Đọc truyện Lão Bà Tiểu Bạch Của Sắc Lang Tổng Giám Đốc – Chương 12
Đầu của Đường Phi như
muốn nổ tung, mọi chuyện đến với anh quá đường đột làm cho anh không thể suy nghĩ một cách kĩ càng. Nhưng khi ghép các việc lại với nhau, anh
phát hiện một điểm vô cùng kì quái. Dường như Mạc Di có quan hệ rất gần
gũi với người của Kiều gia.
Đầu tiên là Kiều gia đại
thiếu gia Kiều Vũ tiếp theo đó là Kiều gia nhị thiếu gia Kiều Vĩ. Hơn
nữa họ của Mạc Di cũng là họ Kiều. Chẳng lẽ, cô là tiểu thư của Kiều
gia. Ý nghĩ vừa loé lên nhưng lại mau chóng bị anh dập tắt.
Vì nếu Mạc Di là vị tiểu thư họ Kiều kia làm sao cô có thể ở trong căn nhà nhỏ bé của một khu nhà trọ nghèo nàn. Và trong khi Mạc Di ở Đài Bắc làm việc thì vị tiểu thư kia vẫn còn đang học ở nước ngoài.
Những chuỗi sự kiện dài lướt qua trong đầu của Đường Phi làm cho anh có chút
nhức đầu. Nhay nhẹ hai huyệt thái dương, ánh mắt của anh không hề dời
khỏi tấm ảnh trên bàn một giây. Trong tấm ảnh, một cô sinh viên ngay ngô cười ngọt ngào.
Đây là tấm hình duy nhất của cô mà anh
có được từ ba năm trước. Một sự kiện quen thuộc về lần đầu gặp gỡ hiện
lên. Ánh mắt của anh trở nên dịu dàng hơn, rồi từ từ hai hàng mi buông
xuống. Anh đã ngủ.
Khi buồn người ta thường đi uống
rượu, chỉ mong có thể được say, được ngủ để quên đi mọi chuyện. Và có lẽ anh cũng là như vậy. Anh tự bảo vệ mình bằng cách ngủ cho quên đi nỗi
đau trong tim.
Cuối tuần…
Ngày hôm nay dường như đến nhanh hơn mọi người nghĩ, đặc biệt là Đường Phi.
Vừa thay âu phục, miệng của anh cũng âm thầm chửi rủa. Anh ngàn lần không
muốn đi dự buổi tiệc này, nhưng là do anh lỡ lời hứa hẹn nên giờ đây
không đi không được.
Thay xong âu phục trắng, anh bước
ra bên ngoài thì đã thấy Chu Mẫn trang điểm xinh đẹp đứng ở bên ngoài
đợi. Bộ váy dạ tiệc màu đỏ ôm lấy từng đường cong trên cơ thể của cô làm cho cô vừa xinh đẹp vừa quyến rũ.
Không sai Chu Mẫn
chính là bạn gái của anh trong buổi tiệc này. Điều này lại càng làm cho
anh cảm thấy chán ghét. Hai người lên xe ngồi, không khí càng nặng nề.
Suốt dọc đường ánh mắt của Đường Phi không hề dừng lại trên người Chu
Mẫn mà hướng về một nơi xa xôi.
Khi đến nơi tài xế mở
cửa xe, Chu Mẫn cùng Đường Phi hai người sóng vai bước vào. Bên trong
không khí náo nhiệt của buổi lễ khiến cho Đường Phi cảm thấy không tốt
một chút nào. Anh ghét những nơi ồn ào…
Khi thấy mọi người đã đến đông đủ, Kiều Thiệu Huy trực tiếp đi lên cầm micro giới thiệu:
“Cám ơn mọi người hôm nay đã tới đây tham gia buổi lễ chào mừng con gái duy nhất của tôi sau ba năm xa nhà.”
“Ba năm”
Hai từ này rơi vào tai của Đường Phi. Ba năm, cũng là khoảng thời gian mà Mạc Di biến mất. Chẳng lẽ…
Tim Đường Phi lại bắt đầu đập hỗn loạn, lòng thì nóng như lửa đốt.
“Và giờ xin giới thiệu với mọi người con gái duy nhất của tôi- Kiều Mạc Di.”
Lời nói của Kiều Thiệu Huy làm bao nhiêu nghi vấn trong lòng của Đường Phi
tan đi hết. Ánh mắt lại không ngừng dán sân khán đài. Anh tin chắc cô sẽ từ đó bước ra…
Quả nhiên một lúc sau, một cô gái với
mái tóc đen buông xuống, váy dài ôm lấy đường cong hoàn hảo trên người
của cô làm cho cô trở nên vô cùng xinh đẹp. Vì vậy mà hàng loạt ánh mắt
nhìn cô một cách thèm thuồng.
Nén lại nỗi giận dữ bên
trong, Đường Phi tức giận, hai tay nắm chặt lại nổi lên gân xanh. Ở bên
cạnh Chu Mẫn đem mọi chuyện thu vào trong mắt. Cô đối với việc Kiều Mạc
Di là tiểu thư Kiều gia chẳng phải là một việc xa lạ.
Nhưng cô không ngờ Đường Phi lại vì yêu mà tức giận như vậy. Không biết lúc
anh thấy cảnh cô ta bị nhục mạ sẽ như thế nào. Nghĩ vậy khoé miệng của
cô nâng lên một nụ cười thâm hiểm.
Sau hàng loạt những
câu nói vô nghĩa, cuối cùng Mạc Di cũng bước xuống cùng cha ruột tiếp
đãi khách. Thấy vậy Đường Phi đi lên phía trước, vừa vặn đúng lúc cô
quay sang. Hai người đứng ở đó bất động. Kiều Thiệu Huy chỉ nhìn qua
cũng biết con gái đang nghĩ gì nên không nương tay đẩy con gái mình tới
chỗ của Đường Phi.
“Đường tổng giám đốc hôm nay tới đây thật làm tôi cảm thấy vui mừng. Chắc Đường tổng giám đốc còn nhớ, đây là con gái của tôi.”
“Ừm.”
Đường Phi lạnh nhạt đáp lại
“Tôi hơi bận một chút muốn nhờ Đường tổng giúp đỡ một chút.”
“Kiều tổng cứ nói.”
“Tôi hơn bận nên không thể chăm sóc Mạc Di được, Kiều tổng có thể đưa con gái tôi đi thăm quan nơi này một chút không?”
“Được.”
Nói xong anh không nói tiếng nào nắm lấy tay của Mạc Di kéo đi…