Lão Bà Ta Là Hồ Ly

Chương 22. Hiểu Lầm


Bạn đang đọc Lão Bà Ta Là Hồ Ly: Chương 22. Hiểu Lầm

Cái đồ Mặt Lạnh đáng ghét, Mặt Lạnh dại gái, Mặt Lạnh thúi tha, Mặt Lạnh vô lương tâm, xấu xa, dở hơi biết bơi, cái đồ không chấp nhận nổi,… Hừ hừ. Ta hận. Ta hận!!! ” – Lạc Tuyết ngồi ôm chậu hoa vừa chửi rủa vừa thuận tay vặt sạch từ hoa cho tới gốc rễ không chừa một cái nào, cho tới khi chậu hoa chỉ còn lại trơ trọi đống đất Lạc Tuyết mới thỏa mãn. (Cáo: Thật là ác quá đi _(._.)_ )
Trong khi người đang tích cực giận cá chém thớt thì từ đằng sau có người đi tới.
” Ngươi tới đây làm gì? Công chúa đại nhân? ” – Lạc Tuyết khịt mũi vài cái rồi hừ giọng khó chịu, không thèm nhìn ra sau dù chỉ một cái.
” Sư mẫu đang đi dạo xung quanh mà thấy Tuyết nhi đang có vẻ bực mình gì đó nên ta ghé qua hỏi thăm đồ đệ cưng xí thôi mà ~ ”
” Xin lỗi, ngoài sư phụ ra, ta nhớ ta chưa bao giờ nhận ai làm sư mẫu cả. Đừng nói mấy thứ tởm lợm như thế! ” – Lạc Tuyết hờ hững phun ra vài câu, ngay lập tức liền chọc giận thành công người đứng phía sau.
Cái giọng thân mật tới chảy nước đó làm Lạc Tuyết phát khinh. Sư mẫu? Quả rắm a! Xin lỗi chứ suốt 19 năm nay ta chưa bao giờ không phải là đồ đệ của sư phụ nhá. Gì mà “đồ đệ cưng”? Đừng chọc cười nhau thế!
” Ngươi!! Con khốn không biết thân phận! Ta đây công chúa cao quý đích thân tới thăm mà không biết lễ phải? ” – Lan Ngọc tức giận chỉ tay vào mặt của Lạc Tuyết – ” Nếu ta không nể mặt ngươi là đồ đệ của phu quân ta, ta đã chém đầu ngươi thị uy rồi đó! Ngươi khôn hồn mà biết thân biết phận đi. ”
” Ồ ~ Đổi tông giọng rồi à? Tưởng công chúa đại nhân như thế nào chứ? Hóa ra cũng chỉ như mấy bà bán cá ngoài chợ thôi ~ Miệng mồm tanh tưởi ! ” – Lạc Tuyết nhếch mép hứng thú

” Ngươi!!!! ” – Lan Ngọc đưa tay tính tát vào mặt Lạc Tuyết thì bỗng dưng khựng lại, đưa tay xuống che mặt, giọng nghèn nghẹn đi – ” Ta… Ta xin lỗi đã quấy rầy ngươi… Nhưng… Nhưng mà ngươi đâu có cần phải nói ta như vậy? “
” Này này, lại đổi tông rồi à? Nhanh vậy? ” – Lạc Tuyết nghi ngờ nhìn Lan Ngọc. Hay là…
” Có chuyện gì vậy? Ngọc nhi nàng sao thế? ” – Từ xa bóng dáng Vũ Phong từ từ đi tới kèm theo là giọng nói quan tâm lo lắng.
” Hức… Thiếp thấy Tuyết nhi có vẻ không vui nên tới nói chuyện nhưng mà… hức hức… Tuyết nhi đã không vui thì thôi còn chưởi mắt xua đuổi thiếp nữa… ô ô ” – Được nước làm tới, nước mắt của Lan Ngọc như con sông được mùa lũ liền ào ào chảy xiết.
Ra là như vậy, bây giờ nàng đã hiểu vì sao ả ta lại đổi tông nhanh như chớp rồi. Nếu còn ở thế kỉ 21 thì Lạc Tuyết nàng liền tung hô nàng ta làm ứng cử viên sáng giá cho nền điện ảnh rồi ấy chứ! Diễn quá sâu, quá hư cấu đi
~Sau khi nghe Lan Ngọc khóc lóc kể lể thì Vũ Phong đưa mắt nhìn Lạc Tuyết.
Bốn mắt chạm nhau, mặc dù Lạc Tuyết đang bị gán ình vai ác nhưng sâu trong thâm tâm nàng vẫn le lói một ánh sáng mang tên “tin tưởng”. Ngoài mặt thì vẫn thờ ơ nhưng bên trong Lạc Tuyết nàng rõ là muốn Vũ Phong tin tưởng và bênh vực nàng.

” Lạc Tuyết, mau xin lỗi Ngọc nhi mau! “
” Rắc!!! “
Trong lòng Lạc Tuyết như có gì đó vừa vỡ đi vậy. Nó cứ nhói lên không ngừng. Lạc Tuyết đưa tay lên ngực rồi cười nhạt như tự giễu chính mình.
” Đúng rồi, là lỗi của ta, ta xin lỗi vì đã không làm gì hết. Đã làm công chúa đại nhân buồn rồi! ” – Nhếch mép một cái, Lạc Tuyết liền quay lưng rời đi khiến cho “diễn viên” nào đó liền nở nụ cười gian trá, hồ hởi trong lòng không thôi.
Muốn đấu với ta? Còn quá non cưng ạ! Lan Ngọc dúi đầu vào lòng Vũ Phong vai khẽ run lên, thật chất là chê đi nụ cười man rợ nham hiểm của mình.
~Konnichiwa
~Tình hình rất là tình hình là bây giờ ta đã bắt đầu vô năm học nên sẽ up chậm hơn dự định “một xíu” nên mong mọi người thông cảm và vẫn ủng hộ ta π_π
Hãy cmt vì nó miễn phí = ̄ω ̄=


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.