Lão Bản, Em Sai Rồi

Chương 8: Gặt Hái


Bạn đang đọc Lão Bản, Em Sai Rồi – Chương 8: Gặt Hái


Ngày hôm sau Chân Nam Nhân rất đúng giờ đến công ty báo cáo, trong lòng đã chuẩn bị rất tốt tiếp nhận hành động trả đũa của Từ Tri Lễ nhưng là không nghĩ tới… nàng rõ ràng chỉ là bị phân phối là người của công ty sau đó đầu tiên là 3 tháng thử việc nếu biểu hiện tốt thì 3 tháng sau, nàng là có thể chính thức trở thành 1 thành viên của ZL!
Chân Nam Nhân bắt đầu rất vui vẻ một ngày làm việc mọi công việc nhỏ nhặt… chính là làm việc vặt mới vừa tới đến công ty, Chân Nam Nhân đã bị công nhân viên kỳ cựu rất vô tình phái đi : trong chốc lát nào là sao chép văn kiện, là bưng trà rót nước… quá đáng nhất là còn có người gọi nàng bóp vai!… Chân Nam Nhân rất buồn bực dự đoán thấy tương lai bi thảm của mình 1 tri thức có học mà thành nhân viên trà nước.
“Tiểu Chân chúng tôi muốn đi ăn cơm! Cô có muốn đi cùng không? ” Bị phái đi một buổi sáng thật vất vả mới đến thời gian nghỉ trưa khó được một chút. Chân Nam Nhân đã mệt mỏi muốn chết nằm sấp tại trên bàn làm việc của mình đều không nhúc nhích được, chỉ có thể mặt mỉm cười vui vẻ đưa tiễn những người khác đi ăn cơm trưa.
Ài~ Nàng cũng đói nha! Nàng cũng muốn ăn cơm! Nàng yêu nhất thịt kho tàu!
Chân Nam Nhân vô lực gục xuống bàn rơi lệ đầy mặt, không nhìn thấy tại cửa bộ phận nhân sự một thân ảnh quen thuộc lóe lên.

Đinh ~ Di động Chân Nam Nhân vang lên không có cách nào Chân Nam Nhân đành phải liều mạng mạnh mẽ nhắc nhở mình cuối cùng có một chút khí lực nhận điện thoại.
“A lô” Chân Nam Nhân hữu khí vô lực nói.
“Hơ… muội muội thân ái của chị sao lại giọng uể oải không phấn chấn như vậy, tối hôm qua đã làm gì thế? ” Một giọng nói không có từ đầu kia truyền tới.
Này không cần phải nói… cái giọng này ngoại trừ bà chị tự xưng là phong lưu, kỳ thật trong lòng so với ai khác đều rất đáng giận bà chị vô tình, Chân Nam Nhân từ nhỏ đến lớn biết rõ nàng 17 tuổi thi lên đại học chuyển ra khỏi nhà trước vẫn bị bà chị đàn áp, mỗi ngày đều trải qua cuộc sống sống không bằng chết.
Tỷ tỷ của nàng tên gọi Chân Ôn Nhu chỉ từ tên đã khiến Chân Nam Nhân đối với cha mẹ mãnh liệt bất mãn! Dựa vào cái gì cái nữ nhân đầy yêu khí kia gọi là Ôn Nhu! Mụ ấy điển hình là lão yêu Hắc Sơn 1000 năm có lẻ! Cả ngày lẫn đêm ở trong đống nam nhân, còn nói cái gì nữ nhân chính là do phần đông nam nhân phụ trợ mới có thể xinh đẹp, shit! Nàng rõ ràng là thái dương bổ âm! Nàng biết mình rất đáng thương, lớn lên như vậy đừng nói qua đêm đầu tiên mà ngay cả nụ hôn đầu tiên cũng chưa trao, vậy mà chị ta lại có bản lĩnh đem nam nhân dẫn vào trong nhà đương nhiên là ba mẹ đều đi ra ngoài, cứ như vậy ở trước mặt mọi người chị ta khí thế ngất trời! Bàn tay thậm chí còn không an phận sờ loạn nam nhân… ôi ~ đáng thương cho tâm hồn bé nhỏ của nàng gặp phải đả kích thiếu chút bị chảy máu mũi quá nhiều mà chết!
Ôi! Các vị đại nhân! Hãy nói đi có bà chị như vậy ta phải sao?

“Đi tìm chết đi! Đừng đem tôi với chị nhập làm một!” Chân Nam Nhân nói.
“A~ xem ra em không phải là miệt mài quá độ mà là không có nam nhân làm dịu cơn tức mới nặng như vậy…thiệt là em sớm một chút cùng tỷ tỷ nói, tỷ tỷ giúp em giới thiệu vài tá nam nhân để em giải cơn tức.”
Chân Nam Nhân buồn bực ai tới cái mụ hồ ly này kéo đi cái? Nàng sắp bị bức điên rồi! Sao lại giống như ma ma Di Hồng Viện thế cơ chứ!
“Ha ha…” Chân Ôn Nhu cười giỡn rốt cục nghiêm chỉnh một chút
“Ai ~ muội muội này tỷ tỷ đây cũng là vì muốn tốt cho em thôi, vừa rồi mẹ nói sắp quốc khánh được nghỉ dài hạn, muốn em về nhà nghỉ ngơi vài ngày, em ở thành phố B coi như lâu rồi, mẹ cũng không tức giận em nữa, nghỉ thì nhớ về nhà vậy nhé!Bye bye ~.~ “
Chân Nam Nhân đóng lại di động nhìn lịch một chút, hôm nay 15/9 cách ngày quốc khách có nửa tháng thôi, ài….


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.