Lão Bà Ngươi Thật Bổng

Chương 1


Đọc truyện Lão Bà Ngươi Thật Bổng FULL – Chương 1


Editor: BlackObs
——————
Lễ Giáng Sinh, tiết trời lạnh lẽo cũng không cách nào ngăn cản những con người yêu cái đẹp chạy theo thời trang, khắp nơi đều có thể chứng kiến váy ngắn phối cùng tất chân, dịp này chẳng khác gì hôn lễ của những cặp tình nhân và là tang lễ của cẩu độc thân, ở đâu cũng đều như vậy.

Để xứng với danh hiệu cẩu độc thân, một nam sinh hơn hai mươi tuổi đang ở siêu thị len lén đâm thủng bao cao su.

Hắn có một mộng tưởng thật vĩ đại, làm cho tình nhân trên thế giới này không cẩn thận liền trở thành huynh đệ tỷ muội, làm cho tất cả khách nhân mướn phòng, hết thảy ở ngày hôm sau đều thu được tin vui sắp làm cha.

Ngẫm ngẫm nghĩ nghĩ, hắn bất giác cười lên, làm cho những nốt mụn trên mặt càng căng rõ hơn.

Dường như cảm thấy tiếng cười của hắn quá mức bỉ ổi, cô gái bên cạnh không khỏi nhíu mày.
Hắn ta có điểm sợ, lo lắng cô gái bên cạnh là nhân viên cửa hàng.

Theo dư quang liếc trộm, hắn thấy cô gái ăn mặc gợi cảm, chỉ cần cúi thấp người là có thể nhìn thấy khe ngực ẩn hiện.

Dĩ nhiên nam sinh không khỏi nảy sinh huyễn tưởng với cô nàng tướng mạo xinh đẹp này.

Hắn cũng không khắc chế nổi cặp mắt của mình, liếc mắt nhìn lần nữa, lại trở nên ngây dại.

Cô gái trước mặt tuyệt đối có thể được xưng là mỹ nữ cực phẩm.

Da nàng không quá trắng, nhưng trông rất sạch sẽ, tóc đen dài rơi trên bờ vai, đôi mắt không lớn nhưng vô cùng có thần.

Nàng mỉm cười với hắn, bị nhìn ngược lại bằng ánh mắt ôn nhu, cậu trai cảm giác mình say rồi.

Đây là một cô gái không những xinh đẹp mà còn phi thường có khí chất, vóc người thon thả hơi lộ vẻ đơn bạc, đại khái cao khoảng 1m67, rõ ràng là tướng mạo rất được lòng người nhưng thần thái của nàng hoàn toàn không tương xứng với bộ trang phục gợi cảm trên người.

Nàng mặc váy ngắn mang tất chân, hắn nghĩ cô gái này nếu không trang điểm có lẽ càng thêm đẹp mắt.

Tựa hồ là ánh mắt của hắn dừng trên người mình quá lâu, cô gái nhẹ nhàng cười nhắc nhở: “Cậu à, phiền cậu tránh qua một chút”.

Cậu trai vội vã tránh ra, bởi vì khẩn trương suýt chút nữa đụng phải đồ trên kệ.

Cô gái đối với cử động của hắn chỉ cười nhẹ, tay nàng hướng về phía mấy cái bao cao su vừa rồi bị hắn phá hỏng, giống như là muốn gom hết bọn chúng.
“Cô…muốn mua nhiều vậy sao…” Hắn ngơ ngác hỏi.


Cô gái rốt cuộc ý thức được, nhưng vẫn cười ôn nhu đáp lại, “Ừ…dù sao cả đêm cũng không phải chỉ một người”.

Cậu trai nghe lời này càng thêm miên man bất định, đột nhiên lại nghĩ tới kiệt tác vừa rồi của mình, hắn vội vàng nói: “Mấy cái này vừa nãy bị một thằng nhóc…!động tay động chân, cô…cô nên chọn cái mới a!”.

Hắn gấp đến độ cà lăm.

“Không sao, như vậy những người khác mới có thể yên lành vượt qua lễ Giáng Sinh”.

Trong mắt cô gái loé lên ý tứ gì đó, thấy cậu chàng còn đang nhìn mình, cô gái khẽ vuốt cằm suy tư vài giây rồi chào tạm biệt hắn.

Nam sinh ngây ngốc phất tay, bỗng nhiên hắn thật muốn hỏi số điện thoại cô gái.

Hắn bước theo muốn lấy hết dũng khí hỏi xin số phone.

Nhưng cô gái càng lúc càng đi vào một con đường vắng vẻ, theo một hồi hắn phát hiện ra mình vậy mà đã đi tới phố thiên sứ.

Đây là một tụ điểm tốt xấu hỗn tạp, mà con đường ngay đây tên là Kê Áp nhai*, bên đường luôn có tiểu thư tiểu ca đợi chờ lâm hạnh.
Trong lòng hắn trầm xuống, nhớ tới gương mặt trang điểm vừa rồi, hắn chợt ý thức được thân phận của cô gái ấy, dù vậy hắn vẫn không dám tin.

Lúc này từ xa hắn có thể thấy cô ấy đang kéo tay một gã đàn ông rời đi…
Quả thực cô gái xinh đẹp này…là gái điếm.

Hắn hụt hẫng, nhưng nghĩ đến đối phương là gái thì có lẽ hắn có thể làm chút sự tình, hắn cảm giác sự xấu xa đâu đó trong người bắt đầu muốn trỗi dậy…!
Có điều hắn không biết là, khi cô gái mềm yếu mang theo gã đàn ông quẹo vào một khúc ngoặt, chỉ hai ba chiêu nàng đã chế phục được gã ta.

“Cô làm cái gì vậy hả! Tiên nhân khiêu* a!” Gã thấp giọng chất vấn.
Cô gái hừ một tiếng, móc tấm hình ra hỏi: “Anh có biết người trong hình hay không?”.

Gã đàn ông chớp chớp mắt, như là muốn tránh đi đề tài này.

Hai người đối thoại mới vài câu thì có mấy người mặc thường phục từ trong góc khác đi tới, dẫn đầu là một anh chàng rất đẹp trai, nhìn động tác của cô gái, hắn kêu lên: “Học tỷ, bắt nhầm…!Bắt nhầm rồi…!”
Cô gái bất vi sở động, lạnh giọng nói: “Hắn chắc chắn có nhận thức cô ta…Hmm, tôi đoán các người đêm qua có gặp mặt, các người rất kịch liệt…!Cô ta đã cào cấu anh từ sau lưng, anh tức giận nên đánh cô ta…Đúng không!”.

Cái gã bị áp trên mặt đất sắc mặt tái nhợt, hắn sợ hãi hỏi lại, “Cô…cô nhìn thấy?”.

“Làm sao có thể, chỉ là trên mặt anh viết rõ bốn chữ tao là biến thái “, nàng hồi đáp, cũng đã đứng lên.


“Hôm qua anh nhìn thấy cô gái này lúc nào?”.

“Trời ạ, tôi chỉ là đánh cô ta một cái thôi…”.

“Cô ta chết rồi, tôi hy vọng anh kể ra hết những gì anh biết…”.
Gã đàn ông trở nên bất an, bắt đầu kể ra tất cả.

Nàng vẫn nhìn hắn chằm chằm, thẳng đến khi hắn khai xong, nàng mới vỗ vỗ bả vai hắn, cười nói: “Chuyện hôm nay, không được nói với bất kỳ người nào…!Nếu không…”.

Rõ ràng là nụ cười ôn hoà lại làm cho người thấy sợ nổi da gà, gã đàn ông dùng sức gật đầu, cô gái mới buông hắn ra.

“Đây đã là vụ thứ ba trong tháng này, rốt cuộc bắt được điểm đầu mối…”, chàng trai vừa gọi cô gái là học tỷ thở ra một hơi, nhưng chân mày vẫn nhíu chặt.

“Không, chỉ là xác định lại thời gian chết từ nhân viên nghiệm thi mà thôi, cũng không có bao nhiêu tác dụng”.

Cô gái cau mày đáp lại, vài sợi tóc đen rũ trên áo lông màu đỏ, phảng phất đang hôn bờ vai nàng.

Chàng trai thật muốn biến mình thành cái áo lông đó, nhưng không thể, hắn là niên đệ của cô gái xinh đẹp này, hắn là đội phó tổ trọng án – Lý Bân Bân.
“Học tỷ, thật khổ cực chị, rõ ràng là một chuyên gia lại phải sắm vai gái điếm”.

Cô gái ngẩng đầu, nàng chỉnh sửa một chút tóc tai, lên tiếng, “Chuyên gia cũng là cảnh sát, không thể có đặc quyền…!Hơn nữa…”.

Nàng cũng không tiếp tục nói vế sau, mà chỉ nở ra nụ cười khuynh thành.

Nhưng khi điện thoại vừa reo, sắc mặt nàng lại trở nên rất khó coi.
“Xin chào, đúng…!không sai…!Tôi là Phương Nhan tổ trọng án…Cái gì?! Lại thêm một gái điếm mất tích?”, cô gái xưng là Phương Nhan tái mặt lại, nàng tự trách mình vì đã đưa ra phán đoán sai lầm.

Trong lúc các nàng lãng phí thời gian câu lấy con cá lớn – cũng chính là sát nhân gái điếm, thì tên sát nhân lại hành động thêm một bước…
“Học tỷ, em để Tiểu Vương ở lại bảo vệ chị…bọn em qua bên kia nhìn xem tình hình thế nào…”, Lý Bân Bân dặn dò.

Phương Nhan chỉ khoát tay, không có đáp lại Lý Bân Bân.
Nàng biết mình không thể buông tha, nàng đặc biệt đi Mỹ đào tạo huấn luyện chuyên sâu nhiều năm qua, chính là vì muốn vận dụng chuyên môn tâm lý họa tượng để phá án.

Nàng đã thành công nhiều vụ, bây giờ lại là một kẻ xảo quyệt giết gái điếm hàng loạt rồi chặt xác, nàng làm sao có thể buông tha.


Tâm lý ám thị rất nhanh đưa đến tác dụng, Phương Nhan khôi phục bình tĩnh, nàng đi đến cửa hàng bên cạnh mua nước suối, muốn yên tĩnh dò xét vụ án này một lần nữa.
Nam nhân viên ánh mắt không cố kỵ nhìn nàng chằm chằm, Phương Nhan đã thành quen, nếu không phải là do đồn cảnh sát gần đây thụ lý quá nhiều án kiện, mà nàng lại nằm trong số ít nữ nhân hiếm hoi của tổ trọng án, thì nàng cũng không luân lạc tới tình trạng đóng giả gái điếm.

“Tổng cộng là mười hai khối”.

Nhân viên cửa hàng báo ra con số, lúc Phương Nhan chuyển tiền, bàn tay thô ráp của hắn không nhịn được sờ soạng nàng một chút.
Phương Nhan nhíu mày nhưng vẫn không nói gì, phía sau lại truyền đến tiếng máy chụp hình.
Nhân viên cửa hàng sợ đến mức giật phắt tay lại, hắn định lên tiếng nhưng chỉ há miệng không thốt nên lời.

Phương Nhan cảm thấy phản ứng này rất thú vị, tạo thành loại phản ứng này, chỉ có thể là một cô gái xinh đẹp.

Có điều phản ứng của hắn quá mức khoa trương làm cho Phương Nhan cũng tò mò quay đầu nhìn.

Vừa thấy người kia, con ngươi của nàng chợt co rút lại.
Đây là một cô gái cực kỳ xinh đẹp, nước da trắng noãn, ngũ quan tinh xảo, dưới khóe mắt phải có một nốt ruồi nhỏ xinh, mọi đường nét đều quyến rũ câu hồn người.

Cho dù sắc mặt cô hiện tại rất tái nhợt, nhưng cũng không ngăn cản được khí chất mỹ lệ toát ra từ trong xương cốt của cô.

Tuổi cô nhìn qua độ khoảng đôi mươi, ăn mặc thanh lịch, nhìn thế nào cũng không giống là hành nghề gái điếm giống Phương Nhan.

Vẻ đẹp của cô là cực đoan, xinh đẹp động nhân nhưng vẫn cảm nhận được sự thanh thuần không gì sánh được.

Có lẽ là bởi vì ánh mắt biết nói của cô.

Dường như chỉ một ánh mắt đó thôi cũng đủ làm cho bất kỳ nam nhân nào trên thế gian này thần phục.

Tuy nhiên Phương Nhan là nữ, làm sao có thể rung động mất hồn vì một cô gái khác, nàng chỉ nhìn lướt qua rồi yên lặng cầm chai nước suối đi ra cửa tiệm.
Cô gái xinh đẹp cũng mua chút đồ để vào trong túi xách, cô bước đi có chút bất ổn, giống như đang chịu đựng đau đớn, thế nhưng cô vẫn tự mình gắng gượng.

Phương Nhan cảm thấy rất thú vị, và không cần dùng đến tâm lý hoạ tượng, nàng cũng đã đoán được về cô gái này.

Số tuổi ước chừng hai mươi mốt, có tri thức học thuật, có chút tố chất thần kinh, hơn nữa EQ rất cao, rất am hiểu ứng phó đàn ông…và cô ta có bạn trai lớn hơn chừng mười mấy tuổi.

Nghĩ tới đây, Phương Nhan lộ ra cười khổ.
Thân thể cô gái phía trước vẫn run rẩy, như là không thể nhịn được cơn đau nữa, cô vịn tường há miệng thở dốc, gương mặt bắt đầu thấm đẫm mồ hôi.

“Này cô, cô không sao chứ?”.

Phương Nhan nhẹ giọng hỏi, sự ôn nhu của nàng luôn có thể làm cho bất luận kẻ nào thả lỏng cảnh giác.

Nhưng mà cô gái trước mặt này lại khác biệt, cô đề phòng quan sát Phương Nhan, hỏi ngược lại: “Cô là ai?”.
Phương Nhan bật cười, “Tôi? Chỉ là một gái điếm…”, nàng chỉ vào trang phục diêm dúa, nói ra thân phận của mình hiện giờ.


Ánh mắt cô gái thoáng hiện lên chút coi thường, bất quá rất mau đem tâm tình che giấu.

Suy nghĩ qua tình huống bản thân bây giờ, cô nói: “Tôi…Tới…!Cái kia..”.
Phương Nhan đã đoán được nhưng vẫn giả vờ bày ra dáng vẻ quan tâm, “Chỗ tôi ở cũng gần đây, cô về chỗ tôi nghỉ ngơi một chút đi!”.

Cô gái không cử động, giống như cảm thấy lời Phương Nhan nói thật khó tin.
“Dĩ nhiên là nếu cô muốn qua đêm thì cũng phải thanh toán phí dụng giống những gã đàn ông kia…và gấp đôi…”.

Phương Nhan bổ sung.

Nghe nhắc tới tiền, cô gái mới thở ra một hơi.

Một khi chữ tiền được nhắc đầu tiên thì việc trợ giúp bất tự nhiên lại trở thành rất tự nhiên.

Phương Nhan chậm rãi nâng cô dậy, mang cô đi đến một căn phòng có mùi ẩm mốc, nấu chút nước nóng cho cô, kêu cô nằm trên giường nghỉ ngơi.
Cô gái kia vẫn hết sức cảnh giác, nhưng cũng không tránh được nho nhỏ hiếu kỳ quan sát gian phòng này.

Phương Nhan trông thấy liền mỉm cười, chủ động nói, “Ở đây mọi người đều gọi tôi là Viên Viên tỷ, nhìn dáng vẻ của cô, cũng không giống là người ở phố này.

Làm sao? Cô tới đây tìm người à?”.

Phương Nhan không nói ra tên thật của mình, bởi vì nàng biết, một khi nói ra chắc chắn đối phương sẽ từ trên giường nhảy dựng lên.
Thấy Phương Nhan chủ động giới thiệu, cô gái hoà hoãn thái độ, cô khẽ gật đầu giới thiệu, “Tôi tên Giang Tê Ngô,…uhm…thật ra tôi tới đây là để tìm một cô gái”.

Phương Nhan làm bộ đang rất hứng thú lắng nghe, thế nhưng tâm lý nàng biết rõ người mà cô gái này đang muốn tìm là ai.
Dù sao thì, cũng là nàng – Phương Nhan, đặc biệt mời tiểu tam Giang Tê Ngô của chồng mình đi một chuyến tới phố thiên sứ hỗn tạp này.

– ——
Tâm lý hoạ tượng, trong truyện dùng tiếng việt mình sẽ dùng như vậy.

Các bạn có thể tìm Criminal Profiling để hiểu thêm, có thể đọc quyển 「Criminal Profiling: An Introductory Guide」(David Webb, 2013).

Criminal Profiling: thu thập hồ sơ tội phạm – là quá trình phân tích những bằng chứng vật lí, bằng chứng hành vi.

Nó cần áp dụng tính logic, kỹ năng bẩm sinh và kỹ năng được đào tạo cùng nhiều năm kinh nghiệm.
Profiler là người thu thập hồ sơ thông tin để xây dựng nên profile của kẻ tình nghi.
Ở đây có thể nói Phương Nhan vừa là cảnh sát vừa là Profiler: người dùng tâm lý học để mô tả chân dung tâm lý của kẻ thủ ác, giúp cảnh sát trong quá trình điều tra những vụ giết người kỳ bí.

– ——
Editor: mọi người chuẩn bị thả tim cho ẻm đi ♥️???? em Giang Tê Ngô í!!! Em í là kiểu người rất rất cực đoan, nhưng mình thích những nhân vật như vậy.????.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.