Lão Bà Fan Hiểu Biết Một Chút

Chương 127127


Đọc truyện Lão Bà Fan Hiểu Biết Một Chút – Chương 127127


Chương 127

Sắc mặt Thịnh Kiều ửng hồng, hiện tại mới thấy lúng túng, mấp máy môi không thốt nên lời.

Không biết áo khoác và nút áo từ khi nào đã bị anh cởi bỏ. Hoắc Hi ôm lấy vòng eo thon nhỏ của cô, dùng ngón tay cọ xát từng tấc da thịt, mỗi lần lướt qua đều khiến cơ thể cô run rẩy, nhưng anh thủy chung không di chuyển lên trên. Hoắc Hi tiếp tục cúi đầu hung hăn cắn môi cô, khiến cô ý loạn tình mê, cạy khớp hàm khiến cô khẽ hé miệng ra, sau đó anh hôn càng sâu. Cô theo bản năng muốn đáp lại nhưng anh xâm phạm quá mức mãnh liệt, cô sắp ngất luôn.

Giữa môi cô tràn ra một tiếng rên rỉ, cằm ưỡn lên. Hoắc Hi vòng tay xiết chặt eo của cô, kéo thân thể cô dán sát vào mình, môi hôn một đường đi xuống, từ môi xuống cằm, qua yết hầu, cuối cùng dừng lại ở xương quai xanh.

Thịnh Kiều nức nở một tiếng, hai tay nắm chặt ra giường, sau một lúc mới nghe tiếng anh trầm trầm cất lên.

“Em sợ sao?”

Cô nhỏ giọng khóc hức hức, thần trí đã sớm mê ly, lại gật, lại lắc.

Hoắc Hi không tiếp tục, đầu chôn nơi cần cổ của cô, ngực phập phồng lên xuống, thở hổn hển. Qua một lát, anh buông tiếng thở dài, thấp giọng nói.

“Anh nhờ Tiểu Đản đặt căn phòng bên cạnh cho em. Em qua đó trước nhé, lát anh qua.”

Cô vươn tay luồn vào áo anh, nhỏ giọng hỏi.

“Vậy còn anh?”

Hoắc Hi bắt lấy bàn tay đang sờ loạng của cô, kéo ra, xoa đầu cô bảo.

“Anh đi tắm, ngoan, em qua phòng bên cạnh đi.”

Nói xong, Hoắc Hi đứng lên, vọt vào phòng tắm.

Tiếng nước xối xả rất nhanh vọng ra. Cô lặng người nằm ở trên giường. Thần trí từ từ chạy trở về. Hồi tưởng cảnh lúc nãy, khuôn mặt liền ửng đỏ, đỏ giống như xuất huyết.

Cô chầm chậm bò dậy, toàn thân mềm nhũn, khẽ liếc vào phòng tắm, qua lớp kính mờ có thể nhìn thấy bóng dáng đang đứng xả nước ở bên trong, tứ chi thon dài săn chắc.

Huhu… không được nhìn, tưởng tượng một chút sẽ thành tội ác mất.

Cô che mặt chạy đi.

Vào phòng bên cạnh, cô lập tức mở di động, lên weibo đọc tin tức để dời lực chú ý. Trên trang đầu và trong siêu thoại đều là hình ảnh tiếp cơ của fan. Nửa năm không thấy, mọi người đều công nhận rằng Hoắc Hi ngày càng đẹp trai, khí chất trầm tĩnh càng thêm nồng hậu. Trong video, giọng nói anh ôn nhu dặn dò fan phải chú ý an toàn. Vừa nghe, tâm tư cũng muốn nở hoa luôn.

Giống như con trẻ rời nhà nửa năm, rốt cuộc trở về, toàn bộ siêu thoại vui mừng như đón tết. Nghĩ tới ngày mai còn có sân khấu biểu diễn để xem, ai cũng kích động đến không ngủ được.


Các trạm tử đều đồng loạt đăng ảnh. Không ít Hi Quang chạy qua hỏi Phúc Sở Ý.

Hi Quang >> A Phúc, đồ của bạn đâu?

Phúc Sở Ý >> A Phúc bận, không đi được. Ngày mai sẽ giúp tỷ muội chỉnh ảnh, xem cho đã ghiền.

Thành viên trong tổ tiếp ứng đã gửi ảnh qua. Thịnh Kiều không mang theo máy tính nên nói với họ là ngày mai cô mới có thời gian chỉnh ảnh.

Đại khái khoảng 1 tiếng sau, Hoắc Hi gõ cửa phòng cô.

Anh mặc một bộ đồ ở nhà rộng rãi thoải mái, tóc ướt đẫm, y như anh chàng đẹp trai trong tập truyện tranh bước ra vậy, đẹp ngất ngây. Thịnh Kiều chạy đi lấy khăn lông.

“Sao anh không sấy tóc?”

“Chờ em sấy cho anh.”

“Được nha~”

Cô kéo anh ngồi xuống mép giường rồi chạy đi lấy máy sấy. Đầu tiên là dùng khăn lông lau qua một lượt, sau đó cô quỳ sau lưng anh, cẩn thận ôn nhu sấy tóc cho anh.

Mái tóc anh đen mượt mềm mại. Sau khi tắm xong, hương thơm dìu dịu lan tỏa trong không khí. Thịnh Kiều quỳ sấy tóc mà bắt đầu thất thần luôn.

Trong lòng ngẫm nghĩ, bản thân cô là ai, tổ tông 18 đời của cô là ai, sao lại có cái vận cứt chó mà được ở bên idol như thế này. Cô ở bên cạnh anh, liệu có ảnh hưởng tới đôi cánh thần tiên của anh không? Hoặc là kiếp trước của cô cũng là thần tiên? Nên kiếp này hạ phàm lịch kiếp mới có cơ hội cùng tiên tử yêu đương?

Huhu… hạnh phúc muốn khóc.

Sấy khô tóc xong, bàn tay cô vẫn lưu luyến trên mái đầu của anh. Hoắc Hi duỗi tay ra sau, bắt lấy tay cô kéo người ra trước, đặt một nụ hôn khen thưởng lên trán, rồi mới cầm máy sấy đi vào phòng tắm để cất.

Thịnh Kiều lon ton chạy theo, dựa cửa phòng tắm, dò hỏi.

“Hoắc Hi, ngày mai em có thể tiếp tục mặc trang phục thú nhồi bông kia để đi xem anh biểu diễn không?”

Hoắc Hi cất đồ xong, quay đầu đi trở ra, xoa xoa đỉnh đầu của cô.

“Ngoan, không được, rất dễ té ngã, không an toàn.”

Cô buồn buồn.


“Em không thể nhìn thấy sân khấu biểu diễn đầu tiên sau khi về nước của anh rồi.”

“Hiện tại anh nhảy cho em xem nhé.”

“A…, vậy thì không cần ạ.”

Hoắc Hi trêu cô thôi chứ không phải nói thật. Anh cười ra tiếng, nắm tay cô đi ra phòng khách. Ngoài cửa sổ khách sạn có thể nhìn thấy cầu Nghê Hồng lộng lẫy và tháp minh châu Đông Phương. Anh cảm thấy hơi khát nên đứng lên rót một ly nước.

“Nếu em thực sự muốn xem thì cũng được. Ngày mai cùng anh tới đó, rồi đứng xem ở hậu đài.”

Thịnh Kiều cả kinh, xua tay liên tục.

“Không được, không được. Thiệt ra cũng không phải đặc biệt muốn xem cho lắm. Nếu bị phát hiện thì thảm nha~”

Hoắc Hi cúi đầu uống nước, ngón tay miết miết cái ly, nhỏ giọng hỏi.

“Kiều Kiều, lén lút yêu đương và công khai yêu đương, chuyện nào sẽ khiến em mệt mỏi hơn?”

Thịnh Kiều lắc đầu.

“Chỉ cần ở bên cạnh anh, thế nào cũng không mệt a~”

Hoắc Hi cười, duỗi tay đem cô ôm vào ngực, gác cằm lên đỉnh đầu cô.

“Chúng ta công khai có được không?”

Vật nhỏ nằm trong ngực lập tức giãy giụa kịch liệt.

“Không được a~ Sẽ ảnh hưởng tới tiền đồ của anh.”

Anh ôm cô thật chặt để cô không giãy giụa nữa.

“Nếu cứ lừa gạt như vậy, đối với fan không tốt, đối với em cũng không tốt, chi bằng cứ công khai.”

Cô liên tục lắc đầu.

“Không được… Không được… hiện tại chưa phải lúc.”


Biết ngay cô sẽ có phản ứng này, Hoắc Hi buông tiếng thở dài. Thịnh Kiều nhân cơ hội thoát khỏi lồng ngực anh, chạy tới lấy điều khiển từ xa, mở tivi, lảng tránh nói.

“Hoắc Hi, hôm nay sẽ chiếu tập cuối của Không Sợ đó. Mình cùng xem nha~”

Hoắc Hi rốt cuộc không nói thêm gì nữa.

Ngày hôm sau, buổi sáng, Hoắc Hi gọi điện đánh thức cô dậy, bảo cô qua ăn sáng. Chuyến bay của cô là buổi chiều. Cô không thèm thay quần áo luôn, vẫn mặc áo ngủ có hình gấu con, mang dép lê, chạy qua phòng anh.

Trợ lý mua một ít điểm tâm đặc sắc của Thượng Hải, bày đầy một bàn. Hoắc Hi kéo cô ngồi xuống, thấy cô vẫn mặc áo ngủ, miệng ngáp ngắn ngáp dài, anh rót một ly sữa bò bắt cô uống trước.

“Một lát nữa anh sẽ nhờ Tiểu Đản mang em về Bắc Kinh.”

Thịnh Kiều liếm môi sau khi uống sữa bò.

“Em tự về được mà.”

“Cậu ấy đã mua vé máy bay cùng chuyến với em rồi. Nếu có yêu cầu gì, em cứ nói với cậu ấy.” – anh lột xong quả trứng gà, bỏ vào chén cho cô, lại gắp một miếng bánh sủi cảo bỏ vào – “Tối nay, anh về tới Bắc Kinh rất muộn, có lẽ không thể ghé qua gặp em.”

Cô đang nhai trứng gà, hai má phồng lên, nhóp nhép nói.

“Mai em đi học lái xe, sáng sớm đã phải rời giường rồi.”

“Học lái xe?” – anh cười lên – “Em muốn lấy bằng lái rồi mua xe à?”

Thịnh Kiều gật đầu.

“Dạ vâng. Đến lúc đó sẽ chở anh đi hóng gió nhé.”

Hoắc Hi duỗi tay sờ đầu cô.

“Ừ, vậy em học lái xe nhớ chú ý an toàn.”

Ăn điểm tâm xong, chủ sự bên phía nhãn hàng cho người đưa xe qua đón Hoắc Hi. Anh đưa Thịnh Kiều về phòng, cúi người hôn xuống đôi môi đầy mùi sữa bò của cô, hôn đến lúc đại não của cô ngây ngất như thiếu oxi mới chịu buông ra.

Nhìn cái vẻ choáng váng của cô, tâm tình anh liền bay lên.

Thịnh Kiều về phòng tắm rửa thay quần áo và trang điểm. Buổi trưa, Tiểu Đản qua gõ cửa phòng, sau đó dẫn cô đi ăn cơm rồi mới cùng ra sân bay.

Ở trên xe, Thịnh Kiều dặn dò.

“Lát nữa, tôi đi xuống trước. Cậu đợi một chút rồi hãy đuổi theo. Đừng để người khác nhìn thấy chúng ta đi chung.”

Tiểu Đản là người bên cạnh Hoắc Hi đã nhiều năm. Hi Quang ai cũng biết mặt cậu ta. Tiểu Đản cũng là người Hoắc Hi tin tưởng tín nhiệm, cho nên mới để cậu ta đi cùng Thịnh Kiều. Từ sau sự kiện ở Prague kia, Hoắc Hi quả quyết không để cô đi đâu một mình nữa.

Tiểu Đản gật đầu, liếc mắt nhìn người ngồi bên cạnh, nghĩ thầm trong bụng.


Thật sự thế giới này lớn như vậy, chuyện lạ gì cũng có thể xảy ra. Ai có thể ngờ, cái cô nàng kỹ nữ mà cậu chán ghét trước đây hôm nay lại trở thành nữ chủ nhân của cậu chứ?!? May mà năm đó cậu chưa từng chửi mắng cô trước mặt, bằng không hiện tại liền quá thảm.

Thịnh Kiều bên này ngồi chờ lên máy bay, bên kia Hoắc Hi đã xuất hiện ở buổi họp báo. Lương Tiểu Đường chen chúc ở tuyến đầu, chụp được những tấm ảnh hiện trường cao cấp nhất, nhắn tin truy vấn Thịnh Kiều.

LTD >> Dâu tây trên cổ con trai em là do chị làm sao?

TK >> Không phải chị. Chị không có. Đừng nói bậy.

LTD >> Vậy là do con mụ nào làm??????

Gửi kèm tấm ảnh chụp cận cảnh, phóng to phần cổ của Hoắc Hi có một vết đỏ đỏ.

TK >> Đó là dấu muỗi cắn. Bên phòng chị hôm qua cũng có muỗi.

Lương Tiểu Đường thất vọng tràn trề.

LTD >> Nửa năm không gặp, củi khô bốc lửa, cơ hội tốt như vậy mà chị lại không ra tay ư?

TK >> Chị cảm thấy đó là tội ác, xuống tay không được.

LTD >> Con trai em đã 30 tuổi rồi. Chị muốn nghẹn chết ảnh à?!? Em ra lệnh cho chị, hai người lập tức thực hiện nghĩa vụ kéo dài huyết mạch, thực hiện trách nhiệm sinh sản nòi giống cho nhân loại ngay lập tức!!!!!!

TK >> …

Cô đột nhiên nhớ tới hồi còn học đại học, bạn cùng phòng của cô bất chợt có một ngày nhận ra giá trị nhan sắc của Hoắc Hi. Trước đó người này vẫn chán ghét chuyện cô đeo đuổi thần tượng, sau đó lại bắt đầu chủ động xin xỏ hình ảnh để liếm màn hình.

Bạn cùng phòng >> Trước kia là tui bị mù! Tui sai rồi! Ông xã của bà đúng là đẹp trai chết luôn! Tui muốn điên rồi!

Kiều Kiều >> Đúng không?!? Đúng không?!? Aaaaaa nhan sắc này đúng là nghịch thiên aaaaaa

Bạn cùng phòng >> Đúng vậy! Nhìn rất muốn beep! (nói chung là hành động dâm dê)

Kiều Kiều >> ??? Tránh ra! Không cho phép beep bảo bối của tui!

Bạn cùng phòng >> ?????????

Kiều Kiều >> Tui nhất định sẽ ngăn cản!!!!!

Bạn cùng phòng >> ?????????

Huhu… bảo bối là tiên tử, không ai được phép vấy bẩn.

Bản thân cô cũng không thể!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.