Lão Bà Bất Kính Nghiệp

Chương 9


Đọc truyện Lão Bà Bất Kính Nghiệp – Chương 9

“Nhanh như vậy liền nói xong?” Uông Tử Thiên vừa vặn đến nhà cô làm khách, còn tưởng rằng vợ chồng bọn họ sẽ nói lời tâm tình kéo dài môt hồi lâu.

“Ừ, anh ấy chính là muốn nhìn mình một chút, nói chuyện cùng mình một chút mà thôi, cho nên mình mới bảo anh ấy đi nghỉ ngơi sớm một chút.”

La Duẫn Hàm hạnh phúc cười. Công việc nghiên cứu ở trung tâm thực vất vả, ông xã thường xuyên mấy ngày không có ngủ đâu.

Uông Tử Thiên nhìn động tác thong thả ngồi xuống của bạn tốt.

“Duẫn Hàm, bụng của cậu thoạt nhìn giống như lại lớn hơn nữa nha.”

“Đúng vậy.” Cô vuốt ve bụng mình.

“Nếu cậu phải đi sinh em bé thì công tác làm sao bây giờ?”

“Giao cho anh hai mình nha, mình nghĩ không cần chờ đến khi mình sinh sản, tháng sau liền đem công tác giao cho anh hai.”

Cô đã muốn sửa miệng gọi Tương Lập Hàn là anh hai tuy rằng anh vẫn muốn cô đừng gọi bậy nhưng là sau nhiều lần kêu, mọi người cũng thành thói quen.

Bởi vì kế hoạch chiêu thương đầu tư thực thành công, liền theo như  lời anh hai nói, Nhân Anh căn bản không cần nhờ vào phía đầu tư  của ngân hàng, điều này làm cho cô hiểu rõ năng lực của anh hai, anh hai quả nhiên là cháu trai của ông nội, không chỉ có cá tính mà năng lực làm việc cũng mạnh mẽ giống nhau khiến cho cô nhất thời sinh ra một cái ý tưởng.

Anh hai so với cô càng thích hợp đảm nhiệm vị trí tổng giám đốc tập đoàn Nhân Anh hơn.

Việc này không liên quan đến vấn đề nam hay nữ thừa kế mà là năng lực giỏi hay dở, anh hai có khí phách làm việc quyết đoán giống như ông nội, đây là điều cô nhiều năm qua cố gắng học tập nhưng thủy chung vẫn không đạt được nhưng hiện tại, cô có thể thấy được ở trên người anh hai.

Bởi vì ông nội không tín nhiệm người ngoài nên cô nhiều lần hy vọng anh hai trở về công ty hỗ trợ nhưng đều bị anh ấy từ chối. Nhưng vào tháng trước khi cô gọi điện thoại cho anh, nói rằng bụng cô không được thoải mái, anh hai liền lập tức khẩn trương đi vào công ty, tuy rằng anh ấy nói chính là tạm thời giúp cô nhưng cô đã muốn thật vui vẻ.

Mấy ngày hôm trước, anh hai và ông nội gặp mặt ở công ty, cô biết ông nội muốn đi xem anh hai chính là anh còn có điểm xoay khác, tuy rằng không có kêu là ông nội nhưng anh không có từ  chối ở chung cùng ông nội, đó chính là khởi đầu tốt, huống chi lúc trước vẫn là do anh hai khuyên ông nội đi phẫu thuật đâu.

Còn nhớ rõ phương pháp khuyên bảo của anh hai thực đặc biệt —

“Ông già, đi phẫu thuật.”

“Muốn phẫu thuật hay không, bản thân ta tự quyết định.”

“Ông làm chi lại làm cho một đống người bởi vì mình mà lo lắng đâu?”

“Cậu không cần phải xen vào.”

“Ông già này thật là ngoan cố nha!” Người nào đó có điểm tức giận.

“Ông già, tôi nói với ông, có khả năng tôi thật lâu về sau mới có thể gọi ông là ông nội, nếu ông muốn nghe tôi gọi ông một tiếng ông nội thì phải đi phẫu thuật, sau đó sống lâu một chút.”

Sau khi anh hai nói xong những lời này, ông nội liền khóc. Cô đoán ông nội hẳn là thật vui vẻ đi, ít nhất anh hai rốt cục cũng thừa nhận ông. Sau đó ông nội đồng ý phẫu thuật, cuộc giải phẫu đương nhiên thực thành công.

Cô thật vui vẻ khi nhìn thấy anh hai và ông nội trước mắt xem như ở chung khá hòa hợp, cho dù anh hai vẫn chưa chính thức nhận thức tổ tông nhưng mà bọn họ cũng không cần gấp, dù sao chậm rãi ở chung, chậm rãi trở thành người một nhà, như vậy cũng tốt, hơn nữa bọn họ có chuyện gì đều lập tức gọi điện thoại cho anh hai, ngoại trừ xưng hô ra, kì thật bọn họ đã sớm trở thành người một nhà.

Uông Tử Thiên đưa đồ uống lên miệng.

“Duẫn Hàm, cậu muốn Lập Hàn trở về công ty giúp cậu, kia trụ sở của anh ấy thì sao?”

“Gian trụ sở kia liền giao cho mình đi. Ý của mình là, sau khi mình sinh xong là trong tháng có thể đi tiếp quản trụ sở, dù sao mình vốn thích thiết kế nội thất.” Cô và anh hai trao đổi vị trí công tác coi như là được rồi.

“Đúng rồi, cậu trước kia cũng rất thích thiết kế.”

La Duẫn Hàm nhìn bạn tốt, bỗng nhiên nghĩ đến,“Đúng rồi, cậu và anh hai mình hiện tại như thế nào rồi?”

“ Như thế nào? Không phải là như vậy sao?” Uông Tử Thiên nói thực mơ hồ không rõ.

“Là cỡ nào?” Cô đoán không ra.

“Ôi, chính là như vậy nha.” Uông Tử Thiên khó nhịn được thẹn thùng.


Nhìn đến bạn tốt đỏ mặt, La Duẫn Hàm đại khái biết trước mắt tình cảm giữa anh hai cô và Tử Thiên tựa hồ có tiến triển.“Như vậy…… Mình muốn đổi giọng gọi cậu là chị hai sao?”

“Chị hai?!” Ánh mắt Uông Tử Thiên đều sáng đi lên.“Em chồng, cậu không cần sớm như vậy liền kêu mình như thế, bằng không mình sẽ thẹn thùng.”

Cô sẽ thẹn thùng? Không phải đã muốn mặt mày hớn hở kêu cô là em chồng sao? Ha ha, La Duẫn Hàm cũng vui vẻ nở nụ cười.

Hai tháng sau, La Duẫn Hàm ở bệnh viện sinh được một đứa bé gái rất dễ thương.

Toàn bộ gia đình Tề gia đều xuất động bao gồm cả đệ muội tương lai Phạm Y An đều nhất nhất đến bệnh viện làm bạn với cô, đương nhiên còn có bạn tốt của cô Uông Tử Thiên.

Anh hai cũng đến bệnh viện thăm hỏi cô và cháu gái, cũng muốn cô nghỉ ngơi thật tốt, anh nói công ty tạm thời anh sẽ giúp cô quản lý, chờ cô trở lại sẽ trả lại cho cô.

Ừ ừ ừ, tạm thời là giúp cô quản lý nhưng sau khi hậu sản cô sẽ tiếp nhận trụ sở thiết kế nội thất của Lập Hàn a, ha ha.

Ông nội cũng đến thăm cô, Cảnh thúc còn mang theo thuốc bổ đến.

“Cháu cũng khỏe đi?” La Dung Tam hỏi cháu gái.

“Đúng vậy, ông nội.” Biết ông nôi muốn tới, cô đã thay một bộ quần áo mới.

“Khi nào thì cháu xuất viện?”

“Ngày mai là có thể xuất viện, sau đó cháu sẽ đi ở cữ ở trung tâm điều dưỡng thân thể.”

“Ừ.”

Lúc này y tá ôm tiểu bảo bảo tiến vào. Cô vừa mới gọi điện thoại nhờ y tá ôm con gái lại đây, tuy rằng cô không biết ông nội có muốn nhìn tiểu bảo bảo một chút hay không nhưng cô vẫn nhờ y tá ôm đến đây.

Y tá đem đứa trẻ nhỏ thả xuống bên người mẹ.

“Ông nội, nó là con gái của cháu.” Cô có chút khẩn trương không biết ông nội có thích cục cưng hay không, bởi vì nó là một đứa bé gái……

La Dung Tam cúi đầu nhìn tiểu nữ anh nằm ở trên giường, khuôn mặt hồng hồng thập phần đáng yêu, tuy rằng hai mắt đang nhắm lại nhưng hẳn là có cùng một đôi mắt xinh đẹp giống như mẹ nó.

Nhìn tiểu nữ anh, La Dung Tam hai mắt hồng lên, ông đưa tay khẽ vuốt khuôn mặt nhỏ nhắn của bé.

“Nó rất giống cháu thời điểm cháu được sinh ra, tinh tế, thực đáng yêu, sau khi lớn lên nhất định cũng sẽ rất giống cháu, vô cùng xinh đẹp.”

Nhìn đến vẻ mặt cảm động của ông nội nhìn con gái mình, La Duẫn Hàm không khỏi suy nghĩ chẳng lẽ ông nội cũng nhìn cô như vậy sao? Kia giống như là đang nói cho đứa bé, ông thật vui vẻ khi có bé đi vào thế gian này, giờ phút này ông thoạt nhìn vui sướng lại từ ái.

Cảnh thúc cũng đi lên phía trước nhìn đáng yêu tiểu nữ anh.

“Đúng vậy, đứa bé so với đại tiểu thư trước đây giống nhau như đúc, là một đứa bé rất xinh đẹp. Tôi nhớ rõ khi đó lão gia mỗi lần tan tầm về nhà, đều nhất định sẽ tiến về phòng trẻ con nhìn xem tiểu thư, ôm cô một cái đâu.”

Ông nội trước kia từng làm như vậy sao? La Duẫn Hàm thật kinh ngạc.

“Còn có, thời điểm khi tiểu thư còn nhỏ, chủ tịch mỗi lần đi công ty bách hóa tuần tra luôn luôn không quên đi đến cửa hàng trẻ em mua đồ chơi cho tiểu thư.” Cảnh thúc hồi tưởng lại chuyện trước kia.

Món đồ chơi đó không phải là do Cảnh thúc mua cho cô sao? Bởi vì khi đó cô còn rất nhỏ, không hiểu nhiều lắm chỉ nghĩ đến đồ chơi Cảnh thúc đưa cho là do bác ấy mua, hiện tại còn thật sự hồi tưởng lại khi đó hình như Cảnh thúc có nói cho cô biết món đồ chơi này là do ông nội đi công ty bách hóa mua cho cô, chính là khi đó cô cầm món đồ chơi thật vui vẻ cho nên không có nghe lời Cảnh thúc nói.

Tựa hồ cảm thấy quản gia nhiều chuyện nói, khuôn mặ lão nhân gia có chút ngượng ngùng. “A Cảnh, chuyện trước kia không cần nói đến.”

“Có sao đâu ạ, lão gia trước kia xác thực rất thương yêu tiểu thư.”

La Dung Tam lại nhìn tiểu nữ oa liếc mắt một cái, mới nói: “Được rồi, cháu nghỉ ngơi thật tốt đi, ngày mai ông lại đến xem nó.”

Ông nôi ngày mai còn muốn đến xem con gái cô?

La Duẫn Hàm đưa ông nội và Cảnh thúc đi ra ngoài, hốc mắt nhịn không được đỏ lên, bởi vì cô hiểu được một sự kiện, ông nội không phải không thương cô chính là ông cần có một người có năng lực thừa kế cho nên sau khi cha mẹ qua đời mới có thể đối với cô thực nghiêm khắc, yêu cầu cô phải làm được tốt nhất.

Ôm lấy con gái mình, cô dùng mặt mình áp sát vào mặt nó,“Con thực hạnh phúc nha bởi vì có rất nhiều người yêu thương con đó.”
“Hi, anh hai, hoan nghênh anh trở về.”


Tề Diệc Phàm lái xe đến sân bay nghênh đón anh hai cậu, anh em hai người nhiệt tình ôm xong sau đó liền rời khỏi sân bay.

Tề Diệc Vĩ rời khỏi Đài Loan được một năm, lần này trở về không phải nghiên cứu kết thúc mà là có được mười ngày nghỉ ngơi cho nên trở về thăm vợ con, mười ngày sau anh vẫn phải trở về Đức.

Dọc theo đường đi, anh em hai người nói chuyện đã xảy trong một năm nay, Tề Diệc Phàm nhắc tới con chó Husky nhà hàng xóm sinh được tiểu Husky, cậu rất muốn nuôi nhưng nơi cậu ở lại cấm nuôi chó nhưng Tề Diệc Vĩ chính là dường như có lệ đáp vài tiếng.

Tề Diệc Phàm hiểu được, hiện tại anh hai căn bản là không có thật sự nghe cậu đang nói cái gì bởi vì tâm của anh sớm đã bay đến nơi nào đó rồi.

Bất quá cậu cũng không có để ý bởi vì tách ra lâu như vậy, anh hai nhớ thương chị dâu cũng là chuyện thường tình.

Xe dừng lại ở phía trước nhà trọ

.“Anh hai, tối hôm nay anh cứ ở cùng chị dâu thật tốt, mẹ nói hai người giữa trưa ngày mai lại về nhà ăn cơm.”

“Ừ.” Tề Diệc Vĩ mang theo hành lý, đi vào căn nhà đã xa cách hơn một năm.

La Duẫn Hàm đứng ở trong phòng trẻ con, nhìn con gái hơn sáu tháng tuổi nằm ở trong nôi, say sưa ngủ.

“Cha cũng sắp trở lại rồi, con còn chưa muốn dậy sao?”

Tiểu nữ anh vẫn như trước vù vù ngủ ngon lành, hoàn toàn không có ý tứ muốn tỉnh lại.

Nhìn con gái ngủ ngon như vậy, La Duẫn Hàm cũng không muốn làm ầm ĩ đến con.

Vốn nôi của con gái phải được đặt ở trong phòng của cô, thuận tiện cho cô chăm sóc nhưng hôm nay cô lại đem nôi đặt ở trong phòng trẻ con, bởi vì  cô sợ nửa đêm con gái khóc lên sẽ đánh thức người đàn ông từ đường xa trở về.

“Cho nên, con hôm nay trước hết ngủ ở nơi này đi.”

La Duẫn Hàm hôn con gái xong, đi ra khỏi phòng.

Đi vào trong phòng khách, cô nhìn lên đồng hồ chắc Diệc Vĩ cũng sắp đến rồi.

Leng keng! Chuông cửa vang lên, lòng của cô giống như là bị dọa nhảy dựng lên, tay nhỏ bé đảo ngực, cô hít vào khẩu khí thật sâu, đi đến mở cửa, lộ ra tươi cười đẹp nhất.

“Ông xã, hoan nghênh anh trở về.”

Tề Diệc Vĩ nhìn bà xã cũng nở nụ cười theo, anh đi lên phía trước ôm chặt lấy cô.

“Anh đã trở về.” Đứng ở trước cửa, cảm xúc hai người đều có chút kích động cho nên ôm nhau một hồi lâu.

Tuy rằng bọn họ cơ hồ có thể nói  mỗi ngày gặp mặt nhưng  chat webcam qua Internet như thế nào so với tiếp xúc ôm lấy chân thật hơn? Cho đến khi bị anh ôm chặt lấy, La Duẫn Hàm mới phát hiện chính mình thật sự rất nhớ anh, cô rất tưởng niệm cái ôm ấm áp rộng thùng thình này.

Một hồi lâu sau, cô ngẩng đầu lên hỏi: “Anh muốn nhìn con gái sao?” Bên phòng ngủ nhỏ của cô.

“Ừ.”

La Duẫn Hàm nắm lấy tay ông xã dẫn đi vào trong phòng trẻ con.

Ánh mắt Tề Diệc Vĩ ướt át, vẻ mặt cảm động nhìn con gái mình, anh nhẹ nhàng đưa tay sờ nhẹ hai má con, bộ dáng con thật đáng yêu so với ở trên Internet nhìn thấy còn muốn đáng yêu hơn.

“Để em đánh thức con.” Nhìn đến thân thể người đàn ông run nhè nhẹ, La Duẫn Hàm cũng thực cảm động.

“Không cần, trước cho con ngủ đi.” Anh luyến tiếc đánh thức con gái dậy.

Hai người đi khỏi phòng trẻ con, Tề Diệc Vĩ lại một lần nữa ôm lấy vợ mình.“Diệc Vĩ?”

“Cám ơn em giúp anh sinh một đứa con gái đáng yêu như vậy, cám ơn em.”


Tề Diệc Vĩ thật sự cảm động, đặc biệt là thời điểm bà xã sinh em bé, anh không thể ở bên người cô.

La Duẫn Hàm cũng ôm lấy ông xã, có khả năng bởi vì đã rời nhà thật lâu người đàn ông này lại trở nên dễ xúc động. Trước kia muốn ở trên mặt trầm ổn lý trí của bác sĩ Tề nhìn đến biểu tình kích động tràn đầy tình cảm như vậy căn bản là không có khả năng.

Bọn họ nhìn lẫn nhau, sau đó hôn môi nhau.

Đó là một nụ hôn tràn ngâp thương nhớ giống như là muốn nhấm nháp hương vị bình thường của đối phương, hai người nhiệt liệt mút lẫn nhau, hôn không hề có một khe hở, thân thể lại gắt gao dính chặt cùng nhau.

Chờ đợi quá lâu, trong lòng khát vọng nồng đậm dục vọng, một nụ hôn là hoàn toàn không thỏa mãn được hư không trong lòng anh đã lâu, thầm nghĩ muốn từ trên người cả hai lẫn nhau ấm áp.

“Bà xã, anh đói bụng.” Tề Diệc Vĩ hôn mặt bà xã.

“Kia thật tốt quá, em có nấu một bữa tối rất phong phút, hy vọng anh sẽ thích.” Một năm này, cô không chỉ học được nên làm mẹ như thế nào mà còn hướng mẹ chồng học trù nghệ, trước mắt đối tay nghề của mình cô rất tự tin.

“Anh không phải đã đói bụng.”

Vuốt ve thân thể mềm mại của vợ mình, anh đem cô ôm càng chặt chẽ. Sau khi sinh đứa bé, thân hình cô tựa hồ có chút mượt mà, như vậy tốt lắm, trước kia anh đã muốn vỗ béo cô một chút.

Hai má La Duẫn Hàm nhất thời nóng lên, bàn tay to của anh nhiệt tình vuốt ve cô mà nam tính dục vọng kia cũng khát khao kề sát cô, cô nhất thời hiểu được phương diện “đói” kia của người đàn ông là gì.

Tề Diệc Vĩ nắm lấy tay bà xã kéo vào trong phòng bọn họ, ánh mắt nóng rực ngay cả độ ấm bàn tay to nắm lấy tay cô cũng nóng đến dọa người. Đồ ăn trên bàn cơm dần dần nguội đi nhưng trong phòng lại có tiếng hô to, ngọn lửa nhiệt tình thiêu cháy hết hai người, bọn họ lại một lần giữ lấy đối phương……
Giữa trưa hôm sau.

Vợ chồng Tề Diệc Vĩ ôm lấy con gái cùng nhau trở về Tề gia.

Tề Phú Dân hai mắt hồng lên vỗ bả vai con, tuy rằng con rời nhà đi nước ngoài nghiên cứu nhưng ông đối với con cảm thấy thực kiêu ngạo mà một bên Trang Nhã Lan ôm lấy con cũng hiểu được con trai của bà thực vĩ đại. Người một nhà ngồi ở cùng nhau ăn cơm, đáng tiếc Phạm Y An hôm nay phải đi trực nhưng buổi tối sẽ lại đây.

Trên bàn cơm, mọi người nghe Tề Diệc Vĩ nói xong chuyện ở Đức, La Duẫn Hàm thâm tình nhìn ông xã cũng thay anh cảm thấy vui vẻ, nghe anh nói đến nỗi thần thái bay lên, cô thật vui vẻ một năm trước cô đã khuyên anh đi Đức.

Sau khi ăn cơm, mọi người Tề gia và Tề Diệc Phàm tranh nhau muốn ôm đáng yêu tiểu nữ oa, Tề mẹ ở một bên giúp vui, La Duẫn Hàm nhìn thấy không thể không hướng ông xã xin lỗi.

“Thật có lỗi, nhân vật hôm nay vốn chính là anh nhưng lại bị con gái đoạt đi mất rồi.”

Tề Diệc Vĩ cầm lấy tay vợ mình.“Không sao cả, chỉ cần anh là nhân vật chính của em là được rồi.”

Tay nhỏ bé dùng sức nắm lại, La Duẫn Hàm cho ông xã một câu trả lời –“Anh vĩnh viễn đều là nam nhân vật chính tốt nhất của em!”

Sau đó, La Duẫn Hàm sửa sang lại bàn ăn thật tốt, cô đi đến phòng khách cũng không thấy cha mẹ chồng và con gái, cô nghĩ định ôm con đi ra ngoài tản bộ, sau đó cô nghe được ông xã nói chuyện với Diệc Phàm, bọn họ đang ngồi ở trên sô pha, đưa lưng về phía cô.

“Anh hai, lần này anh dự tính ở lại mấy ngày?”

“Mười ngày.”

“Thật ngắn.” Tề Diệc Phàm đưa đồ uống trên tay lên miệng uống.“Kia lần sau trở về là lúc nào, sẽ không nên lại là một năm sau đi?”

“Này…… Anh không biết.” Cúi đầu xuống, âm thanh Tề Diệc Vĩ có chút khàn khàn.“Có lẽ khả năng sẽ thật lâu sau mới có thể trở về.”

“Thật lâu sau? Sẽ không nên lúc Tiểu Dư  đi đến nhà trẻ, anh mới có thể trở về gặp con đi?”

“Có thể.” Tề Diệc Vĩ than nhẹ. “Không thể ở bên người bồi nó cùng nhau trưởng thành, cùng nhau chơi đùa, về sau nó có thể hay không cảm thấy ba ba này thực thất trách đâu?”

“Anh hai, anh suy nghĩ nhiều quá, Tiểu Dư còn nhỏ như vậy, như thế nào biết được việc này? Huống chi anh là đi công tác cũng không phải đi chơi, lớn lên nó sẽ hiểu được.”

“…… Phải không?” Tuy rằng La Duẫn Hàm không nhìn thấy biểu tình trên mặt  ông xã giờ phút này nhưng bóng dáng anh cúi đầu xuống, thoạt nhìn có một cảm giác thực cô đơn tịch mịch.

Đúng vậy, ở phương diện khác, anh đương nhiên sẽ cảm thấy cô đơn tịch mịch bởi vì anh chỉ có một người, không giống như cô ở Đài Loan, bên người có một đám thân nhân bạn bè. Nghĩ đến đây, cô liền cảm thấy thực đau lòng.

“Anh hai, nghiên cứu của anh còn muốn kéo dài bao lâu?”

“Cái này anh cũng  không chắc chắn lắm, có thể là năm năm.”

“Năm năm?” Tề Diệc Phàm giật mình. “Anh phải ở đó lâu như vậy có muốn hay không kêu chị dâu đi đến Đức với anh?” Cuộc sống một người ở bên nước ngoài kỳ thật thực vất vả.

“Không cần!” Tề Diệc Vĩ không hề nghĩ ngợi từ chối.

“Vì sao?”

“Ở Đài Loan, có rất nhiều người có thể thay anh chăm sóc chị dâu em và Tiểu Dư, anh thực yên tâm. Nhưng là nếu như đến Đức, ở cuộc sống khác thường thực vất vả, anh thường xuyên ở phòng nghiên cứu, anh sợ cô ấy sẽ thực cô đơn, tốt hơn vẫn là  cho cô ấy và Tiểu Dư ở lại Đài Loan.”

La Duẫn Hàm nghe xong lời này trong lòng liền ấm áp, đáy mắt còn nổi lên một tầng sương mù.


“Nhưng là anh hai, chẳng lẽ anh không nhớ chị dâu và con gái sao?” Nhớ tới lúc trước bạn gái đi Mỹ nửa năm, cậu quả thực nhanh bị bệnh tương tư.

“Nhớ nha.”Có vài đêm nghĩ đến nỗi anh đều không ngủ được.

“Nhưng anh còn cảm thấy hai người họ ở lại Đài Loan có vẻ tốt hơn, tuy rằng Duẫn Hàm hiện tại không còn quan tâm đến chuyện tập đoàn Nhân Anh nhưng cô ấy còn có công tác thiết kế nội thất ở trụ sở.”

Lúc trước bà xã đã nói qua, cô “tạm thời” đem công ty giao cho Lập Hàn quản lý, bản thân sẽ tiếp nhận chuyện trụ sở của anh.

“Chị dâu có ông xã như anh chăm sóc như vậy thật tốt.”

“Em nói sai rồi, là anh thật vui vẻ khi có một người vợ vừa xinh đẹp lại ôn nhu như chị dâu em.”

La Duẫn Hàm đi trở về phòng bếp, rót một ly nước ấm cho bản thân. Sau khi uống nước ấm xong, trong cổ họng của cô lại không có cách nào xoa chịu chua xót giờ phút này, cô nghĩ đến chính mình đã muốn trở thành một người vợ đạt tiêu chuẩn nhưng không nghĩ tới khi so với anh, cô vẫn là không đủ săn sóc.

Người đàn ông này khi về nhà cũng không hề lộ nửa điểm thần sắc cô đơn chính là nhiệt tình ôm lấy cô, cô cũng khônghề nghĩ tới, so với trong suy nghĩ của cô anh còn muốn cô đơn hơn, cái đó không phải dùng Internet chat webcam là có thể trấn an được.

Cô không phải là không nghĩ đến muốn đi đến Đức, trên thực tế mỗi lần nhớ tới Diệc Vĩ cô đã nghĩ có muốn hay không đến Đức tìm anh, dù sao hiện tại công ty đã có người “tạm thời” thay cô quản lý mà công tác trụ sở cũng không nhất định phải do cô xử lý, ngược lại cô càng muốn đi làm bạn với ông xã.

Nhưng là lần lượt chat webcam trên Internet, người đàn ông ở Heidelberg xa xôi nước Đức kia quả nhiên chưa bao giờ mở miệng muốn cô đến Đức, thậm chí có một lần cô mở miệng nói muốn đi thăm anh, cũng bị anh lấy lí do công tác nghiên cứu bề bộn nhiều việc, chỉ sợ không có thời gian rảnh rỗi bồi cô mà từ chối, lúc ấy cô sợ chính mình sẽ đến quấy rầy công tác của anh, tuy rằng thất vọng nhưng cũng chỉ có thể từ bỏ, không nghĩ tới anh kỳ thật so với cô càng tịch mịch hơn.

Kết quả, nguyên lai trong lòng người đàn ông này là nghĩ như vậy.

Sợ cô đến sẽ chẳng quen, sẽ cô đơn, lúc đó anh chẳng phải là như vậy sao?

“Bà xã, em đang làm gì vậy?” Chấm dứt cuộc nói chuyện với em trai, Tề Diệc Vĩ đi vào phòng bếp, nhìn thấy bà xã đang cầm ly nước uống, biểu tình lại là lạ.

“Làm sao vậy?”

Vừa nhìn thấy  anh, La Duẫn Hàm nhịn không được liền khóc.

“Duẫn Hàm?! Em làm sao vậy?” Tề Diệc Vĩ hoảng sợ, một bên lấy ra khăn tay thay cô lau nước mắt.

“Em không sao.” Cô muốn tỉnh táo lại nhưng nhất thời chỉ không được nhịn được nước mắt.

“Còn nói không có việc gì, em đều khóc thành như vậy! Rốt cuộc là làm sao vậy? Nhanh nói cho anh một chút.” Tề Diệc Vĩ thực lo lắng, anh không rõ nguyên nhân khổ sở của vợ mình.

“Em rất nhớ anh, thật sự thật sự rất nhớ anh.” Cô nghẹn ngào nói.

Đúng vậy, bà xã của anh thực dũng cảm, dung nhan Tề Diệc Vĩ rung động nhìn cô.

La Duẫn Hàm mắt to rơi nước mắt.

“Diệc Vĩ, em không muốn lại tách ra với anh,  cho em và Tiểu Dư cùng anh đến Đức đi, chúng ta người một nhà phải ở cùng một chỗ.”

Cô biết nếu cùng người đàn ông này thương lượng, có khả năng người đàn ông này còn sẽ nói lời từ chối bởi vậy cô mới vừa khóc vừa làm nũng, muốn đi!

“…… Được rồi, em mang theo con gái cùng anh đi Đức.” Tề Diệc Vĩ không nỡ nhìn thấy bà xã rơi nước mắt, đúng là vẫn còn khuất phục.

Nghe được ông xã đồng ý, La Duẫn Hàm trong nháy mắt nước mắt hơn rơi càng nhiều hơn.

“Đứa ngốc, đừng khóc nữa.”

“Em nghĩ đến anh vừa rồi còn muốn để em lại Đài Loan.”

“Sẽ không, chúng ta sẽ cùng đến Đức, ở chung với nhau sẽ không hề tách ra nữa.”

Chính là vợ chồng đang nùng tình mật ý ôm hôn nhau, bỗng nhiên nghe được một trận tiếng khóc rất lớn.

“Ô ô!”

Bọn họ quay đầu lại, dĩ nhiên là Diệc Phàm, chỉ thấy cậu ta khóc như núi đổ.

“Anh hai, chị dâu, một màn thâm tình vừa rồi của hai người so với phim ảnh em xem qua còn khiến người ta cảm động hơn!”

Tề Diệc Vĩ mắt trắng dã nhìn em trai thật sự  khóc thảm thiết, đối với nước mắt của cậu ta cũng không có phản ứng quá lớn, bởi vì khi khóc cậu ta cũng khóc rất khoa trương, thật là, người này làm cái gì đều thực khoa trương, ngay cả khóc cũng không muốn thua người khác.

La Duẫn Hàm nguyên bản là đang khóc nhưng khi vừa nhìn thấy bộ dáng khóc lóc của em chồng, cô lập tức muốn cười.

Cô quay đầu lại, ngóng nhìn cùng ông xã, hai người lộ ra tươi cười hạnh phúc.



Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.