muốn nổ tung.
“Sao lại nhiều lời như vậy.” Giám đốc nói “Dẫn cậu ta đi.”
Tiểu Ngụy hướng giám đốc liếc mắt đưa tình, chỉ guitar trong tay Từ Vị “Để xuống đi, thật là xấu chết thôi.”
Từ Vị tướng mạo đĩnh đạc, Tiểu Ngụy đưa tay sờ mó cơ ngực cậu “Còn rất rắn chắc nha.”
Từ Vị nổi một trận da gà, trong nháy mắt tiếp theo liền phản ứng lại, nói “Tôi đi cất đàn.”
Tiểu Ngụy bĩu môi, lắc mông đi trước.
Từ Vị theo sau, cả người không dễ chịu gì.
Trên sân thượng, nữ có nam có, dưới đèn thủy tinh là một mảng xa hoa lãng phí.
Tiểu Ngụy ưỡn ẹo ngồi cạnh một nam nhân, uống một chén rượu, Từ Vị cả người cứng ngắc.
Cậu còn cho là Bạch Nhật Mộng làm ăn sạch sẽ, con mẹ nó!
Từ Vị bị sờ soạng eo mấy lần, cắn răng nhẫn nhịn.
“Tiểu tử cậu tên gì?” Nữ nhân bên cạnh cười nói “Biết uống rượu không hay là vẫn bú sữa mẹ?”
Tiếng cười chói tai, Từ Vị mặt nóng đến phát bỏng, cầm chén rượu lên ngửa đầu một hơi uống cạn, rót một chén đưa tới nữ nhân kia “Tôi đã thành niên.”
Nữ nhân rất đẹp, không nhìn ra tuổi.
Trên ngón tay dài nhỏ kẹp thuốc lá, cười cười khoác tay lên vai Từ Vị, nhả khói thuốc, tư thái kiều mị tới gần lỗ tai cậu “Em trai nhỏ~”
Từ Vị quả thực muốn chạy trốn.
“Cún con ngoan.” Một người phụ nữ đối diện cười duyên nói.
Bỗng sinh phẫn nộ, Từ Vị nhìn người phụ nữ, bàn chân liền bị đạp một cái.
Cậu quay đầu liền đối diện đôi mắt của Tiểu Ngụy, giật mình nhận ra mình đang phải làm gì, Từ Vị cúi mặt xuống, vùi đầu uống hết rượu trong ly.
Từ Vị uống liên tiếp ba chén rượu, tại thời điểm cái tay trên đùi kia sờ soạng lên phía trên cậu liền đứng dậy để chén rượu xuống “Tôi xin phép đi vệ sinh.”
Từ Vị cơ hồ chạy trối chết, thẳng đến phòng rửa tay.
Cậu tạt nước lạnh lên mặt, ngẩng đầu lên nhìn chính mình trong gương, trên khuôn mặt ướt nhẹp là đôi mắt đang hoảng hốt.
Mày đang sợ hãi à?
Từ Vị tự hỏi mình, cậu không có được câu trả lời.
Cậu vùi mặt xuống nước, điện thoại vang lên.
Từ Vị lấy điện thoại ra nhìn, là Trầm quản lý, cậu không dám nghe.
Từ trong túi lấy ra hộp thuốc lá, đốt một điếu, hít sâu, dựa vào tường giơ tay đặt trên trán.
Chuông điện thoại kéo dài không dứt, Từ Vị nhả khói tiếp cuộc gọi “Trầm quản lý.”
“Xảy ra chuyện gì? Cậu đang ở xó nào?”
“Phòng rửa tay.” Từ Vị nói “Uống nhiều quá, hơi khó chịu.”
“Mau trở về, không được đắc tội khách nhân.
Lưu quản lý gọi điện cho tôi, khách nhân đang rất tức giận.”
“Đã biết.”
“Nhanh quay lại.”
Từ Vị hơi dùng sức, nửa điếu thuốc bị cậu vò vào lòng bàn tay.
Điện thoại ngắt kết nối, Từ Vị đem thuốc lá ném xuống mở vòi nước rửa tay, nước lạnh lẽo bao lấy bàn tay.
Cố áp chế lửa giận, lấy giấy lau tay, cất điện thoại vào túi, quay người sải bước đi ra ngoài.
Từ Vị trở lại sân thượng chỉ còn lại nữ nhân uống nhiều kia, cậu tại vị trí đối diện ngồi xuống, nữ nhân ngẩng đầu “Lại đây, ngồi xa như vậy làm gì?”
Trên sân khấu đội nhạc Hoả Phong đang hát, hát chính cởi sơmi chỉ mặc một cái quần bò, theo cảm xúc mãnh liệt của âm nhạc mà điên cuồng gào thét.
“Nóng.” Từ Vị nói.
Nữ nhân cười nhìn Từ Vị, nàng yêu thích loại người này, tướng mạo Từ Vị nói đúng ra không phải là cún con, là chó săn mới phải, đầy dã tính.
Nữ nhân ngả người tựa vào sofa, nhìn Từ Vị, đôi mắt đẹp híp lại, chậm rãi nói “Chị gái dẫn cậu đến nơi mát mẻ nha?”.