Lão Bà Kết Hôn Sao

Chương 17


Bạn đang đọc Lão Bà Kết Hôn Sao – Chương 17


Trong lồng ngực ấm áp, Ôn Ninh có mùi dầu gội đầu thơm nhẹ, mùi rất dễ chịu, Cố Trì Khê ôm nàng chặt hơn, dụi chóp mũi vào cổ nàng, nhắm mắt lại.

Thân thể Ôn Ninh có chút cứng đờ, tay buông thõng chậm rãi đặt ở trên lưng Cố Trì Khê, nhẹ giọng hỏi: “Làm sao vậy?”
Hô hấp truyền đến bên tai nàng, tê dại ngứa ngáy, nàng vô thức cảm giác đã xảy ra chuyện gì, không khỏi siết chặt hai tay.

Hai người ở gần nhau, nhiệt độ từng chút tăng lên, tim đập nhanh hơn.

Trầm mặc một lát, bên tai truyền đến thanh âm trầm thấp: “Không có gì.”
Cố Trì Khê buông Ôn Ninh ra, cúi đầu, tóc che một bên mặt, nhìn ra ngoài cửa sổ, trầm mặc không nói.

Ôn Ninh vốn tưởng rằng cô sẽ không nói nữa, đột nhiên cô quay đầu nhìn thẳng nàng, nói: “Mẹ tôi muốn tôi gả vào hào môn.”
Màu đỏ trong mắt cô biến mất không còn dấu vết, tựa hồ vừa rồi chỉ là ảo giác, mặt mày cô nhàn nhạt, ngữ khí thản nhiên, tựa hồ đang thảo luận một tin tức không liên quan.

Ôn Ninh cả kinh, tay nắm chặt góc áo: “Vậy chị…”
“Không có khả năng.” Cố Trì Khê lắc đầu, thanh âm lạnh lẽo như cũ, “Không ai có thể quản được tôi.”
Ôn Ninh khẽ ừ một tiếng, buông góc áo ra, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve.

Nghĩ lại những lời này, nàng cảm thấy thật châm chọc, nếu không ai có thể quản Cố Trì Khê, vậy năm đó rời đi không lời từ giã hẳn là suy nghĩ của chính cô, là cô chủ động rời đi.

Ôn Ninh đã từng nghĩ tới, có phải có cái gì khó nói hay không, nhưng nghĩ như thế nào thì nàng cũng không cách nào có thể thuyết phục chính mình.

Nàng tìm mọi lý do cho Cố Trì Khê, nhưng cho đến hiện tại nàng chỉ kiếm được một cái cớ có lệ.

Quên đi, nàng không quan tâm.

“Đời này tôi chỉ kết hôn với một người.”
Giọng nói lạnh lẽo của người bên cạnh ôn hòa đi, đầu ngón tay Ôn Ninh dừng lại, theo bản năng ngẩng đầu lên: “Là ai?”

Cố Trì Khê nhìn nàng một cái, khóe môi nhếch lên.

“Em đoán xem.”
“…”
Ánh mắt cô sáng rực, sâu không lường được, khiến người ta không thể đọc được suy nghĩ trong đó.

Tim Ôn Ninh đập kịch liệt, nàng không thoải mái mà né tránh, “Tôi cũng lười đoán, trở về thôi.”
Cố Trì Khê ảm đạm thu hồi ánh mắt, quay mặt về phía cửa sổ, thủy tinh phản chiếu rõ ràng nụ cười chua xót trên môi cô.

Thời gian đình chỉ bay nửa tháng sắp kết thúc, chuyến bay tiếp theo của Ôn Ninh đã kín chỗ, ngày đêm đảo lộn, lịch trình của nàng vô cùng thất thường, hơn nữa vì là mùa giông bão nên thường xuyên bị trì hoãn dẫn đến tăng ca, hơn nữa sau khi tan làm nàng không có năng lượng để đi làm việc bán thời gian.

Nàng trả lại tiền cho Cố Trì Khê, tiếp tục cuộc sống thắt lưng buộc bụng.

Kể từ khi được trả lương, công ty tràn ngập ngưỡng mộ đối với Cố Trì Khê, mọi người điên cuồng thổi rắm cầu vồng cho lão bản.

Diễn đàn mỗi ngày lớn tiếng, thậm chí có người còn thành lập “Nhóm fans Cố tổng”, khoa trương đến đáng sợ.

Một số người ngo ngoe rục rịch đi ăn máng khác tạm thời từ bỏ ý nghĩ này, nhưng lần này về cơ bản họ đã ổn định lại tâm tình.

Ôn Ninh thực sự cao hứng thay Cố Trì Khê.

Tiền trả xong, lương cũng không nợ nữa, sau này bọn họ hẳn là không có điểm giao nhau, cứ như vậy sống cuộc sống của chính mình, không quấy rầy lẫn nhau.

Nghĩ đến những điều này, nàng có chút phiền muộn.

Buổi tối, Lạc Thành có một trận mưa lớn.


Nhiều máy bay lượn vòng trên sân bay, chờ mây giông tan đi rồi xếp hàng vào cảng theo hướng dẫn của ATC.

Ôn Ninh là người hạ cánh thứ bảy, trễ hơn 20 phút so với thời gian hạ cánh theo lịch trình ban đầu.

“Hai ngày nay trời mưa rất to, lại không hạ cánh đúng lúc, ông trời thật sự muốn lăn lộn chết chúng ta.”
“Có thể hạ cánh là tốt rồi, tôi không muốn đi nơi khác luân phiên hạ cánh.”
Trong buồng lái, cơ phó 1 và cơ phó 2 làm xong việc đang trò chuyện, hẳn là cảm thấy may mắn, nếu như hơn mười phút sau mây trôi đi, đêm nay họ sẽ qua đêm ở sân bay luân phiên, không thể về nhà.

Ôn Ninh im lặng lắng nghe, thu dọn tư liệu, lúc làm việc nàng rất ít nói chuyện, kể cả dưới đất.

Mặc dù mọi người thích làm việc với nàng, nhưng họ đều biết phong cách của nàng, càng xa cách lại càng hấp dẫn người.

“Cơ trưởng, bên cạnh công ty có một nhà hàng mới khai trương…” Cơ phó 2 thăm dò gọi nàng.

“Không đi.”
“…”
Dọn dẹp xong, cả đội tan làm.

Vừa mới tạm biệt đội bay, điện thoại trong túi Ôn Ninh rung lên, trong nháy mắt nàng còn tưởng là Cố Trì Khê gọi, lấy ra xem, ID người gọi là tiểu cô.

“Alo? Cô cô.”
Yên lặng một lúc, một giọng nói hơi run run của một nữ nhân trung niên truyền đến: “Ninh Ninh, ăn cơm chưa?”
“Còn chưa, con vừa mới tan làm,” Ôn Ninh nghe thấy trong giọng nói của bà có chút không đúng, “Có chuyện gì sao, cô cô?”
“Ta……”
“Không vội, cô cô, người thong thả nói.” Nàng đột nhiên có dự cảm không lành.


Trong điện thoại lại một trận trầm mặc, lúc sau mới ấp a ấp úng nói: “Ta muốn hỏi dạo này con có dư dả không…!có thể…!cho ta vay một ít tiền không…”
Từ khi cha mẹ nàng gặp tai nạn, người thân trong nhà đều giúp đỡ rất nhiều, biết nàng khó trả nợ, bọn họ tuyệt đối sẽ không gây phiền toái cho Ôn Ninh, huống chi là hỏi mượn tiền của nàng.

Ôn Ninh nghe vậy cũng sửng sốt, “Có phải có chuyện gì không?”
Giọng nói vô thức lớn hơn, thu hút ánh mắt dò hỏi của các đồng nghiệp khác.

Cô cô có vẻ khó xử, lắp bắp hồi lâu mới nói hết câu: “Tháng trước dượng của con được chẩn đoán mắc bệnh tiểu đường, bác sĩ nói cần ghép thận, chi phí sẽ rất cao, cần rất nhiều tiền…!khoảng 40 vạn…!Bảo hiểm y tế chỉ có thể hoàn trả tiền thuốc điều trị thôi…”
“Vốn là chúng ta có thể cắn răng có chút tiền, nhưng mấy năm nay ông nội con bệnh liệt giường, bà nội con sức khỏe không tốt, cần uống thuốc, Hiên Hiên cùng Diệu Diệu lại phải đi học…”
Vừa nói, tiểu cô vừa khóc.

Trong đầu Ôn Ninh một trận ong ong, nàng đột nhiên cảm thấy lạnh cả người.

Cảnh vật bên ngoài cửa sổ không ngừng rút đi, một chiếc ô tô chạy vụt qua, nước bắn tung tóe trên mặt đất, rơi xuống cửa sổ, mặt kính bị những giọt nước dày đặc bao phủ, tầm nhìn của nàng có chút mơ hồ.

Có lẽ đã trải qua quá nhiều chuyện sinh ly, tử biệt, nếm trả đủ loại tư vị, trong lòng Ôn Ninh lại không có một chút tri giác, giống như tê dại.

Nàng chỉ nghĩ: A, lại thêm một tai họa.

“Cô cô đừng khóc, đợi con trở về nhìn một chút, chịu đựng một chút.” Ôn Ninh hạ thấp giọng, không muốn đồng nghiệp nghe thấy nàng nói, vì duy trì đáng thương cùng lòng tự trọng mong manh kia.
Đến công ty, nàng nộp tài liệu rồi một mình lái xe về nhà.

Chưa bao giờ cảm thấy hành trình dài như vậy.

Vịnh Thiên giống như một cụ già hơn bảy mươi tuổi, lặng lẽ nằm ở một góc của thành phố cổ, gió thổi những cành lá cây dương cao rậm rạp trong tiểu khu, xôn xao chấn động rơi đầy bọt nước, nghe tới giống như thổi tung ngôi nhà nơi này.

Trong nhà không có người, Ôn Ninh như cái xác không hồn lên lầu tắm rửa, thay quần áo, vào bếp hấp mấy cái bánh bao, vội vàng ăn.

Nàng lôi cuốn sổ tiết kiệm, sổ cái và tất cả các thẻ ngân hàng của mình ra.

Trong sổ tiết kiệm chỉ có 3.000 tệ, còn nguyên vẹn, tổng cộng có năm thẻ ngân hàng, cộng lại chưa đến 20 vạn.

Tất cả số tiền nàng kiếm được đều dùng để trả nợ, dù ăn cần mặc kiệm đến đâu cũng chỉ có thể chia cho tiểu cô nhiều nhất là 10 vạn.


Ôn Ninh mở sổ ra đọc từng trang.

Nét chữ dày đặc, lớn như đổ bao nhiêu tiền xăng, nhỏ như mua hộp chỉ nha khoa, mọi chi phí đều được ghi chú rõ ràng.

Ánh đèn vàng ấm áp chiếu lên chữ viết, khi thì sáng sủa, khi thì mơ hồ, giống như một làn sương mỏng, làm mờ đi nỗi chua xót không lời, từng chút từng chút ăn mòn nàng.

Ông bà nội đều làm nông, nhà chỉ có hai người con là ba và tiểu cô, năm đó bố mẹ làm ăn giàu có cũng giúp đỡ thân thích, lúc đó cuộc sống cũng khấm khá.

Sau khi cha mẹ bị tai nạn, tiểu cô của nàng đã bán hai căn nhà để giúp nàng trả nợ, cả gia đình 4 người chen chúc trong căn chòi 70m2, gánh nặng chu cấp cho người già đổ lên vai.

Hiện tại nàng không thể ngồi yên.

Về phần thân thích bên ngoại, ông ngoại mất sớm, bà ngoại tuổi già chân yếu, thường được dì chăm sóc, may mà bà có lương hưu, có thể sống một cuộc sống tử tế.

Ai cũng áp lực phải chu cấp cho người già, còn phải nuôi con nhỏ, không mở miệng được với ai.

Ôn Ninh nhìn sổ sách kế toán, hít một hơi thật sâu, há miệng chậm rãi thở ra, cảm giác ngột ngạt vẫn còn đọng lại, giống như một tảng đá vô hình đè lên trái tim nàng.

Lúc này, người duy nhất nàng nghĩ đến là Cố Trì Khê.

Nàng liền quay số của người kia.

“Ninh Ninh?”
Giọng nói ôn nhu lẫn chút kinh ngạc.

Ôn Ninh rũ mắt nhìn chằm chằm ngón chân, lại đột nhiên từ bỏ ý định này.

“Sao không nói lời nào, Ninh Ninh?”
“Không có gì…” Ôn Ninh mấp máy môi, “Gọi lộn số.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.