Bạn đang đọc Lão Bà Ta Là Hồ Ly: Chương 17. Trò Vui Bắt Đầu
” Hả? Ủa?ỂHHHHH??? TA BỊ THẤT SỦNG?!? ”
Tố Mai giật mình hét toáng lên, rồi lại im lặng, mặt mày đầy hắc tuyến, hết vò đầu rồi lại bứt tóc suy nghĩ cái gì đó.
” Có phải ngươi ở trong phòng miết rồi nên sinh ra cái não ngươi hỏng rồi? Ngươi chỉ là hàng hết hạn bị thất sủng đừng nên cố gắng ~~ ” – Giọng nói chua lét đó lại nói tếp, kéo theo sau đó là một tràn cười man rợ.
Não hỏng? Hàng hết hạn? Theo như nàng nghe ngóng nãy giờ thì nàng ta chính là thất phu nhân – Mạn Mạn, người đang được Cao Liêm sủng ái nhất. Di ~ Ngươi thật biết cách tự đào mồ chôn mình ~~ Dám chọc vào Lạc Tuyết ta, thật quá anh hùng đi!!
Tố Mai chính xác là do Lạc Tuyết dịch dung khi nãy nhưng do không biết trời xui đất khiến thế nào lại dịch dung trúng thê tử đang bị thất sủng? Ân. Thật biết cách làm khó nàng
~” Ta nào dám tranh dành với ngươi? Nội số phấn trên mặt ngươi ta đã đọ không lại rồi ~~ ” – Lạc Tuyết cười híp mắt nói.
” Ngươi!!! Con tiện nhân!! ” – Mạn Mạn phồng man trợn má toan bước xuống chỗ Lạc Tuyết thì bị Cao Liêm chặn lại.
” Mạn Mạn nàng không được vô lễ. Dù gì nàng ta cũng là tam phu nhân ” – Cao Liêm chóng cằm nhìn Lạc Tuyết. Khí chất này thật khác với Tố Mai lúc trước khiến hắn liền hứng thú.
” Tướng côngggg
~~” – Mạn Mạn nghe hắn nói thế liền giậm giậm chân xuống dưới đất dở giọng hết sức ẻo lả – ” Thiếp hổng có chịu ~~ Ả ta dám coi khinh thiếp! Hổng chịu đâu
“
” Ngoan. Mạn Mạn nàng đừng giận. Không nên để tâm mấy lời thừa thải ” – Cao Liêm kéo Mạn Mạn vô lòng mình rồi xoa đầu nói.
” Nhưng mà
~~ ” – Mạn Mạn tỏ vẻ giận dỗi lại càng uốn éo trước người Cao Liêm hơn.
” Kệ nàng ta đi. Không đáng ”
Ân. Cảnh tượng trước mắt thật khiến người ta liên tưởng đi. Thật giống chó và chủ, nhưng bất quá sao Lạc Tuyết nàng chỉ thấy hai con cẩu chứ không thấy chủ đâu vậy? Ai thả chó bậy làm ơn về hốt giùm nàng cái đi
Nàng muốn sát sanh ~
~” Tố Mai ta nghe nàng bảo nàng muốn vũ một bài giúp vui cho ta? ” – Cao Liêm tay ôm Mạn Mạn nhếch mắt nói.
” Di. Còn không rõ sao? ” – Lạc Tuyết vừa nói xong liền bị Như Lan huých một cái thật mạnh – ” Ách. Ý ta là đau quá ~ Ách… À không… À là… Thiếp chính là muốn vũ cho gia từ lâu rồi mà giờ mới dám ” – Lạc Tuyết vừa nói vừa xoa xoa eo. Ngực lép mĩ nhân a ~~ Ra tay thật không lưu tình chút nào đi.
Khả Vân đứng bên cạnh liền giật giật mí mắt. Kế hoạch dịch dung để tiện thủ tiêu hắn của Lạc Tuyết có nên tin là thành công không?
” Ân vậy nàng bắt đầu đi “
Cao Liêm nhếch mắt nhìn Tố Mai trước mắt hắn. Nàng ta có gì đó rất lạ! Bất quá sao nàng ta lại đẹp ra như vậy? Khí chất cũng thật mê người a ~ Thật muốn…
Lạc Tuyết khó chịu khẽ hừ nhẹ. Tên đó dám nhìn nàng với ánh mắt dâm dục như vậy? Sau này liền nhớ phải móc mắt hắn ra!! Hừ hừ.
” Khả Vân, ngươi biết đánh đàn không? ” – Lạc Tuyết quay qua hỏi Khả Vân
” Biết “
” Ân. Vậy ngươi hãy đánh cho ta một bài như thế này ”
Khả Vân nghe Lạc Tuyết nói xong khẽ nhíu mày nhưng rồi cũng gật đầu tiến về cây đàn cầm gần đó.
Nhạc nổi lên, Lạc Tuyết bắt đầu cử động. Cử động nhẹ nhàng uyển chuyển, khi lại mạnh mẽ dứt khoát, đôi lúc lại mềm mỏng nhu mì, rồi lại theo quyến rũ mị hoặc.
Cao Liêm hết từ bất ngờ này sang bất ngờ khác. Ánh mắt không dời khỏi thân thể đang cử động kia mà chăm chú ngắm nhìn. Điệu múa của nàng ta hắn chưa thấy bao giờ nha.
Tiết tấu nhạc càng về sau lại dần thay đổi, mạnh mẽ và dứt khoát hơn. Từng nhịp điệu bắt đầu nhanh và gấp rút. Lạc Tuyết theo đó tung dải lụa trong tay áo lên cây cột trên trần nhà rồi khẽ nhún nhẹ, cơ thể liền bay lên trên không rồi tiếp tục chuyển động theo từng tiết tấu của Khả Vân.
Mạn Mạn nghiến răng nhìn Lạc Tuyết đang vũ ở dưới. Con tiện nhân đó có gì mà Cao Liêm lại nhìn ả không chớp mắt thế kia? Không thể chấp nhận được!! Suy nghĩ rồi Mạn Mạn cầm ly rượu trên tay nhắm thẳng đầu Lạc Tuyết mà phi tới.
Lạc Tuyết đang phi người trên không liền quay lại, khẽ đạp chân vào cây cột kế đó xoay một vòng cực đẹp mắt trên không rồi thuận tiện đem ly rượu đó đáp thẳng vào mặt Mạn Mạn
” ÁÁÁÁÁÁÁ ” – Mạn Mạn sau đó liền ôm mặt hét toáng lên. Con mắt phía bên phải rất thuận tiện bị Lạc Tuyết “trang điểm” cho đen đi.
” Thất phu nhân ta xin lỗi ta không cố ý ” – Lạc Tuyết đang đu người trên không liền đáp xuống chạy tới chỗ Mạn Mạn với gương mặt “cực kì hối lỗi”.
” Bốp “
” Aaaaaaa “
Khi gần tới nơi, Lạc Tuyết lại “không cố ý” vấp té đem Mạn Mạn bị đấm cho bầm luôn con mắt phía bên trái.
” A thất phu nhân ta xin lỗi. Hình như ở trog phòng lâu quá nên sinh ra tay chân yếu đi nên có hơi bất cẩn a ~~ ” – Lạc Tuyết tỏ vẻ hối lỗi và đầy thương xót nhìn Mạn Mạn. Ân. Ân. Đẹp đẹp lắm! Y chang con gấu trúc! Nàng nín cười sắp trọng thương rồi =))
” Ngươi!!! Con tiện nhân!! Là ngươi cố ý!! “
” Ai nha ~ Ta nào dám làm thất phu nhân bị như thế chứ? ” – Lạc Tuyết cúi đầu, vai run run lên như sắp khóc.
” Chỉ là sơ suất, không phải lỗi của nàng ” – Cao Liêm nhìn thấy mĩ nhân đang khóc trước mắt lòng liền ẩn ẩn đau. Mĩ nhân của hắn
~~” Tướng công!!! Chàng sao lại bênh ả?? ” – Mạn Mạn nghe Cao Liêm nói vậy liền phồng man trợn má lên.
” Gia đừng bênh ta ~ Tất cả là lỗi của ta hết
ô ô ” – Lạc Tuyết ngẩng đầu lên nhìn Cao Liêm nói. Gương mặt đỏ, hai mắt thì ngấn lệ nhìn rất đáng thương thật khiến người ta muốn ôm vào lòng mà dỗ dành bảo vệ.
” Mạn Mạn nàng không được vu oan cho Tố Mai. Chỉ là sơ suất thôi! ”
Khả Vân ngồi gần đó thấy cảnh trước mắt cũng liền che mặt mà nín cười đi. Gì mà khóc? Đỏ mặt? vai run? mắt ngấn lệ? Duy tất cả đều là nhịn cười tới nội thương đi? Diễn xuất thật quá dữ dội a ~ Bái phục. Bái phục
” Đa tạ gia đã tin tưởng Mai nhi. Mai nhi đã mệt rồi xin cáo lui về nghỉ ngơi ” – Diễn chán rồi Lạc Tuyết liền kiếm cớ chuồng kéo theo Khả Vân vội vàng rời đi.
” Ngươi!!! Tướng cônggggggg!!!!!! ”
Vừa bước ra khỏi cửa, Lạc Tuyết không thèm để ý tới bất cứ cái gì nữa liền ôm bụng cười khằng khặc – ” Haha. Đáng đời. Dám đấu với lão nương? Ngươi 1 vạn năm nữa cũng không có cửa! Haha “
” Cẩn thận, chúng ta còn đang ở gần nơi đó ” – Khả Vân kéo kéo tay áo của Lạc Tuyết nói.
” Ngươi lo gì chứ? Ngươi cũng nhịn cười hết nổi rồi kìa :)) ”
Lạc Tuyết nhìn lên trời cười nguy hiểm. Trò vui xem ra bắt đầu rồi
Tại một nơi nào đó có một con sói nhìn thấy bức thư vỏn vẹn mấy chữ mặt liền đen như đít nồi, nộ khí xung thiên ( Thư: Ta đi đây mấy ngày, đừng lo cho ta! )
Ân. Giỏi. Nàng tới số rồi!!!!
Lạc Tuyết: Hắc xì. Hắc xì. Hắc xì xì ~
﹋o﹋