Đọc truyện Lão Bà Ngươi Thật Bổng FULL – Chương 57
Tiếng tích tích lại vang lên lần nữa, cửa cũng được mở ra, người xuất hiện lần này là đội phó đội ba Lý Bân Bân.
Hắn nhìn thấy Tam đội trưởng và Giang Tê Ngô đang mắt qua mày lại, bước chân cũng dừng lại, cười muốn quay đầu bỏ trốn nhưng lại cảm thấy không cần thiết, vì vậy cười nói: “Chào buổi tối, hai vị mỹ nữ!”
Nghe Lý Bân Bân nói như vậy, Tam đội trường liền trừng mắt nhìn hắn.
Lý Bân Bân có chút không hiểu, cảm thấy lúc này có chỗ gì đó là lạ, thận trọng dò hỏi: “Đội trưởng, có phải cô đã thích người khác rồi đúng không?” Lý Bân Bân vui mừng quá rồi, Tam đội trưởng cuối cùng không còn dùng ánh mắt ái mộ mà nhìn hắn nữa rồi.
Tam đội trưởng cũng thấy quá lạ rồi, rõ ràng bản thân thích Lý Bân Bân, như thế nào bây giờ lại oán trách hắn xuất hiện làm ảnh hưởng tới việc mình cùng nữ nhân này chiến đấu chứ.
Một ý nghĩ đột nhiên xuất hiện trong đầu, Tam đội trưởng rùng mình.
Ý nghĩ này xuất hiện giúp Tam đội trưởng hiểu rõ ràng được là mình tại sao lại như vậy.
Nhìn thấy Tam đội trưởng vì câu hỏi của mình mà rơi vào trầm mặt, Lý Bân Bân tươi cười rạng rỡ, cảm giác mình đã hoàn toàn được giải thoát khỏi sự theo đuổi của Tam đội trưởng, hiện tại thì Phương Nhan học tỷ cũng đang ở trong gian đoạn ly hôn, nói không chừng tương lai mình sẽ được sự chấp nhận của học tỷ.
Nhưng hắn hoàn toàn không biết, cho dù là hắn, Tam đội trưởng, hay là Giang Tê Ngô, thì cả ba đều đang thích cùng một người.
Phương Nhan nằm ở trên giường không thấy được biểu tình của mọi người nên không có cách nào phán đoán được tâm tình của ai.
Trong lòng đang có nhiều phiền muộn, thì tiếng tích tích lại xuất hiện, giữa đêm khuya lại thêm một người tới, cũng là người thứ tư.
“Ai, mọi người có mặt đông đủ vậy a!” Người thứ tư đương nhiên là luật sư Trang Nhất Sinh rồi.
Vốn dĩ mang theo tâm trạng vui vẻ đi thăm người thương, ai ngờ từng người từng người nối đuôi xuất hiện, hiện giờ tất cả đều thay đổi, thâm trầm cười cười.
Trong tay Trang Nhất Sinh cầm một chồng văn kiện, cũng từ từ nhét vào trong ba lô.
“Cho nên hiện giờ, các người nửa đêm đều không ngủ, chạy tới đây, đến cùng là muốn làm cái gì?” Tam đội trưởng quét mắt nhìn ba người.
Cái tổ họp đang có mặt ở đây rất kỳ quái nhưng lại có cùng một nguyên nhân để xuất hiện ở đây.
Ba người đều cười cười, không ai nói vì sao đêm khuya lại đến phòng bệnh Phương Nhan làm cái gì.
Nhưng không ai chịu đi về, mỗi người chọn cho mình một chỗ ngồi, có người nhìn điện thoại, có người xem văn kiện, có người nhìn ra cửa sổ, còn người thì ngồi thẩn thờ, mỗi người như là muốn ngồi chờ những người khác rời khỏi.
Quỷ dị…!
Đây là từ duy nhất mà Phương Nhan có thể dùng để hình dung tình trạng hiện tại, từ sau mấy tháng bị thương, Phương Nhan đối với khái niệm thời gian càng ngày mơ hồ, nàng cảm thấy nhàm chán đến buồn ngủ, nhưng đột nhiên lại cảm thấy có người đang vuốt ve mặt của mình.
Không biết cần nhìn cũng biết là ai đang vuốt ve mặt mình.
Hai tay thật ấm áp, mặc dù nàng rất nhớ hương vị này, rất muốn dang hai tay ôm lấy ấm áp trước mặt.
Nhưng Phương Nhan không thể làm vậy được, coi như nàng không giả hôn mê, thì nàng cũng biết rõ vai trò hiện tại của mình.
Khi tai nạn xe cộ này bắt đầu, thì tất cả mọi người không thể quay đầu được nữa.
Giống như chán ghét việc chỉ vuốt ve mỗi khuôn mặt, hai tay ấm áp kia bắt đầu di chuyển xuống dưới, tay của cô bóp lấy cổ Phương Nhan, bắt đầu từ từ dùng sức, như là muốn bóp chết Phương Nhan ngay lúc này.
Phương Nhan biết, người này nhất định là Giang Tê Ngô.
Em ấy mang theo yêu thương mãnh liệt, chỉ là bây giờ đã biến thành một chữ hận.
Phương Nhan sẽ không làm ra bất kỳ phản kháng nào, nàng đã làm Giang Tê Ngô bị tổn thương, so với tổn thương mà Chung Vĩ Triết gây ra còn đau xót hơn gấp vạn lần.
Cuối cùng, Giang Tê Ngô buông lỏng tay, cô không thể nào có thể giết Phương Nhan được, tiếng khóc dần dần thay thế toàn bộ.
Phương Nhan không có cách nào thư giãn, vừa rồi yết hầu bị bóp mạnh, nhưng nàng chỉ có thể nằm yên bất động như người thực vật mà thôi.
“Viên Viên tỷ, chị là đại lừa gạt!”
“Viên Viên tỷ, chị tại sao còn chưa chịu tỉnh lại!”
“Viên Viên tỷ, nếu không có chị bên cạnh, em nên làm cái gì bây giờ!”
Giang Tê Ngô khóc như một đứa trẻ, cho dù lúc đối mặt với tên ác ma Chung Vĩ Triết, thủ đoạn tàn độc, một lần rồi lại một lần đối mặt với nguy hiểm, nhưng Giang Tê Ngô vẫn chưa bao giờ lùi bước, cô biết nếu cô muốn có được tự do thì Chung Vĩ Triết phải bị mất đi tự do.
Nhưng bây giờ, chỉ cần nhìn thấy Phương Nhan nằm bất động ở đây, nước mắt của cô lập tức không thể khống chế được.
Vài giây trôi qua, Giang Tê Ngô cảm thấy tiếng khóc của mình quá lớn, nên dùng hai tay bịch kín miệng của mình, tiếng khóc biến thành âm thanh nghẹn ngào.
Phương Nhan lòng đau như cắt, tay ở trong chăn có chút nhấc lên, muốn vươn tay xoa đầu Giang Tê Ngô, nói em ấy đừng khóc nữa, nàng còn sống, nhưng vẫn là làm không được.
Tay trở về vị trí ban đầu, giống như chưa từng xảy ra.
Giang Tê Ngô ở trong phòng bệnh ngơ ngác cả đêm, hôm sau Giang Mẫu Thân xuất hiện, muốn cưỡng chế đem Giang Tê Ngô từ phòng bệnh của Phương Nhan mang về nhà.
“Nghe lời của ta, Tê Ngô, Phương Nhan không đáng để con nỗ lực nhiều như vậy!”
“Không, mẹ, con chỉ muốn ở bên cạnh nàng, con chỉ là muốn như vậy mà thôi!”
“Ở bên cạnh Phương Nhan quá nguy hiểm, con bị nàng liên lụy còn chưa đủ nhiều sao? Hiện tại lại còn có sát thủ luôn đi theo nàng, con gái, con không sợ chết, nhưng con có nghĩ đến ta không?” Giang Mẫu Thân cùng Giang Tê Ngô kịch liệt tranh chấp, Giang Tê Ngô nghe mẫu thân nói như vậy, thì cũng không còn giãy dụa nữa.
Mắt của cô đã hoàn toàn sưng lên, cho dù có muốn tiếp tục khóc, nhưng hai mắt đau rát không còn nước mắt chảy ra, Giang Mẫu Thân thấy cô không còn chống cự, thì kéo cô rời khỏi.
Giang Tê Ngô ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm Phương Nhan trên giường, như muốn nhìn thật kỹ, để kiếp sau hai người gặp lại cũng có thể nhận ra nhau.
Cảm giác bất an xuất hiện trong lòng Phương Nhan, đây không phải là kết quả mà nàng muốn, nàng muốn Giang Tê Ngô có thể sống một cuộc sống bình thường như mọi người, không cần mỗi ngày phải sống trong sợ hãi.
Nhưng nếu là như vậy, Phương Nhan sẽ mất đi cô, người đầu tiên mà nàng yêu, cũng có thể, nàng sẽ không bao giờ yêu thêm một người nào nữa.
Phương Nhan liền bắt đầu sợ hãi, tay trong chăn cũng bắt đầu muốn đọng đậy, nàng muốn lên tiếng, do quá sốt ruột, bị nước miếng của mình làm cho sặc.
“Khụ…Khụ…Khụ…Khụ…!” Phương Nhan ho khan kịch liệt, muốn dùng cách thức này thể hiện nàng đã tỉnh.
Giang Tê Ngô và Giang Mẫu Thân thấy vậy sững sờ tại chỗ, lập tức, Giang Mẫu Thân nhớ ra cái gì đó, vỗ Giang Tê Ngô nói: “Tê Ngô, còn đứng đó làm gì, mau đi gọi bác sĩ!”
Nghe được nhắc nhở, Giang Tê Ngô liền chạy đi, Phương Nhan vẫn ho khan như vậy, nhưng điện tâm đồ vẫn không hề thay đổi.
Giang Mẫu Thân liền nhìn ra được điểm đáng nghi, thật bực mình vì hôm nay không có đem theo dao phay, nếu không sẽ làm cho Phương Nhan một lần khắc cốt ghi tâm.
“Phương Nhan, uổng cho ta luôn một mực đem con trở thành sói, không nghĩ tới con cuối cùng vậy mà lại là hài tử chăn dê.” Giang Mẫu Thân lại nghĩ đến truyện mà mình đã kể cho Giang Tê Ngô nghe, bây giờ nghĩ lại, hình như chính mình đã đánh giá cao sự tồn tại của Phương Nhan.
“Dì, dì hãy nghe con nói…!Khụ khụ khụ…” Phương Nhan lại tiếp tục ho khan, như là có cái gì đang bóp lấy cổ họng nàng làm nàng vô cùng khó chịu.
“Ta đã cho con một cơ hội, con muốn gạt ai thì cứ gạt đi, tại sao hết lần này tới lần khác lại là Tê Ngô của dì!” Giọng của Giang Mẫu Thân trở nên âm lãnh, như hận không thể giết cái tên đang chết lừa gạt Giang Tê Ngô.
Mặc kệ là tình cảm hay cái gì khác, thậm chí ngay cả bản thân chính mình, Giang Tê Ngô cũng đều muốn dâng hiến cho Phương Nhan.
Nghĩ đến mức như vậy, Giang Mẫu Thân không kìm chế được sát khí của mình.
“Dì, xin dì bình tỉnh lại, nghe con nói!” Phương Nhan tuy không nhìn thấy được Giang Mẫu Thân, nhưng sát khí mà Giang Mẫu Thân tỏa ra làm cho nàng muốn gạt thở.
Giang Mẫu Thân dừng lại một chút: “Được thôi, ta bây giờ cũng muốn nghe con còn gì muốn nói trước khi chết! Dù sao giết người, ta chỉ còn ba giây mà thôi!”
Phương Nhan biết mình trốn không thoát, nhưng không nghĩ đến, nàng lần đầu tiên xuất quỹ, vậy mà lại gặp Giang Mẫu Thân.
“Con đúng thật là Phương Nhan, là một cảnh sát…!Nhưng con xin thề, con đối với Tê Ngô là thật sự yêu thích, không có bất kỳ lừa gạt gì.”
Giang Mẫu Thân giống như cái gì cũng không biết, nhưng lại giống như cái gì cũng biết hết: “Vậy tại sao lại giả bộ hôn mê? Còn tới ba tháng, để cho Tê Ngô một mình giải quyết chuyện của Chung Vĩ Triết?”
Không nghe được Giang Mẫu Thân nói tiếp, thì nàng lại lên tiếng: “Dì, dì cũng đã biết sự tồn tại của sát thủ, người này gọi là sát thủ Bạch, rất am hiểu thôi miên và dịch dung.
Tê Ngô là một người có tình cảm phong phú, tính ỷ lại mạnh, rất dễ dàng bị thôi miên khống chế.
Nếu sát thủ Bạch thôi miên Tê Ngô, thì rất nhanh sẽ phát hiện con đã tỉnh lại.”
Phương Nhan bất đắc dĩ thở dài: “Nếu như Tê Ngô với con ở cùng một chỗ, thì nàng ta sớm hay muộn cũng sẽ bức điên Tê Ngô.
Huống chi, nếu có nguy hiểm xảy ra, con sẽ không thể nào bảo vệ được Tê Ngô, ngay cả chính mình con còn không tự lo được, dì cảm thấy con có thể đối mặt với Tê Ngô được sao?”
Giang Mẫu Thân hung hăng muốn đánh vào đầu Phương Nhan, lại nhớ đến đầu nàng không thể chịu thêm tổn thương gì, nên biến thành hành động khác, trực tiếp đánh lên đùi nàng.
Phương Nhan đau nhe răng trợn mắt, qua hành động của Giang Mẫu Thân, thì Phương Nhan biết Giang Mẫu Thân không muốn giết nàng nữa rồi.
Giang Mẫu Thân ngược lại dùng một ngữ điệu phức tạp nói: “Con cảm thấy yêu thương thì phải vô tư dâng hiến sao?”
Phương Nhan nghiêm túc gật đầu: “Dạ, đúng vậy, yêu một người không phải chính là như vậy sao?”
Giang Mẫu Thân lắc đầu không đồng ý, lại nhớ ra Phương Nhan không thấy được hành động của mình, nên từ từ nói: “Con thậm chí đem toàn bộ bảo hiểm của mình đổi người thừa hưởng là Tê Ngô!”
Phương Nhan mặt có chút đỏ lên, nàng thấy chuyện này do Giang Mẫu Thân nói ra thấy kỳ kỳ: “Dạ, con cảm thấy đây là chuyện duy nhất con có thể làm cho em ấy, đảm bảo cuộc sống sau này cho em ấy!”
Ngay lúc Phương Nhan nghĩ là Giang Mẫu Thân sẽ khích lệ nàng, thì nghe Giang Mẫu Thân nói: “Dối trá, nông cạn…!Khi Tê Ngô nói với ta chuyện này, ta chỉ nghĩ được một chuyện, ta cảm thấy con rất ích kỷ, con dùng phương thức này, muốn Tê Ngô phải nhớ đến con cả đời!”
Trong nháy mắt, Phương Nhan nghĩ mình nghe nhầm, nàng chỉ có duy nhất một ý nghĩ là lo lắng cho Giang Tê Ngô, thật không nghĩ Giang Mẫu Thân lại đem chuyện này nghĩ thành như vậy!!!
Nhưng Phương Nhan cũng từ trong lời nói của Giang Mẫu Thân biết được, Giang Mẫu Thân phản đối chuyện của hai người không liên quan đến giới tính.
Phương Nhan không thấy được biểu tình của Giang Mẫu Thân, nhưng có thể nghe được từ giọng nói, Giang Mẫu Thân đã dịu lại một chút: “Ta luôn dạy Tê Ngô, cái gọi là tình yêu là hai người phải có phúc cùng hưởng, có nạn cùng nhau gánh, Tê Ngô có thể có chút nhát gan, nhưng ta tin tưởng con gái ta nhất định sẽ nguyện ý cùng con vượt qua gian nan.
Cho dù là dùng cả tính mạng của Tê Ngô.”
Câu nói này làm cho Phương Nhan mê mang.
“Dì, dì đến cùng là phản đối hay không phản đối?”
“Con nói đi?” Giang Mẫu Thân hỏi lại.
Máy móc phát ra tiếng tích tích, Giang Mẫu Thân vỗ Phương Nhan, nghênh đón bác sĩ y tá đến.
Phương Nhan bắt đầu lại bị kiểm tra các loại, dù cho các bác sĩ y tá này điều biết rõ tình trạng của Phương Nhan, nhưng đã làm bộ thì phải làm cho giống y như thật.
Giang Tê Ngô sau đó không có nói bất cứ một câu nào, dù lúc kiểm tra thân thể Phương Nhan, trong cả phòng bệnh chỉ có mấy người.
Giang Mẫu Thân đẩy con gái mình, muốn hỏi xem cô có muốn nhắn nhủ cái gì không? Giang Tê Ngô vẫn không nói cái gì, cô chỉ nhìn người trên giường, im lặng chờ đợi, thậm chí không muốn để cho Phương Nhan biết mình cũng đang có mặt ở đây.
Một giờ ba mươi lăm phút trưa, những người khác cũng nhanh chóng tới, phòng bệnh không lớn hiện tại chật kín, bác sĩ đau đầu gần chết, hoàn toàn không hiểu tại sao Phương Nhan không làm theo kế hoạch ban đầu.
Lại thêm có một đám người nhìn chằm chằm, không có cách nào hỏi Phương Nhan được.
Cuối cùng, dưới sự giúp đỡ của Tam đội trưởng, bác sĩ nói: “Thân thể của nàng đã không có gì trở ngại, hoàn toàn có thể xuất viện.
Chỉ là mắt của Phương tiểu thư vẫn là một ẩn số…Mọi người có thể lựa chọn nàng tiếp tục ở lại bệnh viện hoặc cũng có thể về nhà tịnh dưỡng, chỉ cần đúng hẹn đến tái khám.”
Đám người lại vì câu “Về nhà tịnh dưỡng” mà có suy nghĩ miên man, Phương Nhan cho dù không nhìn thấy, nhưng vẫn cảm nhận được có cả bầy sói đang nhìn nàng chằm chằm như một khối thịt mỡ.
Nàng thấy mình tiếp tục ở lại bệnh viện là thuận tiện nhất, chí ít, không cần lo lắng có con sói nào đó không nhịn đươc mà chụp lấy nàng.
“Tôi vẫn nên ở lại bệnh viện đi, đã làm phiền mọi người nhiều lắm rồi.”
Tam đội trưởng lập tức phủ nhận: “Không được, cơm nước ở bệnh viện quá kém!”
Lý Bân Bân không cam lòng yếu thế, cố gắng nói: “Đội trưởng, cô nói làm như cô biết nấu cơm vậy? Tôi nhớ cô sống một mình.
Học tỷ, đến nhà tôi đi, tôi ở chung với mẹ tôi, tôi có thể cùng với mẹ chăm sóc cho học tỷ!”
Trang Nhất Sinh đứng đó nãy giờ, đẩy gọng kính của mình, lên tiếng: “Nếu Phương Nhan cô không chê, thì tới nhà tôi đi, trong nhà có bảo mẫu chuyện nghiệp, nàng ta sẽ chăm sóc cô thật tốt!”
Phương Nhan nghe mà nhức đầu, nàng cảm thấy ở nhà Tam đội trưởng thì nhất định sẽ chết đói, ở nhà Lý Bân Bân thì lại không tiện, nếu ở nhà Trang Nhất Sinh thì nhất định sẽ bị trói buộc danh hiệu vợ tương lai của hắn.
Mặc kệ trong ba người này, nhận ân tình của người nào đi nữa, Phương Nhan đều cảm thấy nặng nề.
“Tôi có thể tự mình về nhà của mình.” Phương Nhan kiên trì, nàng cân nhắc muốn xuất bản tiểu thuyết của mình, cho dù nàng không đi theo bất cứ người nào thì nàng đều có thể một mình đối mắt tất cả.
“Không được, tuyệt đối không được!”
“Cô đã quên sát thủ Bạch rồi sao?”
Mọi người đều không đồng ý, mặc dù bọn họ biết bây giờ ở bên cạnh Phương Nhan nhất định gặp nguy hiểm, nhưng không ai muốn từ bỏ cơ hội duy nhất này.
“Đội trưởng, cám ơn ý tốt của cô, thế nhưng tôi cảm thấy không cần thiết phải đối với tôi tốt như vậy, sứ mạng của chúng ta là phải cứu vãn càng nhiều sinh mệnh, bí đao, tôi biết tâm tư của anh, cũng cảm ơn tấm lòng của anh, nhưng tôi không thể nhận ân tình này của anh, quá nặng, tôi không nhận nỗi.”
Ba người cảm giác như đang được Phương Nhan phát cho mình thẻ người tốt, nhưng ngay cả như vậy, bọn họ ai cũng không muốn nhượng bộ.
Phương Nhan lần đầu tiên cảm thấy được sự quan trọng của mình, nhưng nàng không hề thấy vui một chút nào.
Nàng rất hy vọng Giang Tê Ngô đứng ra nói chuyện, có lẽ hiện giờ chắc em ấy sẽ không vì nàng mà đứng ra.
“Phương Nhan, tới nhà của dì đi, dì với Tê Ngô đều có thể chăm sóc con.” Bất ngờ chính là Giang Mẫu Thân lại lên tiếng đề nghị như vậy.
Chuyện ngoài ý muốn này, khiến cho Phương Nhan giật mình, mới vừa rồi còn muốn giết nàng, hiện tại lại muốn chăm sóc cho nàng.
“Giang bá mẫu, Người nói câu này là có ý gì? Người đồng ý cùng với Giang Tê Ngô chăm sóc cho Phương Nhan?”
Giang Mẫu Thân cười cười, Giang Tê Ngô liều mạng nắm chặt tay của mẫu thân mình như muốn từ chối, Giang Mẫu vẫn cứ cười cười: “Tê Ngô với Phương Nhan điều cùng bị Chung Vĩ Triết lừa gạt, các nàng không có lỗi, sai chính là người đã lừa gạt các nàng.
Huống chi, nữ nhân tội gì đi làm khó nữ nhân!”
Mọi người trầm mặt, Tam đội trưởng vẫn chưa từ bỏ ý định lên tiếng: “Phương Nhan hiện tại vẫn bị một sát thủ tàn ác lúc nào cũng nhìn chằm chằm, tên sát thủ đó bất cứ khi nào cũng có thể lấy mạng của các người!!!”
Giang Mẫu Thân lắc đầu: “Không sợ, nếu sợ, ta đã không nói ra rồi.”
Giang Mẫu Thân nhìn về phía Tê Ngô, nháy mắt hai cái, Giang Mẫu Thân biết rõ sở dĩ nãy giờ Tê Ngô không đứng ra nói,là vì lo cho an toàn của mẫu thân.
Nhưng Giang Mẫu Thân muốn cho con gái mình biết, mình không phải yếu đuối như con gái đã nghĩ.
Dù cho, trợ giúp một người đang có phiền toái tuyệt đối không phải là tác phong của mình, nhưng lại là việc thích làm nhất của phụ thân đã mất của Giang Tê Ngô.
Nhưng là một người mẹ, thì Giang Mẫu Thân cũng không muốn con gái mình tiếp tục đau khổ.
“Để Phương Nhan ở lại chỗ của tôi đi, tôi sẽ chăm sóc nàng thật tốt!” Giang Tê Ngô cuối cùng cũng lên tiếng, cô cảm kích vì sự giúp đỡ của mẫu thân.
Lúc nãy ba người kịch liệt tranh đấu, bây giờ lại biến thành bốn người, cuối cùng Phương Nhan đành phải thử đưa ra quyết định của nàng.
Phương Nhan muốn đến nhà của Giang Tê Ngô đầu tiên, chỉ là…!
Ở nhà của Tam đội trưởng đầu tiên, trong một tuần, Tam đội trưởng mỗi ngày như thần long thấy đầu không thấy đuôi, gian phong thì loạn xộn như cái ổ chó, Phương Nhan quét dọn, nhưng qua ngày thứ hai lại tiếp tục trở thành cái ổ chó.
Tiếp theo ở nhà của Lý Bân Bân một tuần, mẫu thân hắn rất nhiệt tình hiếu khách, mỗi ngày đều làm rất nhiều đồ ăn bỗ dưỡng cho Phương Nhan, khiến cho Phương Nhan hiện giờ chỉ cần nghĩ đến đồ ăn là muốn nôn, nàng chỉ có thể ở trong lòng tự nói hai chữ “Tuyệt vọng”, mỉm cười đem đồ ăn bỏ vào trong bụng.
Ở nhà Trang Nhất Sinh một tuần lễ, bão mẫu đúng là rất chuyện nghiệp, nhưng lại hết sức hiếu động, luôn luôn làm phiền Phương Nhan.
Phương Nhan là người yêu thích sự yên tĩnh.
Dù cho sau đó Trang Nhất Sinh muốn nàng ở lại thêm một tuần, nàng nhất quyết hết tuần là dọn đi.
Phương Nhan thấy mình thật ngây thơ, nghĩ cứ ở thử chỗ của ba người này, rồi tìm một chỗ thích hợp cho mình, nhưng hiện tại nàng phát hiện nàng không thể nào ở cũng với bất cứ người nào trong ba người này hết.
Phương Nhan đã từng nghĩ đến Tần Hợp Hoan, nghĩ đến có lẽ mình ở cũng với Tần Hợp Hoan cũng không có gì không tốt, vì vậy nàng bắt đầu hỏi thăm Tần Hợp Hoan có nguyện ý cho một người nửa mù lòa như nàng ở chung hay không???
“Hợp Hoan, cô còn thiếu bạn ở cùng phòng không?”
“Thật có lỗi, đã có từ lâu rồi, nhưng bất quá tôi thấy nàng ấy cũng không để ý cô qua đây đâu!”
“Cô có một mình tôi còn chưa đủ sao, lại muốn có thêm người…ô ô ô…” Điện thoại truyền tới giọng nói của một người khác, còn chưa nói xong, điện thoại đã tắt.
Phương Nhan cảm thấy mình nghĩ nhiều quá, nhưng nàng cảm nhận được, Tần Hợp Hoan vừa rồi nhìn như đang làm chuyện gì đó không thể miêu tả được.
“Phương tỷ, tiếp theo nên gọi cho ai?” Tân binh Hứa Mỗ ngồi bên cạnh, trên mặt rất là bất đắc dĩ.
Hôm nay, thật đáng thương cho hắn.
Sau khi Phương Nhan rời khỏi nhà của Trang Nhất Sinh, thì tới nhà của hắn ngồi tới bây giờ.
Phương Nhan không hề lo lắng Hứa Mỗ sẽ làm ra chuyện gì không tốt, vì hắn thật không có khả năng đánh lại nàng.
Phương Nhan nghĩ đến bác sĩ Mạc Tham Hoan, mặc dù cảm giác chỗ này không có hy vọng cho lắm, nhưng vẫn nói với tân binh Hứa Mỗ: “Gọi cho bác sĩ Mạc Tham Hoan đi.”
Điện thoại rất nhanh được kết nói, nghe Phương Nhan nói, Mạc Tham Hoan cười: “Ở không xa, lại là chỗ an toàn, tôi nghĩ, chỗ bên tôi rất thích hợp với cô.
Ân, vừa lúc còn trống một phòng, cô nên tới xem một chút đi.”
Phương Nhan tìm được hy vọng mới, nàng không muốn chờ đợi, lôi kéo tân binh Hứa Mỗ đi xem chỗ ở tương lai của mình ngay lập tức, chỉ mới đi được nửa đường thì bị người khác chặn lại..