Lão Bà Ta Là Hồ Ly

Chương 29. Nhớ Lại.


Bạn đang đọc Lão Bà Ta Là Hồ Ly: Chương 29. Nhớ Lại.

g ” Phần sướt mướt đã xong, bây giờ việc chính được không? “
Lạc Tuyết ngẩng đầu lên, mặt lạnh lại.
” Bảo Nam, con mau lấy sợi dây chuyền kia cho ta! Đó chính là MI-Pro, thiết bị có khả năng lưu trữ đồ trong 1 không gian vô hạn – thứ mà ta tìm bấy lâu nay! ” – Người đàn ông đó nhìn chằm chằm thèm muốn vào sợi dây chuyền hình bông tuyết trong tay Lạc Tuyết.
Bảo Nam nghe người đàn ông kia nói vậy, mày lại càng nhíu chặt hơn, siết nắm đấm lại, lo lắng nhìn Lạc Tuyết.
” Con còn đợi gì nữa? Mau lên con trai của ta ” – Người đàn ông nhận thấy sự chần chừ của Bảo Nam, ông ta lo lắng hối thúc hắn.
Không đợi Bảo Nam phản ứng, Lạc Tuyết bật dậy, thoát khỏi vòng tay của hắn rồi chậm rãi lùi về sau.
” Lạc Tuyết…” – Tim hắn khẽ nhói, hắn đau khổ nhìn người con gái trước mắt hắn.
Nhận lại là một cái nhìn lạnh nhạt, vô cảm.
Ừ nhỉ? Hắn là con của người mà cô hận nhất – Đại Hùng, giám đốc của công ty đối địch với công ty nhà cô, hắn là con của người đã giết ba mẹ cô mà… Tự cười chính mình, hắn chỉ biết đau khổ đứng im đó nhìn về phía cô.
” Ngươi đúng là đồ vô dụng mà ” – Đại Hùng thấy Bảo Nam chỉ biết đứng im nhìn chằm chằm như vậy liền bực mình, ông ta quay ra ngoắc tay những người đứng sau – ” Tụi bây mau lên giật lấy sợi giây chuyền cho ta. Bằng mọi cách phải lấy cho bằng được cho ta! “
Nhận lệnh của Đại Hùng, đám người mặt áo đen đằng sau liền đi lên, đứa nào đứa nấy mặt mày bặm trợn, hớn hở nhìn Lạc Tuyết.
” Cô em xinh đẹp, ngoan ngoãn thì đưa đây, không thôi là bọn anh mạnh tay đấy ” – Một tên đầu trọc, xăm trổ khắp người, liếm môi nhìn chằm chằm vào ngực Lạc Tuyết rồi nói.
” Rầm “
Chưa đầy 3s sau, tên đó đã nằm chèo queo dưới đất trong sự ngạc nhiên của những tên còn lại.
Lạc Tuyết nhìn khinh bỉ, lạnh nhạt đưa tay ngoắc ngoắc đám còn lại.
” Con khốn! Mày chết tới nơi rồi! ” – Chúng nó la lên rồi đồng loạt lao tới chỗ Lạc Tuyết.
Và…

Chưa đầy 1 phút sau, Lạc Tuyết đã làm chúng nó nằm la liệt dưới đất. Bước qua từng thằng, Lạc Tuyết nhìn vào Đại Hùng đang cầm súng trước cửa.
” Ồ không tệ ” – Đại Hùng cười gian xão nhìn Lạc Tuyết – ” Giờ tới lượt ta nhỉ? “
Lột áo ra, ném về phía Lạc Tuyết, ông ta nhanh chóng rút thêm một cây súng nữa và bắt đầu bóp cò.
“Cạch, Cạch ” – Thay băng đạn mới, Đại Hùng nhìn vào cái áo đầy lỗ nằm dưới đất rồi đưa mắt nhìn xung quanh – ” Không có…?”
Ngay khi Đại Hùng đang nhìn xung quanh, Lạc Tuyết từ trên trần nhà đáp xuống, đá văng cây súng trên tay ông ta, Lạc Tuyết vật ngã ổng xuống dưới đất rồi dùng chân đạp mạnh. Xắn váy lên cao, cô rút từ trong ra một con dao, nhìn Đại Hùng nở một nụ cười lạnh – ” Welcome to Hell, population : You ! “
” Lạc Tuyết… Khoan đã… ” – Bảo Nam đứng im lặng nãy giờ bắt đầu lên tiếng, hắn nhấc chân bước tới chỗ cô.
” Đoàng ”
Tiếng súng bỗng dưng từ đâu nổ lên, một viên đạn xé gió lao tới xoẹt ngang qua mặt cô. Máu bắt đầu rơi xuống. Lạc Tuyết đưa mắt nhìn ra sau.
” Con khốn! Bố chưa xong với mày ” – Là tên trọc hồi nãy! Hắn ta nằm vật vưỡng dưới đất, tay cầm súng rung lên liên tục, miệng không ngừng chưỡi rũa.
Lạc Tuyết cười nhạt, chân hướng về phía tên trọc.
” Đoàng! Đoàng! Đoàng!” – Tiếng súng không ngừng vang lên
” Con… con khốn! Đừng có bước qua đây! ” – Tay run cầm cập, tên trọc hoảng sợ hét lớn.
” Phập ”
” AAAAAAAAAAAAAAAAAA!!!!! ” – Tên trọc không ngừng gào rú. Từ khi nào… Từ khi nào một con dao đã cắm thằng vào tay hắn.
Lạc Tuyết đi tới, rút con dao ra… rồi lại cắm xuống!
” AAAAAAAA!!! Con ch..ó… mày… mày… ”
Mặt vẫn không biểu cảm, Lạc Tuyết rút thêm một con dao nữa, chặt xuống!
” Phập!! ”
Hai ngón tay của tên trọc văng ra khiến hắn không ngừng gào thét như lợn bị chọc tiết – ” Tao..sẽ giết… mày! ” – Hắn tay rút từ trong túi quần con dao, chém tới phía Lạc Tuyết.
” Phập! “
” AAAAAAAAAAAA!! ” – Lần này là nguyên một bàn tay bị văng ra, tiếng gào thét ngày càng thảm thiết.
Rút thêm một con dao nữa, Lạc Tuyết huơ huơ trước mặt tên trọc, nở nụ cười lạnh khiến không khí trong phòng càng bị hạ thấp xuống.
” Đừng… Đừng mà… Làm…ơn…”
” Lạc Tuyết coi chừng!!!!!! ” – Bỗng dưng Bảo Nam la lớn khiến Lạc Tuyết mở to mắt quay mặt lại.
” Đoàng!!!!!”
Không biết từ khi nào, Đại Hùng đã tới được chỗ cây súng của mình và bắn tới chỗ Lạc Tuyết khiến cô không kịp phản ứng.
” Rầm!!! “
” Lạc Tuyết… Em có sao không…? “
Lạc Tuyết nhíu mày, từ từ mở mắt ra, hai mắt cô mở to hết cỡ nhìn vào người vừa mới lấy thân đỡ đạn ình. Vội vàng ngồi dậy, Lạc Tuyết im lặng nhìn xuống.

Máu…
Máu chảy rất nhiều…
Ướt đẫm cả bộ váy cưới của cô…
” Em không sao là được rồi ” – Bảo Nam cười hiền nhìn Lạc Tuyết – ” Tôi… hụ hụ… luôn muốn… hỏi em một câu này “
Im lặng một hồi, Bảo Nam nói tiếp – ” Em đã… bao giờ… khục… thích tôi… chưa? ”
” Chưa ” – Lạc Tuyết im lặng một hồi rồi nói.
” Em vẫn… lạnh lùng như thế nhỉ? Khục khục ” – Bảo Nam nghe Lạc Tuyết nói vậy khẽ cười, tim không ngừng đau nhói lên. Miệng phun ra một ngụm máu, Bảo Nam cố gắng đưa tay lên gần mặt Lạc Tuyết – ” Em biết không? Khục khục… Tôi đã luôn muốn… thấy nụ cười thật sự của em… “
Nói rồi tay hắn buông thõng xuống, mắt nhắm ghiền lại…
” Tách, tách “
Lạc Tuyết vô thức sờ lên mặt mình. Từ khi nào những giọt nước mắt lại bắt đầu rơi xuống…
Cười chua chát…
Lần này… đã thực sự không còn gì rồi nhỉ…?
” Không! Không phải do tao! ” – Đại Hùng sau một hồi đứng hình, ông ta liền ôm đầu không ngừng gào lên. Sau một hồi, hắn bỗng dưng im lặng, chỉa súng vào mặt Lạc Tuyết – ” Là mày!! Là do mày!! “
Lạc Tuyết vẫn ngồi im đó, đôi mắt vô hồn với những giọt nước mắt mặn chát và mùi tanh của máu.
Đại Hùng run rẩy, tay chuẩn bị bóp cò thì bỗng dưng từ đâu một bóng đen to lớn vụt tới ngoạm lấy tay ông ta.
” Gào ~~ “
” AAAAAAAAAAAAA “
Lạc Tuyết thơ thẩn đưa mắt nhìn bóng đen đó. Một con vật to lớn, gấu không giống gấu, hổ không ra hổ với đôi mắt hai màu rất quen thuộc…
Con vật to lớn đó ngoạm lấy đầu của Đại Hùng rồi cắn đứt, thả đầu hắn văn lông lốc xuống dưới góc phòng. Sau đó, nó quay qua nhìn Lạc Tuyết rồi bước tới chỗ cô.
Bất giác, Lạc Tuyết đưa tay lên trên cao, con vật đó tới gần rồi chậm rãi dụi mũi vào tay cô.

” Hắc… Hắc Miêu? “
” GÀO
~ “
Theo đó, một luồn sáng từ sợi dây chuyền trong tay cô lóe lên.
” Rầm!! “
” Tuyết… nhi? ” – Lee bỗng dưng từ đâu bật cửa chạy vô, hắn nhìn xung quanh tìm kiếm bóng hình quen thuộc nhưng lại đập vào mắt một bóng hình khác – ” Bảo Nam? “
——————————
Nhớ ra rồi…
Cô nhớ ra rồi….
Chuyện về cái tên “mặt lạnh” và nàng công chúa kia… Tất cả mọi chuyện….
—————————
Xin chào mọi người, ta đây 🙂
Như ta có nói lịch ra chương là 1 – 2 chương/tuần. Nhưng ta vẫn luôn cố gắng ra đều đều 2 chương, khi nào rãnh thì còn ra nhiều hơn. Ta cố gắng lắm rồi, việc học thì bù đầu từ 6h30 sáng tới 9h tối mới đc về, toàn phải bỏ luôn giờ nghỉ trưa, chiều để viết được bnhiu hay bấy nhiu. Mấy lần có suy nghĩ muốn drop luôn nhưng lại vẫn là viết tiếp :3 thế nên nếu không động viên thì đừng nói lời cay đắng 🙂 Ta cũng sẽ cố ra chương mới nhanh hơn và sẽ cố ra nhiều.
Cảm ơn vì đã nghe ta lảm nhảm, sẽ không có lần sau 🙂
*hãy cmt vì nó miễn phí*


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.