Lão Bà Của Ta Tu Tiên Trở Về

Chương 5: Ta Tìm Lão Công Của Ta


Đọc truyện Lão Bà Của Ta Tu Tiên Trở Về – Chương 5: Ta Tìm Lão Công Của Ta


Theo sau tiếng nói truyền đến, một tiếng động cơ gầm rú như dã thú vang lên, chấn động cả màng nhĩ của Trần Xán, ánh đèn từ xa chiếu đến khiến hắn không mở mắt nổi, một đạo quang ảnh rất nhanh liền tiến tới!“Từ…….

Từ Cảnh?”Nhìn thấy rõ người trên chiếc xe, Lưu Vũ Đình bất khả tư nghị mở to hai mắt nhìn.Từ Cảnh đem xe máy dừng hẳn, một thân mặc bộ đồng phục giao đồ màu vàng của công ty, từ trên xe bước xuống.Trần Xán cau mày, đem Lưu Vũ Đình đẩy tới bên người bốn tên lưu manh còn lại, một bên thắt lại lưng quần, một bên hướng về phía Từ Cảnh đầy hung hăng mà đi tới, đối với Từ Cảnh giận giữ: “Ngươi vừa nói cái gì? Muốn chúng ta quỳ xuống?”“Bọn họ khả năng sẽ quỳ xuống, nhưng ngươi nhất định sẽ nằm xuống!”Từ Cảnh nhàn nhạt nhìn hắn một cái, sau đó quay đầu sang Lưu Vũ Đình tiếp tục hỏi: “Lưu Vũ Đình, một ngàn tệ này, ngươi có bỏ ra được không?”Chứng kiến Từ Cảnh đột nhiên xuất hiện, một cái phòng tuyến trong lòng Lưu Vũ Đình phảng phất trong nháy mắt bị đánh tan, tràn đầy áy náy cùng tự trách, nước mắt nàng như vỡ đê, nước mắt nước mũi hào cả vào nhau, khóc thút thít đối với Từ Cảnh nói: “Bọn họ…..


Là…..

Là ta tìm đến trả thù ngươi! Ngươi…..

Ngươi chạy mau!”Trần Xán lúc này chạy tới trước mặt Từ Cảnh, hắn mặc một cái áo sơ mi viền hoa, cổ áo phanh ra, lộ ra một nhúm lông trước ngực, vẻ dã tính mười phần.Hắn so với Từ Cảnh phải cao hơn nguyên một cái đầu, cân nặng cũng là không cùng một cái cấp bậc, Lưu Vũ Đình cảm thấy Trần Xán vừa ra tay, sợ rằng lập tức Từ Cảnh phải nằm xuống.“Ngươi không cần nói cái khác, chỉ cần trả lời một ngàn tề này ngươi có nguyện ý lấy ra hay không?” Từ Cảnh lặp lại lần nữa.Trần Xán cười gằn nhìn kẻ trước mắt không biết sống chết này, chậm rãi nâng một tay lên nắm chặt lại, gân xanh kinh khủng hiện lên đầy trên mu bàn tay hắn có vẻ đặc biệt dữ tợn.“Ngươi đừng ở chỗ này cậy mạnh nữa! Chạy đi! Lưu Vũ Đình không đành lòng mà nhắm mắt lại khóc lớn.“Đông!”Một giây kế tiếp, tiếng nắm tay va tới gia thịt vang lên như chấn động lòng người, ánh đèn len lói của khu ký túc xá loe lóe, kéo thân ảnh của hai người kia thật dài.Từ Cảnh duỗi tay nắm chặt lấy nắm đấm trước ánh mắt trợn tròn không thể tin nổi của Trần Xán.


Sức lực của hắn ta như bị rút hết trong tích tắc, sau đó lại bị Từ Cảnh một quyền nhắm thẳng vào cằm bên phải khiến hắn ngã quỵ trên mặt đất.Nháy mắt đã gục!“Xán ca!”Một màn trước mắt này hiển nhiên có chút bất ngờ, không ai nghĩ đến nhìn qua Từ Cảnh có vẻ gầy yếu mà khí lực cùng quyền cước lại trâu bò đến vậy.Lưu Vũ Đình cũng ngưng nước mắt, trừng lớn đôi mắt không thể tin được!Theo nàng biết, Từ Cảnh ban ngày đi học, tối lại đi giao đồ ăn, nghỉ ngơi hiển nhiên không tốt, thành ra một thân cũng thường xuyên ốm đau, đừng nói là đánh nhau, đôi khi ngay cả cúi người xuống cũng khiến xương sống đau.Như thế nào mà bây giờ hắn trở nên lợi hại đến vậy!?Bốn tên lưu manh còn lại cũng không quản Lưu Vũ Đình nữa, tất cả bọn họ đều từ phía sau lưng rút ra một cây đao, hướng phía Từ Cảnh mà đánh tới!“Từ Cảnh!”Nhìn thấy những ánh đao sáng loáng, Lưu Vũ Đình thét lên một trận kinh hãi, nàng thật không nghĩ đến những người này còn mang theo cả đao, nếu nay ở đây xảy ra sự việc gì, rất có thể là một kiện đại sự kinh động đến đại học Nam thành!Từ Cảnh vẫn biểu tình nhàn nhạt như cũ, xoay người đi tới chiếc xe bạo long bên cạnh của mình, rút ra một cái móc sắt hình số bảy, cái này chính là dùng để chốt khóa cổng trường học trước kia nhưng do han rỉ nên đã được thay cái mới, do vậy Từ Cảnh mới nhặt được.Cái móc sắt dài tận ba thước và cực kỳ nặng, bình thường luôn đặt ở trên cửa sắt, người bình thường cầm lên thôi cũng khó khăn, nhưng Từ Cảnh lại trên tay rất thoải mái, không thấy chút nào lao lực.Mấy tên côn đồ thấy Từ Cảnh cũng không thèm chạy khi bọn họ lấy đao, ngược lại còn lấy ra vũ khí như muốn cùng bọn họ khô máu không chết không thôi, nhất thời cả đám chần chờ, trong lòng sợ sệt, Từ Cảnh đây là muốn cùng bọn họ liều mạng?“Đều quỳ xuống cho ta!”Từ Cảnh thấy bọn họ do dự không dám qua đây, ngược lại chính mình liền một bước xông đến!Cái móc sắt trong tay hắn so với đao của mấy tên côn đồ kia dài hơn nhiều, ưu thế về công kích thoáng cái liền hiện ra, nếu bị móc sắt này quật trúng vậy thì liền phải bẩm dập là điều chắc chắn.Đối với đánh nhau, Từ Cảnh căn bản không hàm hồ, cũng không một lời nói nhảm, móc sắt trong tay cứ thế hướng tới đầu gối những tên côn đồ đó mà vung lên, tựa như thể đang đánh bóng chày, cơ hồ không đến một phút đồng hồ, những tên côn đồ kia đều lần lượt quỳ thảm trên mặt đất rên lên đau đớn, liền đứng lên cũng không nổi.Từ Cảnh như thiên thần phủ xuống, dùng cái móc sắt han gỉ này đem bốn tên côn đồ đánh cho nước mắt nước mũi rớt đầy cằm, so với Lưu Vũ Đình khóc lúc trước còn thảm hơn.“Đều quỳ thẳng xuống cho ta!” Từ Cảnh nhíu mày nói.Lúc này bốn tên côn đồ kia chẳng còn dám nói gì, thành thật mà quỳ thẳng tắp trên đất, bọn họ trong lòng đều thầm phát thề, đời này chưa từng gặp qua người nào đánh lộn lại điên cuồng như vậy, hoàn toàn dựa vào một thân quái lực, chỉ có thể dùng hai từ hùng hổ mà hình dung!Từ Cảnh đem cái móc sắt han gỉ trong tay ném vào một bên rừng cây, đứng ở bên cạnh Lưu Vũ Đình lúc này kinh ngạc không nói ra lời, tất cả mọi chuyện vừa mới phát sinh phảng phất như lật đổ nhận thức của nàng đối với Từ Cảnh.“Bọn họ đều đã quỳ xuống, trả thù lao!” Từ Cảnh buông tay, nhàn nhạt nói với Lưu Vũ Đình.Lưu Vũ Đình phục hồi lại tinh thần, đối với Từ Cảnh nói: “Tạ ơn……!Cám ơn ngươi! Ngươi không có bị sao chứ?”Từ Cảnh nói rằng: “Nếu ta bị thương ngươi sẽ cho ta nhiều tiền hơn sao?”Lưu Vũ Đình nghe hắn nói, câu nào cũng không thể rời bỏ liên quan đến tiền, có chút cười ngượng xấu hổ nói: “Ngươi đang cười nhạo ta vừa rồi dùng tiền hướng những người đó cầu xin sao?”Nói rồi, Lưu Vũ Đình lấy ra một nghìn tệ đặt ở trước mặt Từ Cảnh.“Trả cho ngươi!”Từ Cảnh cũng không có nhận tiền, hắn nhìn Lưu Vũ Đình một cái thật sâu nói: “Ta muốn nói cho ngươi biết rằng, ngay cả những tên côn đồ này, giữa ngươi và một nghìn tệ, bọn họ cũng không chọn một nghìn tệ.

Nhưng tại yến hội hôm đó, ngươi lại cầm năm trăm tệ nhét vào tay ta muốn ta ly khai nơi đó.


Dù nói thế nào, ngươi cũng không thể dùng tiền để vũ nhục ta, hơn nữa số đó còn ít hơn hẳn một nửa so với một nghìn tệ hôm nay ngươi dùng để phái côn đồ tới dạy dỗ ta, thực sự …..!thực sự quả là quá phận.Từ Cảnh bỗng dưng bật cười một cái, dáng vẻ tự giễu, xoay người rút ra một điếu thuốc .Lưu Vũ Đình nắm chặt một ngàn tệ này trong tay, yên lặng cúi đầu, môi mím chặt, một câu cũng không nói được.Từ Cảnh thấy nàng không có mở miệng, xoay người đi về đến chiếc xe bạo long của mình.Lúc này Lưu Vũ Đình đột nhiên ngẩng đầu đối với Từ Cảnh hỏi: “Cái nữ nhân trong yến hội ngày hôm qua cùng ngươi có quan hệ thế nào?”“Chuyện này liên quan đến ngươi sao?” Từ Cảnh hỏi ngược lại.Trong lúc nhất thời, các loại cảm xúc lẫn lộn đan xen lên đầu, con ngươi Lưu Vũ Đình như dày thêm một tầng sương mù, đột nhiên tức giận lớn tiếng nói: “Ngươi thế này chẳng phải vẫn vì chê ta đưa ngươi thiếu tiền sao? Một ngàn tệ này, ngươi cầm đi xem như là lộ phí chia tay!”Từ Cảnh thở dài một hơi, chỉ cảm thấy mấy câu vừa rồi mình nói hoàn toàn vô ích.Hắn một bên vừa khởi động chiếc xe bạo long, vừa nói: “Vẫn là ngươi tự mình giữ lại đi, chỉ mong ngươi sau này, một ngàn tệ này có thể mua được cho ngươi an toàn.”Dứt lời, Từ Cảnh liền lái xe rời đi nơi này.“Rõ ràng chính là muốn tiền, vẫn còn mạnh miệng.”Lưu Vũ Đình trở nên thất thần, không yên lòng mà quay trở lại ký túc xá của mình.

Nằm ở trên giường, nàng mở điện thoại di động lên lướt Wechat, lại thấy bạn bè của mình thi nhau khoe ảnh chụp cùng chiếc xe bạo long của Từ Cảnh vừa đi kia.“Chiếc xe Từ Cảnh lái kia trị giá triệu tệ?! Làm sao có thể…..”Nhất thời tâm tư của Lưu Vũ Đình trở nên phức tạp không gì sánh được, đem nay đã định trước sẽ là một đêm khó ngủ với nàng………Sáng sớm hôm sau, ba cái bạn cùng phòng của Từ Cảnh đều đã dậy từ sớm, tựa hồ là đang chờ hắn tỉnh lại.“Các ngươi đây là đang muốn làm gì vậy?”Nhận thấy ánh mắt bất thiện của ba tên bạn cùng phòng, trong lòng Từ Cảnh mơ hồ cảm thấy có chút không ổn.“A Cảnh, ngươi đang có chuyện gì gạt chúng ta có phải không?”“Sự tình chiếc bạo long kia ngươi giải thích thế nào?”“Ngươi rốt cuộc bị cái nữ nhân ba trăm cân ngày hôm qua bao dưỡng rồi có phải hay không?”Ba tên bạn cùng phòng tràn đầy căm phẫn nói.Từ Cảnh gãi đầu, tối hôm qua hắn trở về quá muộn, ngay cả bán phục mặc đi giao đồ còn chưa kịp cởi đã lăn ra ngủ, hiện tại hắn vẫn cực kỳ mệt mỏi, phờ phạc nói rằng: “Các ngươi nghĩ nhiều rồi, không có chuyện này đâu, các ngươi vẫn còn băn khoăn về cái nữ nhân mập mạp ba trăm cân kia? Ta căn bản là chưa từng gặp qua.”Bạn cùng phòng Lưu Dương nói: “A Cảnh, ngươi có thể lừa gạt người khác, nhưng có thể dấu diếm được những huynh đệ chúng ta hay sao? Mặc dù hiện tại bạn bè xung quanh đều tung tin vịt ngươi chính là một cái phú nhị đại giả trang người nghèo, nói ngươi ngày thường tiết kiệm, giao đồ bên ngoài để rèn đúc bản thân, ngày hôm qua bị ép quá nên mới trang bức, ngồi lên chiếc xe bạo long che dấu đã lâu, nhưng mấy ca đều biết, ngươi chính là một tên nghèo bức hàng thật giá thật.Một tên bạn cùng phòng khác tên Lý Trạm thì nói: “A cảnh à, ngươi cũng đừng trách ta nói chuyện thẳng thắn, ta đây thật có chút khinh thường ngươi, tuổi còn trẻ mà để người bao nuôi? Không muốn nỗ lực? Nữ nhân ba trăm cân dùng cái xe bạo long liền làm ngươi khuất phục? Ngươi nguyện ý bị bao nuôi ăn bám sao?”Người bạn cùng phòng còn lại tên La Nguyên từ trên giường ngồi dậy tựa vào tường, yên lặng châm một điếu thuốc nói: “Mặc dù là phải cùng một nữ nhân mập mạp hơn ba trăm cân lăn lộn, như bù lại lại đổi được một chiếc hắc sắc bạo long, nói thật ta còn thật hâm mộ a Cảnh.

Ta đây đã sớm không muốn nỗ lực.”Từ Cảnh tức giận mà nói rằng: “Các ngươi đoán mò cái gì, ta thật không có bị cái nữ nhân mập mạp gì bao dưỡng!”“Ta không tin, trừ khi ngươi phát thề, nếu ngươi đúng là bị nữ nhân mập mạp kia bao dưỡng, ngươi chính là con trai chúng ta.” Lưu Dương nói.“Được, ta thề, nếu ta bị nữ nhân mập mạp kia bao dưỡng rồi, ta chính là con trai các ngươi.” Từ Cảnh cảm thấy rất bất lực.“Vậy chiếc bạo long kia của ngươi là như nào mà có? Ngươi thật đúng là phú nhị đại? Ai cho phép ngươi gây huyên náo lớn như vậy ở khu để xe ký túc xá, khiến bạn bè ta thi nhau hỏi thăm wechat ngươi, trong đó còn có cả cái muội tử mà ta thầm mến đã lâu nữa chứ! Tức chết ta, thật đúng là tức chểt ta…” Lý Trạm hai mắt đỏ bừng, nghiến răng nghiến lợi nói.“Thịch thịch thịch….”Nhưng vào lúc này, bên ngoài phòng ngủ lại có tiếng gõ cửa lễ phép vang lên.Nhưng đêm qua Từ Cảnh trở về cũng không cài chặt lại cửa, cho nên sau khi tiếng gõ cửa vang lên, người bên ngoài trực tiếp liền đi vào.“Các ngươi khỏe!”Vừa nghe thấy thanh âm nhẹ nhàng ôn nhu này, ba người trên giường lập tức quay đầu nhìn lại.Chỉ thấy một cô gái với khuôn mặt cực kỳ xinh đẹp, mái tóc buộc kiểu đuôi ngựa, tay xách chiếc túi nhỏ, một thân mặc áo sơ mi trắng làm nổi bật lên vóc người vô cùng ngạo nhân, bên dưới nàng mặc một chiếc váy ngắn xếp li màu đen.


Một đôi tất đen dài đến đầu gối tạo đường nét tinh xảo cho đôi chân cô nàng, trên chân nàng đeo một đôi giày da nhỏ, ăn mặc điển hình như một nữ sinh.“Mỹ nữ, ngươi…..!Ngươi tìm ai?” Lưu Dương nuốt một ngụm nước miếng, toàn thân kích động đến run rẩy đối với nàng mà hỏi.“Ta tìm lão công của ta!” Cô nàng ngọt ngào cười.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.