Lão Bà Fan Hiểu Biết Một Chút

Chương 19: Vì cái gì nước sốt trong tô của Hoắc Hi nhiều hơn chúng tôi!


Đọc truyện Lão Bà Fan Hiểu Biết Một Chút – Chương 19: Vì cái gì nước sốt trong tô của Hoắc Hi nhiều hơn chúng tôi!

Em không có! Không phải em! Đừng nói bừa!

Thịnh Kiều cố gắng giả bộ bình tĩnh: “A? Có sao?” Cô ngẩng đầu nhìn bầu trời: “Không khí hôm nay, e rằng trời sẽ có mưa, ôi chao, sẽ lạnh lắm nhỉ.”

Dứt lời, đứng dậy, ôm chậu hoa chạy nhanh như chớp.

Hoắc Hi ngồi tại chỗ một lúc, mặt không chút thay đổi đứng dậy vào nhà.

Dân mạng sôi nổi suy đoán vừa rồi Hoắc Hi đã nói gì.

【 Thịnh Kiều lúc đi trông rất hoảng loạn nha, là bị Hoắc Hi mắng hay sao 】

【 Hoắc Hi rất có giáo dưỡng, cũng không mắng chửi người, cám ơn 】

【 Nói không chừng là chịu không nổi Thịnh Kiều, nói cô ta cách mình xa một chút 】

【 Hy vọng cô ta thật sự có thể tránh xa một chút, tốt nhất là không xuất hiện trong tầm mắt của Hoắc Hi 】

【 Mọi người ở đây đoán mò gì chứ, tôi thấy Thịnh Kiều cũng không cố ý dán Hoắc Hi mà, có bản lĩnh mọi người cũng khiến tổ tiết mục mời mình tham gia đi 】

【 Lời nói ngu ngốc của lầu trên đến thời 8102 có thể nhìn thấy】

【 Cô ta vậy mà lại có can đảm dán đấy, phát sóng trực tiếp tất cả mọi người đều nhìn thấy mà 】

【 Vừa muốn xem Hi bảo bối của tôi, vừa không muốn nhìn thấy Thịnh Kiều, tôi khổ quá mà 】

【 Tôi cũng rất khổ, phải chịu đựng xúc động muốn tự đâm hai đôi mắt của mình, kiên trì xem 】

【 Lầu trên cần gì chứ, không xem mau mau cút, cũng không phải chỉ có một khách quý nhà bạn là lớn nhất】

【 Thịnh Kiều đi rồi để Hoắc Hi nhà bạn đói chết, fan lưu lượng đúng là xem ai cũng không thuận mắt 】

Nhiệm vụ buổi chiều là chụp ảnh tuyên truyền.

Thịnh Kiều vì để bóp chết suy nghĩ muốn xào CP của tổ tiết mục mà khi chụp ảnh cách xa Hoắc Hi, cam tâm tình nguyện đứng ở góc bên cạnh. Sau khi chụp ảnh, mọi người trở về phòng mình nghỉ trưa, cô không có thói quen ngủ trưa, một mình xem TV ở phòng khách một lát. Thời gian ăn tối đã đến, cô đem thịt heo mua hồi trưa cắt nhỏ, thêm nước sốt nấu thành nước sốt thịt.

Phùng Vi là người thứ nhất bị mùi thơm hấp dẫn đi đến, sau khi cô ấy tẩy trang cả người nhìn rất mờ nhạt, giọng nói rất thấp nhưng khi nhìn thấy nước sốt thì ánh mắt lại tỏa sáng, hỏi Thịnh Kiều: “Cô đang làm gì vậy?”

“Mì sốt thịt.*”

Cô ấy hít hít mũi, có chút buồn bã nói: “Tôi đã lâu rồi không được ăn thịt.”

Thịnh Kiều nhìn cô ấy một cái, trong phòng có lò sưởi, cô ấy mặc T-shirt và quần jean ôm sát người, vóc dáng siêu đẹp, có thể gầy đến một chút thịt thừa cũng không có. Người mẫu vì duy trì vóc dáng quả thật phải khổ công rất nhiều.

Thịnh Kiều dùng đầu chiếc đũa chấm một chút nước sốt. “Nếm một chút.”


Phùng Vi cau mày lưỡng lự, nghĩ nghĩ rồi đưa đầu lưỡi nếm một chút, sau đó mặt thỏa mãn: “Ăn quá ngon.”

Những người ngủ trưa đều đã xuống lầu, bị mùi thơm dẫn đến phòng bếp, mì sốt thịt đã nấu xong. Phùng Vi không ăn, chỉ chia làm năm phần. Khi bưng lên bàn, nước sốt ở trên được ngọn đèn chiếu đến vàng óng ánh, camera quay một đoạn đặc tả, khiến cho số người xem trực tiếp tăng liên tục.

【 Bỗng nhiên muốn ăn mì sốt thịt, tôi muốn đặt một phần bên ngoài 】

【 Tôi cũng vậy! 】

【 Hiện tại tôi nhìn Thịnh Kiều càng nhìn càng thuận mắt 】

【 Một phần mì sốt lầu trên liền thấy thuận mắt? Rõ ràng là làm cho các người xem thôi 】

【 Hai bữa cơm đều là do Thịnh Kiều làm, cho dù là cô ấy cố ý làm cho người xem xem đi nữa thì người ta cũng đã nỗ lực làm việc rồi. 】

【 Mỹ thực cũng không lấp kín miệng mấy người được 】

Biết Phùng Vi buổi tối không ăn, Thịnh Kiều đưa cho cô ấy một chén nước mì, thêm nửa muỗng nước sốt, an ủi: “Ấm bụng, nếm một chút cũng không thêm bao nhiêu thịt.”

Phùng Vi ngửi mùi thơm cũng không từ chối nữa, đang uống liền nghe Chung Thâm ở bên cạnh rất không hài lòng mà rống: “Kiều Kiều! Vì cái gì mà nước sốt trong tô của Hoắc Hi nhiều hơn chúng tôi!”

Thịnh Kiều: “………..”

Mọi người đều nhìn tô của Hoắc Hi, so sánh với tô của mình, hình như là nhiều hơn, viên thịt bao với sợi mì vàng óng màu sắc so với họ quả thật là nhiều hơn.

Thịnh Kiều mặt không đổi sắc: “Hả? Tôi không biết nha, tôi tiện tay đổ, anh không đủ tôi sẽ lấy thêm cho anh.”

Chung Thâm biết rõ tâm tư nhỏ của cô nhưng lại không thể đâm thủng ngay tại trận, tức giận nói: “Không muốn không muốn, lần sau chú ý chút, đừng làm cho người khác nghĩ cô thiên vị!”

Ăn cơm xong Chung Thâm đề nghị chơi trò chơi, anh ta tủi thân nhìn Thịnh Kiều nói: “Kiều Kiều, từ khi cô không mang tôi theo, tôi từ kim cương rớt xuống hoàng kim.”

(*) Trò chơi này là trò Vương Giả Vinh Diệu, hồi trước Chung Thâm ở đẳng cấp Hoàng kim, được Thịnh Kiều gánh team thăng lên cấp kim cương [xem lại chương 8], 1 team (đội ngũ) trong game có 5 người.

Trò chơi có năm vị trí nhưng lại có sáu người, như vậy một người sẽ không được chơi. Đúng lúc Phùng Vi cũng không muốn chơi, cô ấy nói thẳng: “Tôi không chơi, mọi người chơi đi.”

Nói xong tính về phòng, Thịnh Kiều liền giữ chặt cô ấy: “Năm người các ngươi chơi đi, tôi hướng dẫn mọi người chơi.”

Nhạc Tiếu trước kia cũng chưa từng chơi, nhưng ba người nam đều muốn chơi, cô đương nhiên không thể rớt lại phía sau, nhanh chóng tải trò chơi xuống, ngượng ngùng nói: “Tôi chơi không giỏi, mọi người phải giúp tôi.”

Chung Thâm vẻ mặt ghét bỏ: “Tôi không muốn gánh lính mới.”

Bị Thịnh Kiều đập một phát: “Trình độ của anh có khác gì lính mới sao?”

Dân mạng bị chọc cười như điên.

【 Chung Thâm bị Thịnh Kiều cho vả mặt chưa đã sao? 】

【 Dựa vào Thái Văn Cơ kia của cậu ta, sao không biết xấu hổ ghét bỏ Nhạc Tiếu chứ 】


【 Muốn được nhìn trực tiếp Thịnh Kiều chơi thích khách một lần, lần trước xem thành tích chiến đấu của tổ kịch phát, tôi thật sự kinh sợ 】

【 Trò chơi năm người, người thứ sáu rất lúng túng 】

【 Vậy nên Thịnh Kiều mới có thể giữ chặt Phùng Vi, bản thân không chơi mà làm hướng dẫn, hành động này rất ấm áp 】

【 Kiều của tôi thật là một tiểu thiên sứ ấm áp và tốt bụng 】

【 Mẹ ơi, lại có người dùng thiên sứ để miêu tả Thịnh Kiều, tôi không thể nhìn thẳng từ thiên sứ này 】

【 Người chim còn tạm được. 】

Chỉ cần có người khen Thịnh Kiều một câu, antifan sẽ nhanh chóng xuất hiện, số lượng fan ít, trước số lượng antifan khổng lồ và Hi Quang châm ngòi thổi gió, Kiều fan chỉ có thể yên lặng lui xuống.

Trò chơi bắt đầu, Thịnh Kiều đứng ở phía sau Nhạc Tiếu và Phùng Vi, cẩn thận chỉ các cô ấy làm sao ấn phím, làm sao mua trang bị, nên đi như thế nào, như thế nào tung ra kỹ năng.

Thao tác của lính mới tóm lại là không thuần thục, sai sót liên tiếp, camera đem hình ảnh trò chơi đặc tả, có thể thấy Nhạc Tiếu và Phùng Vi liên tục tự tìm đường chết, người xem thấy đều vội muốn chết, thế mà Thịnh Kiều vẫn không nóng nảy, từng chữ từng câu chỉ các cô nên tránh né như thế nào.

Phùng Vi dưới sự chỉ bảo của Thịnh Kiều dần dần thích ứng tốt, ít nhất không hề tặng đầu người, ngẫu nhiên còn có thể phụ trợ đồng đội đoạt đầu người. Ngược lại Nhạc Tiếu vẫn luống cuống tay chân, vừa thấy quân địch đến liền luống cuống, phóng kỹ năng loạn, chạy loạn khắp nơi, thi thể rải rác mỗi góc Vương Giả Hạp Cốc*.

(*) Vương Giả Hạp Cốc là tên 1 bản đồ trong game Vương Giả Vinh Diệu

Thịnh Kiều nhìn cô ấy suýt muốn khóc, vỗ vỗ đầu cô ấy, nhẹ giọng nói: “Lát nữa tôi một mình mang cô, bọn họ đẳng cấp cao, không theo chân bọn họ chơi.”

Nhạc Tiếu dẩu miệng, không vui mà ừ một tiếng.

Chơi vài lần, mọi người đều tự trở về phòng chuẩn bị đi ngủ, Thịnh Kiều rửa mặt thay đồ ngủ, tới gõ cửa phòng Nhạc Tiếu. Trong phòng Nhạc Tiếu đang mở máy tính, trên màn hình là trang web hướng dẫn thao tác công kích của game Vương Giả Vinh Diệu.

Cô gái này đúng là một người háo thắng.

Thịnh Kiều nói: “Đừng xem cái đó, trong trò chơi toàn bộ hành trình theo tôi, đánh nhiều lần sẽ khá hơn thôi.”

Nhạc Tiếu bán tín bán nghi, theo Thịnh Kiều mở trò chơi.

Thật sự là trải nghiệm trò chơi cùng với ban nãy hoàn toàn không giống nhau.

– — Theo tôi, không nên vượt qua tôi.

– — Bấm phím 2, rồi bấm phím 3, lại bấm phím 1.

– — Chạy, dừng lại, vào bụi cỏ, không được cử động, chờ tôi trở lại.

– — Học cách nhìn bản đồ nhỏ (bản đồ ngay góc trên màn hình), đứng ở trong bụi cỏ nhìn, không cần đi ra.


– — Đánh, theo tôi, tôi ngay bên cạnh cô.

– — Chạy trở về, dừng, rồi bấm phím 2, sau đó chạy sang trái.

Trò chơi này chơi vui như vậy sao? Cảm giác địch nhân đều là đậu hủ, một đao chém một người! Nhạc Tiếu chơi hăng hái, nhất thời có chút phiêu, không chú ý liền ly khai phạm vi của Thịnh Kiều, rất nhanh bị địch quân bắt lấy.

Cả phòng đều vang lên thét chói tai của Nhạc Tiếu: “Kiều Kiều cứu tôi!!!!”

Ngay sau đó là tiếng nói bình tĩnh của Thịnh Kiều: “Cố trụ vững, lập tức tới, trước tiên cô xài kỹ năng 2.”

“A a a, tôi xài không được, tôi sắp chết, tôi sắp chết!”

Dứt lời, bóng người trong màn hình chợt lóe, quân địch bị cố định, ngay sau đó thanh máu giảm xuống, ngã xuống đất tử vong.

Thịnh Kiều xoay xoay cổ tay, “Đâu chết dễ dàng như vậy.”

Người xem bị thao tác của cô làm sợ ngây người.

【 Tôi vậy mà bị một màn này chọc mắt rồi!!!!! 】

【 Thực xin lỗi…. Muốn theo CP này 】

【 Năng lực bạn trai của Thịnh Kiều bộc phát… Là chuyện gì xảy ra? 】

【 Cọ Nhạc Tiếu, chúng tôi không đồng ý 】

【 Không dám cọ Hoắc Hi, đổi thành cọ Nhạc Tiếu sao 】

【 Thuốc cao bôi trên da chó mãi mãi là thuốc cao bôi trên da chó 】

【 Trong làn đạn có một số người tư tưởng thật sự xấu xa, dù sao Thịnh Kiều cũng không làm cái gì sai 】

【 Khi bạn ghét một người nào đó thì tất cả hành động tốt bụng ấm áp của người đó cũng sẽ biến thành một cái gai, đâm đau chết lòng dạ hiểm độc của bọn giang tinh nào đó. 】

Liên tục thắng mấy trận, Thịnh Kiều nhìn đồng hồ, “Trễ rồi, ngày mai chơi tiếp đi.”

Khuôn mặt Nhạc Tiếu hưng phấn mà đỏ lên, “Kiều Kiều, ngày mai cô cũng phải mang tôi nhé, tôi không muốn chơi cùng với bọn họ.”

Trải qua trò chơi một chút cũng không tốt!

Thịnh Kiều gật gật đầu, khép cửa đi ra ngoài, đang muốn về phòng của mình, thì đụng phải Hoắc Hi đang ở hành lang. Anh mới vừa đi xuống lầu rót nước, đang cầm ly nước về phòng, khi nhìn thấy Thịnh Kiều, bước chân dừng một chút, lên tiếng bắt chuyện: “Vẫn chưa ngủ sao?”

Trước camera, Thịnh Kiều còn rất kiềm chế, lễ phép trả lời: “Cùng Tiếu Tiếu đánh vài trận.” Vài ba bước đi tới cửa phòng của mình, khi xoay tay nắm cửa, nhẹ giọng nói: “Đi ngủ sớm một chút, chúc ngủ ngon.”

Hoắc Hi nhìn sườn mặt của cô, “Ngủ ngon.”

Thịnh Kiều điềm nhiên như không vào phòng, nhưng lỗ tai lại trộm đỏ lên.

Tới giờ đi ngủ, người xem trực tiếp cũng từ từ ít đi, Thịnh Kiều dùng áo khoác phủ lên camera trên tường, lên giường. Lăn qua lộn lại vẫn nhịn không được lấy di động ra gửi cho Hoắc Hi một tin nhắn.

– — Anh sao lại muốn tới tham gia tổng nghệ này?

Một lát sau mới thu được tin nhắn của anh: Thiếu đạo diễn một lần ân tình.

Thịnh Kiều cầm di động nhìn nửa ngày, thở dài, chậm rãi đánh chữ: Em không biết anh cũng tới, nếu trong chương trình có tạo thành ảnh hưởng không tốt cho anh, em nói trước một tiếng thật xin lỗi.


Hoắc Hi trả lời: Không có việc gì, không đến mức.

Dừng một chút còn nói: Sớm nghỉ ngơi một chút.

Một câu không có gì của idol có thể trấn an lòng người. Thịnh Kiều dùng sức gật đầu. Trước khi ngủ như thường lệ cô đăng nhập vào weibo fanclub của mình đăng thông báo chúc ngủ ngon của hôm nay.

Thời điểm login phát hiện tài khoản Weibo và Fanclub đều tăng hơn mười vạn fan.

Trong nhóm fanclub, mọi người hỏi: Hội trưởng, ngày đầu tiên phát sóng trực tiếp của Kiều Kiều đã kết thúc, chúng ta có cần tạo một đoạn cut (đoạn video ngắn toàn cảnh của nữ 9) không?

Thịnh Kiều trả lời: Có, trưởng nhóm tuyên truyền mạng chịu trách nhiệm về vấn đề này. Bây giờ có thể chiêu mộ một số fan cắt nối buên tập video đăng weibo để tuyên truyền Fanclub, nhưng phải sàng lọc chặt chẽ, cần chất lượng không cần số lượng.

Sắp xếp hết nhiệm vụ tuyên truyền cho nhóm fanclub, Thịnh Kiều rốt cục có thể đi ngủ.

Cô không có thói quen dậy trễ, sáng bảy giờ đồng hồ sinh học liền tự động thức dậy, sau khi rửa mặt ra khỏi phòng, thấy các phòng còn lại đều đóng chặt, cô nhẹ nhàng đi xuống lầu, chiên một quả trứng và rót một cốc sữa cho mình.

Ăn xong, mở Vương Giả Vinh Diệu chuẩn bị đánh vài trận đề cao tinh thần, mới vừa login, liền nhận được lời mời tổ đội của Hoắc Hi.

Tay Thịnh Kiều run lên, bất động thanh sắc đưa mắt nhìn lên lầu, sau khi đồng ý lời mời, bắt đầu chinh chiến Vương Giả Hạp Cốc*. Thắng hai trận, Thịnh Kiều thừa dịp thời gian chờ phục sinh, đánh chữ trên kênh phụ cận: “Xuống dưới ăn bữa sáng chưa?”

(*) Vương Giả Hạp Cốc là tên 1 bản đồ trong game Vương Giả Vinh Diệu

Hoắc Hi đang đánh Rồng, dừng lại, trả lời: “Đánh xong trận này.”

“Muốn ăn cái gì? Mì hay là cháo?”

“Đều được.”

Đồng đội liên tục phát mười dấu chấm than: Thời gian đánh rồng gấp gáp! Hai ngươi có thể đánh rồng xong rồi mới tú ân ái nơi sơn dã được hay không?

Chờ trận này kết thúc, Thịnh Kiều cất di động, vào phòng bếp, vì không muốn quá lộ liễu, cô nhân tiện làm luôn năm phần, chờ khi mọi người được tổ đạo diễn đánh thức bước xuống lầu, thức ăn nóng hổi đã có trên bàn.

Nhạc Tiếu kinh hỉ nói: “Oa, tiểu Kiều, cô là nàng tiên ốc biến thành phải không?”

Hoắc Hi nhìn trứng chiên mà mình thích ăn ở trên bàn, yên lặng uống ly sữa nóng.

Mọi người đang ăn đến vui vẻ, tổ đạo diễn ở bên cạnh gõ gõ tấm giấy đen nhỏ: “Chú ý một chút, tuyên bố nhiệm vụ.”

Mọi người: Còn có nhiệm vụ?

Đạo diễn: “Buổi tối khách mời bí mật sẽ xuất hiện, mọi người phụ trách tiếp đãi. Khi khách mời rời đi sẽ đánh giá sự tiếp đãi của mọi người, đánh giá năm sao thưởng chi phí sinh hoạt, không có phần thưởng và hình phạt nào cho ba hoặc bốn sao, và một hoặc hai sao sẽ bị khấu trừ chi phí sinh hoạt.”

Tiếp đãi khách mời?

Không đúng nha đạo diễn, thời điểm mới đến cũng không nói sẽ có khách mời mà?

______☆______

(*) Zhajiangmian (tiếng Trung 炸醬面; âm Hán Việt: Tạc tương miến) là một món ăn Trung Quốc gồm có sợi mì dày và nước sốt. Nước sốt cho món mì Zhajiang thường là thịt lợn hoặc thịt bò xay xào lên chế nước vào, cùng với sốt đậu tương lên men. Rau củ ăn kèm thường là rau củ tươi hoặc lên men như dưa chuột, củ cải, trứng tráng thái sợi hoặc đậu phụ đặc tùy mùa và khu vực. Ở đây mình để là Mì sốt thịt.

– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –

14/10/2019


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.