Bạn đang đọc Lão Bản, Em Sai Rồi – Chương 11: Bị Nhìn Khinh Bỉ
Chân Nam Nhân thích ý mà thỏa mãn từ trong giấc mộng tỉnh lại bên ngoài đã là màn đêm buông xuống, trong phòng làm việc to như vậy cũng chỉ có 1 cái đèn trên bàn làm việc sáng, cả gian phòng lộ ra vẻ trống trải như vậy.
“Ồ! Cô đã tỉnh?”
Chân Nam Nhân trong lúc lơ đãng phát ra tiếng động rất nhỏ làm Từ Tri Lễ ngẩng đầu lên.
“Ách…vâng” Chân Nam Nhân đột nhiên có chút ngượng ngùng đành phải gãi gãi đầu của mình, vẻ mặt lúng túng cười.
“Tôi thật bội phục cô, ăn một bữa cơm cũng có thể ngủ lại ngủ suốt một buổi chiều, Chân Nam Nhân tiểu thư xin hỏi món nợ này chúng ta phải tính thế nào đây? Ngay tại ngày đầu tiên thực tập cô liền phạm vào loại sai lầm này?” Từ Tri Lễ buông xuống tay đnag làm việc đứng dậy mở ra đèn trong phòng làm việc nháy mắt cả gian phòng sáng trưng, ngọn đèn chói mắt chọc cho Chân Nam Nhân một hồi hoa mắt.
“Lão Đại à tôi sai rồi! ” Chân Nam Nhân hận không thể lập tức ôm lấy chân Từ Tri Lễ rơi 1 tá nước mắt hướng hắn cầu xin tha thứ.
“Cô sai ở đâu?” Từ Tri Lễ không có hảo ý nhìn xuống nàng.
“Ách…” Chân Nam Nhân thật nhanh đại não tổ chức được ngôn ngữ
“Thứ nhất tôi không nên ngủ trong giờ làm việc, thứ hai cho dù có ngủ cũng không được ngủ trong phòng làm việc của ông chủ.”
“Chỉ có vậy thôi?” Từ Tri Lễ nhàn nhã ngồi ở cái ghế lúc nãy Chân Nam Nhân ngủ qua, không có hảo ý nhìn xem nàng khẩn trương toàn thân phát run.
Ai ~ nha đầu kia làm cho người ta muốn trêu cợt đây?
Chân Nam Nhân trong lòng dị thường hối tiếc. Trời ơi tôi rốt cuộc là chết không sợ sung mà lại đi trêu chọc tới lão bồ tát Từ Tri Lễ này rõ ràng chính là bức mình tự sát làm sạch nhân gian, lão thiên gia vì cái gì người rõ ràng không có giáng xuống sét oánh chết tôi cho rồi, còn như vậy dùng sức lao hại gân cốt tôi như vậy, hại tôi đói bụng, tổn thương tinh thần bé bỏng của tôi!
“Vậy cô nên cảm thấy mình nên làm như thế nào mới có thể đền bù chỗ phạm sai lầm đây?”
Người này rõ ràng là một gian thương! Đầu đuôi là gian thương! (L: thì chính là gian thương mà)
“Lão bản…..” Chân Nam Nhân muốn rơi lệ hy vọng có thể lay động Từ Tri Lễ chút xíu, ít nhất có thể tránh được một kiếp nhưng là nàng đã quên mất bản chất của Từ Tri Lễ, hắn lại có thể đơn giản buông tha nàng như vậy sao?
“Sao?” Từ Tri Lễ lông mày xếch lên khiến Chân Nam Nhân lập tức rất thức thời ngậm miệng lại, nước mắt hết thảy đều thu hồi.
Thôi nhận mệnh đi! Nàng đời này chính là tôm tét, trước mặt hắn nàng chỉ có thể là bị chèn ép? Nghĩ cũng đừng nghĩ.
“Lão bản ngoại trừ lấy thân báo đáp ra, cái gì tôi cũng báo đáp ngài!” Chân Nam Nhân nói một cái dõng dạc.
“Lấy thân báo đáp?” Từ Tri Lễ đổ mồ hôi, nha đầu kia nghĩ như thế nào thành ra cái này, bất quá chỉ cần Chân Nam Nhân biết thế Từ Tri Lễ sẽ không dễ dàng buông tha cơ hội này .
“Để cô lấy thân báo đáp thì tôi đi tìm nam nhân có cơ ngực phát triển còn hơn ” Từ Tri Lễ ý chính là: Chân Nam Nhân cô ngay cả nam nhân cũng không bằng, nhưng là hắn quên mất Chân Nam Nhân thần kinh vốn không ổn định ngay cả Phật tổ cũng có thể bị cô ta làm tức điên.
“A! Lão bản! Thì ra là ngài thích nam nhân!” Chân Nam Nhân như phát hiện lục địa mới mắt hưng phấn, trong nháy mắt Chân Nam Nhân cảm giác mình có thăng bằng, Từ Tri Lễ đẹp đẽ như vậy nhưng tính tình lại kém như vậy… nguyên nhân chính là bởi vì hắn là một gay… Hơn nữa còn là hạng nằm dưới, một người nam nhân bị áp nhiều thì tính tình tự nhiên sẽ kém, Chân Nam Nhân trong nháy mắt cảm thấy Từ Tri Lễ rất đáng thương .
Cái này nếu đổi lại là Từ Tri Lễ rối loạn, xem ra hắn vừa rồi hoàn toàn đánh giá quá cao năng lực lí giải của Chân Nam Nhân không nghĩ tới cô ta lại còn nói hắn là Gay! Từ Tri Lễ trong khoảnh khắc đó thật sự rất muốn đem Chân Nam Nhân đẩy tới làm cho nàng ta xem thật kỹ xem hắn có phải gay hay không!
“Ý của tôi là ngực nam nhân so với của cô còn lớn hơn!” Từ Tri Lễ lần đầu tiên nói chuyện phí sức như vậy.
Từ Tri Lễ vừa dứt lời, Chân Nam Nhân yên lặng cúi đầu xuống, nhìn nhìn ngực chính mình yên lặng rơi lệ, ngực nàng kiếp này vĩnh viễn là nỗi đau! Bất quá dù nói thế nào bị một nam nhân khinh bỉ ngực của mình đây cũng không phải là vũ nhục nhân cách còn gì, Chân Nam Nhân hãy ngoan cường ưỡn cao bộ ngực của mình đi.
“Ít nhất cũng là cup A chẳng lẽ ngài nhìn không thấy sao?”
“Đúng vậy cup A sao, tôi xác thực nhìn không ra, tôi đoán chừng lúc Hoa Mộc Lan thay cha tòng quân đem ngực bó lại vẫn còn lớn hơn của cô”
Chân Nam Nhân rơi lệ đầy mặt, yên lặng ngồi xỗm ở góc tường …muốn đâm chết tiểu nhân, đâm chết Từ Tri Lễ nhà ngươi, kim châm độc chết hắn đi! Đâm chết ngươi! Đâm chết ngươi!
“Tốt lắm… đi thôi. ” Trêu cợt Chân Nam Nhân cũng đủ rồi, Từ Tri Lễ ưu nhã từ trên ghế đứng dậy.
“Đi nơi nào!” Chân Nam Nhân tức giận quay mặt sang.
“Ăn cơm!” Cùng Chân Nam Nhân lăn qua lăn lại lâu như vậy, thật đúng là có chút đói bụng.
Có chuyện tốt như vậy sao? Ở trong phòng lão bản ngủ một buổi chiều, có có thể được lão bản mời cơm?
Từ Tri Lễ giống như có thể nghe đượcsuy nghĩ trong lòng của Chân Nam Nhân nói.
“Chớ tưởng bở, bữa cơm cô trả tiền!”
Má nó! Quái gì thế! Vì sao lão bản ăn cơm bắt tôi trả tiền ! Này có còn muốn tôi sống hay không!