Bạn đang đọc Lão Bản, Em Sai Rồi – Chương 13: Quyết Đấu Đi!
Từ Tri Lễ một ngày không ở đây Chân Nam Nhân cũng cảm giác thời gian qua thật nhanh. Cuộc sống ở trong công ty cũng là tương đối thích ý, rất nhanh liền đến ngày nghĩ quốc khánh, căn cứ vào lời mẹ chỉ thị năm nay nàng rốt cục có thể trở về nhà, nhớ lại mẹ tự mình làm thức ăn, nước miếng của nàng liền ngăn không được chảy xuống..
Ôi ~ mẹ ơi! Người thật sự là mẹ ruột của con! (L: liên quan gì nhỉ…)
Thật vất vả nhịn đến ngày nghỉ bắt đầu, từ khi ngày ngày nghỉ từ đầu sáng sớm Chân Nam Nhân liền xách theo bao lớn, bao nhỏ gì đó ngồi lên xe lửa về nhà, trên xe lửa Chân Nam Nhân thật bất ngờ nhận được tin nhắn chị mình, tỷ tỷ lại đến nhà ga đón nàng á? Chứng kiến tin nhắn này Chân Nam Nhân phản ứng đầu tiên chính là… Chân Ôn Nhu hôm nay không điên chứ? Điều này thật bất khả tư nghị mình bị Chân Ôn Nhu “đầu độc” nhiều năm như vậy, lần đầu tiên thấy chị quan tâm mình như thế, Chân Nam Nhân trong đáy lòng không hiểu dâng lên một hồi khủng hoảng.
OMG! Không phải sắp có chuyện kinh thiên động địa sắp xảy ra chứ!
Trải qua mấy giờ lắc lư Chân Nam Nhân rốt cục xế chiều đến trạm, Chân Nam Nhân xách theo bao lớn bao nhỏ hành lý, đứng tại nguyên ch chờ đợi Chân Ôn Nhu đại giá quang lâm.
“Tình yêu!” Một cái giọng ngọt ngán người truyền đến lỗ tai của Chân Nam Nhân, nàng trên người lập tức một hồi tê dại xong rồi…xong rồi… tuyệt đối không có chuyện tốt lành gì!
Thật không hỗ là tỷ muội quả nhiên như Chân Nam Nhân dự đoán, không đến 10 s một cái than ảnh diễm lệ liền nhào tới trong ngực Chân Nam Nhân, không đợi Chân Nam Nhân nói chuyện Chân Ôn Nhu một phát nắm chặt eo Chân Nam Nhân liều mạng ở cái ngực chỉ có cup A của nàng mè nheo, một bộ rất thâm tình, trời mới biết bà chị này tâm địa trong là gì!
Này! Đừng cọ! Cọ này… !
“Tình yêu đã lâu không có nhìn thấy, người ta rất nhớ em nha!”
Má ơi! Chúa mới tin bà này nói
“Em không biết chứ lúc em ra ngoài trong khoảng thời gian này người ta sống không được, người ta nhớ em mỗi tối đều ngủ không được” Chân Ôn Nhu lời nói càng thái quá, Chân Nam Nhân hận không thể tìm cái khăn lau nhét vào miệng bà chị này!
Đang khi Chân Nam Nhân sống không bằng chết, liều mạng muốn đem chân bà chị như cái keo con voi này đẩy ra thì lúc đó một tiếng nói dị thường trầm thấp truyền vào tai Chân Nam Nhân.
“Ngươi chính là bạn trai Ôn Nhu?”
Chân Nam Nhân lập tức biết rõ chân tướng , thì ra là nữ nhân này đón mình là có chủ ý, biến nàng là lá chắn giúp chị ta giải quyết những kẻ dây dưa không ngừng.
Chân Nam Nhân ngẩng đầu lên nhìn nhìn đối phương.
Một thân cường tráng, nhìn ra ít nhất rất cao, thấy thế nào đều là sợ…, Chân Nam Nhân buồn bực Chân Ôn Nhu cái yêu nữ ngàn năm thế nào trêu chọc phải những thứ nam nhân hình thù kỳ quái này!
Đối phương gặp Chân Nam Nhân không nói lời nào rất tự nhiên liền cho rằng Chân Nam Nhân chấp nhận.
“Đây đúng là “nam nhân” nhà ta, không cho phép anh khi dễ!” Chân Ôn Nhu núp ở trong ngực em gái, một bộ dạng chim nhỏ nép vào người.
Lời này nàng cảm giác kỳ quái thế nào á? Đúng là rõ ràng không có sai…nàng chính là “nam nhân” nhà chị ấy.
“Hắn đã gặp cha mẹ em sao?” (L: gặp từ khi mới oe oe.. ha ha)
“Đúng vậy, anh đã không còn cơ hội, anh buông tha đi!”
“Không thể nào!Namnhân với nam nhân phải quyết đấu!”
“Không được!”
“Nếu là em không đồng ý, anh vẫn đi tìm em! Thực tại không được anh liền đi tìm cha mẹ của em để cho bọn họ bình phẩm một chút, rốt cuộc ai thích hợp hơn!” (L: cái này…rất khó nói…)
“… Được rồi vậy thì quyết đấu đi.”
Chân Nam Nhân rất buồn bực dường như nàng từ đầu tới đuôi cũng không có nói câu nào vì sao nàng cứ như vậy bị bán đứng đây? Đây rốt cuộc là sao? Vì… sao?
Vì vậy Chân Nam Nhân mới vừa xuống xe lửa, còn chưa kịp về nhà nghỉ ngơi một chút, đã bị bà chị ruột của mình cùng với người theo đuổi của nàng lôi đến một chỗ đất trống tiến hành quyết đấu. Mặc dù Chân Nam Nhân hận không thể lập tức thua trong tay tên này, làm cho hắn vội vàng đem cái bà chị chuyên môn gieo họa này lôi đi nhưng là Chân Ôn Nhu kia ánh mắt rất “ôn nhu” nhìn soi mói nàng khuất phục thưa kim cương tiên sinh thực xin lỗi anh…
“Thật xin lỗi ” Chân Nam Nhân bày ra tư thế của mình tuy là đối thủ rất đẹp nhưng là nàng rất bi thương vì không có đàn ông dòm ngó… Đó là bởi vì nàng từ nhỏ đã bị cha mẹ của mình đưa vào trường học võ thuật! Nên biết tỷ tỷ của nàng học là vũ đạo, mà nàng học lại là võ thuật! Nhĩ tới đây Chân Nam Nhân cũng đã nguyên vẹn thấy được cha mẹ mình rất không công bằng.
Ai nói con út được chiều? Chuối!!!!
Chân Nam Nhân tư thế xong, kim cương tiên sinh liền không chút khách khí vọt lên. Má nó! Ngươi đánh nhẹ chút! Ta chính là nữ đó! Nữ!
Kim cương tiên sinh từng chiêu thức đều ldùng ực đạo mười phần, nếu là Chân Nam Nhân thật sự chịu một chiêu phỏng đoán thật sự là không chết cũng đi nửa cái mạng.
Đang khi Chân Nam Nhân liều mạng tránh né thì kim cương tiên sinh sơ hở bị Chân Nam Nhân bắt được, Chân Nam Nhân lập tức lắc thân dùng hết khí lực toàn thân hung hăng hướng phần bụng đánh tới thuận thế nhấc chân lên, kim cương tiên sinh rất tự nhiên liền ngã xuống.
“Oa! Tình yêu! Em thật giỏi!” Chiến đấu vừa kết thúc Chân Ôn Nhu liền tương đối nhiệt tình nhào tới.
Chân Nam Nhân lặng yên, trong đáy lòng âm thầm thề cũng không muốn dễ dàng tin tưởng lời nào của Chân Ôn Nhu!